TỔNG TÀI BAO NUÔI CHIM HOÀNG YẾN GÃY CÁNH


Cố Mộng Diệp còn chưa biết hắn đã vô tình làm cho một con quỷ thích ‘ôm một thùng giấm chua’, nhìn thấy bản thân hắn đang thân thiết với người khác ngoài đối tượng được giao, đang từ từ tiến gần đến mình.
Cố Mộng Diệp đưa lưng về phía đám người ở bữa tiệc ngồi ngược sáng, vì thế ánh sáng tại bữa tiệc chỉ có thể bao phủ phần lưng thon gầy của mình, hắn nói đến chi là hăng say mà Khiêm Yến Vị và Khiêm Yến Nhi cũng bị nhưng câu chuyện của hắn thu hút, thích thú ngồi nghe.
“Chính là lúc tôi đi quay, cảnh quay lúc đó là ban đêm nên trên đường rất vắng người, địa điểm tôi quay khi đó là một công trình bị bỏ hoang nên khá là u tối, ánh sánh đèn đường không được rõ ràng, phải nói là lúc đó ánh sáng đó nó cũng ngược sáng như lúc này này, tôi đến nơi tìm bãi đậu xe rồi đi về phía mọi người tập hợp, nhưng đang trên đường đi thì sau lưng tôi xuất hiện thêm một cái bóng nữa, đúng chính là giống như vậy…”.

Cố Mộng Diệp kể lại, tới khúc có bóng người liền thấy sau lưng mình bị che phủ, ánh sáng cũng theo đó bị bao trùm, cái bóng kia khá lớn bao phủ hết cả cái bóng của Cố Mộng Diệp tưởng chừng như muốn nuốt chửng luôn hắn vậy.
Vẫn còn đang chìm đắm trong câu chuyện đang kể, vì thế khi thấy cái bóng này xuất hiện đúng lúc như vậy lại đúng thời điểm như này, hắn liền đưa tay chỉ cái bóng đó rồi nói, nhưng sau đó lại.

“?”.
Khiêm Yến Vị và Khiêm Yến Nhi đã phát hiện có người đến từ lúc đầu, tính nói với Cố Mộng Diệp nhưng khi thấy người đến sắc mặt đen kịt, cảm giác sao nhỉ…cứ như đi bắt gian vợ nhỏ đang lén phén với người khác vậy, vì thế cả hai anh em đồng loạt không lên tiếng, im lặng nhìn người nào đó sắp chịu cơn thịnh nộ của ác ma.
Cố Mộng Diệp hoài nghi quay đầu lại nhìn, nhưng vì đang ngồi nên tầm nhìn chỉ dừng lại ở phần eo hoàn hảo của người nọ, chỉ là cảm thấy cái eo này rất quen cũng với bộ đồ thuần đen này, chỉ là còn chưa kịp nghĩ người này là ai, liền bị giọng nói lạnh lùng trên đầu vang lên.

“Tiếp đó rồi sao nữa?”.
Cố Mộng Diệp.

“…”.

Hắn biết là ai rồi.
Thẩm Nhạc Thần cười lịch sự với Khiêm Yến Vị, giọng nói xã giao chào anh.

“Chào Khiêm tổng, tôi là Thẩm Nhạc Thần giám đốc của công ty Nhất Nhật”.
Khiêm Yến Vị vội đứng dậy bắt tay với y, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

“Hóa ra là Thẩm tổng, nghe danh anh đã lâu, lần này gặp ngoài đời không ngờ lại còn đẹp hơn cả báo chí đưa tin”.
Thẩm Nhạc Thần gật đầu, nói chuyện vài ba câu với Khiêm Yến Vị về tình hình thị trường, mà Khiêm Yến Nhi đánh hơi được mùi giấm nên đã đứng lên chào tạm biệt với Cố Mộng Diệp.

