TỔNG TÀI BAO NUÔI CHIM HOÀNG YẾN GÃY CÁNH


Không khí xung quanh im ắng vô cùng, chỉ còn lại tiếng khóc nấc của Cố Mộng Diệp, mà