“Anh Mộng Diệp, chúc may mắn, em thấy người này hình như đang nổi giận đó! Em đi trước đây, có gì anh nhớ lại đến Khiêm gia chơi với em nha”.
Cố Mộng Diệp khóc không ra nước mắt, hắn làm sao không nhận ra được cái chất giọng này của y, chỉ năm chữ ‘Tiếp đó rồi sao nữa?’ của người này, hắn liền biết lần này đi làm nhiệm vụ không ổn rồi, rõ là hoàn thành tốt mà!?
Nói xã giao vài ba câu, Thẩm Nhạc Thần lấy lý do trời đã tối nên xin phép rời bữa tiệc sớm.
Khiêm Yến Vị làm sao dám giữ người vì thế gật đầu tiễn y ra cửa, một bộ dáng hiếu khách làm người ta hài lòng vô cùng, nhưng hiện giờ Thẩm Nhạc Thần làm gì có tâm trạng nhận xét điểm này, chỉ một lòng muốn mang người nào đó về nhà dạy dỗ, mà Cố Mộng Diệp bên cạnh từ đầu đến cuối đều cúi đầu đi theo sau lưng Thẩm Nhạc Thần như một cái đuôi, chỉ có thể e dè tạm biệt người bạn mới làm thân này.

Cố Mộng Diệp thấy người nào đó đã đi ra cửa liền quay đầu lại nhìn Khiêm Yến Vị.

“Tạm biệt, rảnh thì tôi sẽ gọi cho cậu”.
Khiêm Yến Vị gật đầu, rất nhanh lại nói.

“Thẩm tổng thế kia liệu có ổn không?”.
Cố Mộng Diệp lắc đầu muốn nói, nhưng lại bị người nào đó đi đằng trước lên tiếng, mà chất giọng đầy sự khó chịu.

“Còn đứng đó?”.
Vì thế liền xách mông lên chạy về phía Thẩm Nhạc Thần đi về phía bãi đậu xe, Khiêm Yến Vị nhìn thấy bóng hai người đi xa chỉ thầm lắc đầu, dù sao anh cũng đã làm trong giới vài năm, cũng hiểu những mối quan hệ khó nói, mà người bạn mới Cố Mộng Diệp này hình đã làm gì đó khiến ‘lão công’ nhà mình tức rồi, kiểu này tối nay khó mà ngủ đây.
Suốt cả quãng đường về nhà, Thẩm Nhạc Thần một câu cũng không nói, vì thế không gian trong xe lặng im đến đáng sợ, ngỡ như đang rơi vào hầm băng ngàn năm vậy.
Cố Mộng Diệp bị cái lạnh của ban đêm, còn có điều hòa bên trong xe rồi tới cái áp bức đầy hơi thở chêt người này của Thẩm Nhạc Thần làm lạnh hết cả người, nhưng không dám lên tiếng.
Chỉ có thể quay đầu sang bên ngoài, nhìn khung cảnh đang bị bỏ lại phía sau bên ngoài cửa xe.
Vì thế không nhận ra Thẩm Nhạc Thần bên kia một tay cầm vô lăng, tay còn lại chỉnh nhiệt độ xe lên cao một chút.
Vừa về đến nhà Cố Mộng Diệp bị bắt ngồi ngay ngắn trên ghế, còn Thẩm Nhạc Thần thì vào phòng làm việc lấy ra tập hồ sơ quen thuộc đi xuống lầu, y ngồi xuống ghế sopha chăm chú nhìn Cố Mộng Diệp.
Mà Cố Mộng Diệp không biết vì sao tâm tình hiện tại của Thẩm Nhạc Thần lại xuống thấp như vậy, nên không dám thở mạnh chăm chú nhìn tập hồ sơ bìa màu xanh biển quen thuộc, bên trong là hợp đồng mà hắn đã từng kí.
Thẩm Nhạc Thần ngồi trên ghế mặt lạnh nhạt nói.

“Tôi nhớ trong hợp đồng có ghi là không được nảy sinh tình cảm trong lúc làm việc?”.
Thẩm Thanh Thần vứt hợp đồng của Cố Mộng Diệp lên bàn, chân mày nhíu nhẹ cảm xúc có chút khó chịu, mặt mày chỉ hận không thể hiện rõ tình cảnh lúc này.
Cố Mộng Diệp không ngờ câu chuyện lại diễn ra như vậy, nhưng rất nhanh liền nhận ra có gì đó không ổn, cái gì mà cấm yêu đương?
Vì thế mà vội nói.

“Có?!”
Thẩm Nhạc Thần làm hất hàm về phía bìa hồ sơ xanh biển trên bàn.

“Đọc kĩ lại hợp đồng đi”.
Cố Mộng Diệp cầm hợp đồng lên lật tất cả các điều trong đó, mãi một lúc sau mới cắn răng nói."…Đúng là có thật…".
Hắn vậy mà không đọc kĩ hợp đồng ah!

Thẩm Nhạc Thần thấy ai đó đã đọc ra liền nói luôn.

“Vậy cậu đang làm cái gì?”.
Cố Mộng Diệp có chút sợ rằng Thẩm Nhạc Thần nhận ra hắn nảy sinh tình cảm với người này rồi chứ.
Cầm bản hợp đồng lên lật ra xem, liền đọc được hàng chữ ‘Điều kiện số hai mươi mốt: Không được nảy sinh tình cảm với những đối tượng được giao công việc và người trong công ty’.

Dù sao Cố Mộng Diệp từ khi đặt bút xuống kí hợp đồng đã trở thành một trong những nhân viên của công ty Thẩm Nhạc Thần, chỉ là công việc này ở bộ phận đặc biệt, lòng hắn có chút nhói lên khi đọc được dòng chữ này, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, cười cười ngây ngốc chỉ cần giả ngu, tỏ vẻ bản thân không thích y là được.
“Nhưng trong này chỉ ghi không được nảy sinh với anh mà?”.

Một kích chí mạng khiến ai đó phải câm nín.
" … ".

Thẩm Nhạc Thần bị nghẹn họng, nhất thời không nói ra được chữ nào.
Thẩm Nhạc Thần có chút thẹn quá hóa giận giật hợp đồng trên tay Cố Mộng Diệp đọc thử, nhưng quả thật là không có cái nào nhắc đến yêu đương ngoài công việc, y có chút khó chịu thầm nghĩ sao lúc đó bản thân lại ghi có điều kiện điên khùng này mà không ghi ‘nảy sinh tình cảm trong công việc’?
Tuy nhiên, Thẩm Nhạc Thần, y là ai?
Rất nhanh y đã ứng xử được cái sự xấu hổ này của mình.

“Nhưng cậu đã là nhân viên trong công ty tôi thì cậu phải tự biết không được làm ảnh hưởng đến công ty”.
Cố Mộng Diệp thắc mắc hỏi.

“Tôi yêu đương thì ảnh hưởng gì đến công ty?”.
Giọng ai đó có chút kìm nén mà nói.

“Có ảnh hưởng!”.
Mà người nào đó vẫn có thể hứng được cơn giận được kìm nén của Thẩm Nhạc Thần, còn chưa biết bản thân sắp chết như thế nào, mạnh miệng nói lại.

“Vì sao, cũng chẳng có liên quan gì đến nhiệm vụ mà?”.
Thẩm Nhạc Thần không hiểu sao bản thân lại khó chịu như vậy, chắc là từ lúc nhìn thấy cái hợp đồng có cái lỗ hổng lớn như vậy, nên vì thế mà tâm tình cũng tột xuống dốc không phanh.


“Có liên quan, nếu cậu yêu đương thì tâm trạng thất thường, mà nếu thất thường thì làm sao hoàn thành tốt công việc?”.
Cố Mộng Diệp e dè nói.

“Nhưng tôi vẫn hoàn thành tốt mà?”.
Dường như hắn cũng nhận ra người trước mặt này có gì đó không ổn rồi, còn tưởng ban nãy đưa hắn về nhà rồi mang hợp đồng ra là vì muốn nói, hắn không được nảy sinh tình cảm với y, muốn vạch ra ranh giới giữa hai người, nên hắn mới cố gắng bảo vệ bản thân, nào ngờ càng nói lại càng thấy sai sai.
Thẩm Nhạc Thần gần như muốn đập bàn đến nơi rồi.

“Tôi nói sau này!”.
Cố Mộng Diệp cảm thấy không công bằng liền nói.

“Anh cũng yêu đương được đó thôi?”.
Thẩm Nhạc Thần nghe vậy, cơn giận đang bùng phát liền bị ngăn lại, càu mày.

“Khi nào?”.
Cố Mộng Diệp liền nói ra như chuyện đương nhiên.

“Triệu Thi đó!”.
Thẩm Nhạc Thần nghệch mặt ra, tự hỏi bản thân cùng với Triệu Thi yêu nhau khi nào, sao hắn là người trong cuộc mà không hay biết gì vậy.

“Tôi yêu đương với cô ta khi nào?”.
Cố Mộng Diệp vênh mặt lên, cảm xúc đầy khó chịu tố cáo.

“Đưa về nhà còn gì? Có khi sắp kết hôn rồi đi?”.
Thẩm Nhạc Thần.

“…”.

Nước đi này y không ngờ được.
Cố Mộng Diệp cảm thấy người nào hình như hiểu lầm cái gì rồi, nhưng vì đã phóng lao phải theo lao, nhất quyết hôm nay phải đòi lại công bằng cho mình.

“Anh còn yêu đương được sao tôi lại không, anh yên tâm đời sống tình cảm của tôi tốt lắm, tinh thần trách nhiệm yêu nghề của tôi cũng khá cao sẽ không làm ảnh hưởng đến công ty và anh đâu”.
Thẩm Nhạc Thần bị gắn cho cái mác có người yêu liền có chút tức giận, gằn từng chữ nói.


“Tôi và cô ta còn chưa ôm nhau thì yêu đương cái gì?”.
Cố Mộng Diệp nhớ lại hình ảnh mấy tuần trước, có chút không vui khi nhớ lại.

“Nhưng đưa về nhà rồi còn đâu? Còn tú ân tú ái nữa?”.
Thẩm Nhạc Thần quả thật nói không lại với cái người này rồi, vì cớ gì câu chuyện ban đầu đang là chuyện tình cảm của hắn, nhưng sao nói một hồi lại thành ra y đang tự hố mình vậy?
“Cậu câm miệng lại!”.

Thẩm Nhạc Thần đập bàn gằn lên.
Cố Mộng Diệp đang chiếm thế thượng phong, liền bị cái đập bàn này làm cho rén ngang, vì thế im như con chim cút, khí thế ngút trời ban nãy cũng vì bị cái đập bàn này làm cho biến mất không còn một móng “…”.
Thẩm Nhạc Thần kéo lại câu chuyện đề tài ban nãy đã bị trôi đi quá xa.

“Về sau không yêu đương trong công việc bất kể là đối tượng, người trong công ty hay bất cứ ai hiểu chưa? Nếu hiểu rồi hay chưa hiểu cũng đi về phòng đi, tôi không muốn bàn về vấn đề này thêm lần nào nữa”.
Cố Mộng Diệp cảm thấy có chút không ổn, muốn cứu vãn con đường tình duyên của mình.

“Nhưng…”.
Thẩm Nhạc Thần không muốn nghe người này nói nữa, chỉ sợ nói thêm một câu y liền tự hố bản thân mình, liền cắt ngang.

“Đi về phòng!”.
“…”.

Cố Mộng Diệp không cãi được boss đang giận, vì thế chỉ có thể ngoan ngoãn đứng lên đi về phòng.
Thẩm Nhạc Thần nhìn người nào đó đang đi lên cầu thang, như nhớ ra gì vội nói thêm.

“Nếu để tôi bắt gặp cậu đang hẹn hò với ai thì tiền lương những tháng sau đừng mong có một đồng”.
Cố Mộng Diệp lẩm nhẩm trong miệng.

“Tư bản chết tiệt”.
Nhưng vì ban đêm lại thêm căn nhà quá yên tĩnh nên Thẩm Nhạc Thần có thể nghe được loáng thoáng, vì thế chân mày cau mày khóe môi đang giương lên, vì thắng trong trận chiến cãi nhau này, hỏi.

“Nói cái gì đó”.
Cố Mộng Diệp cắn môi nhất quyết không trả lời, một đường đi lên cầu thang mặc kệ người phía dưới.
Hắn cảm thấy lần cãi nhau nhau này bản thân mất cả chì lẫn chài luôn rồi!
Chờ đi quân tử trả thù mười năm chưa muộn! Cứ cười đi, sung sướng đi, rồi cũng có ngày Cố Mộng Diệp này leo lên đầu Thẩm Nhạc Thần nhà ngươi mà làm tổ! Phải sống bằng cách nhìn sắc mặt hắn mà giữ mạng!.


Bình luận

Truyện đang đọc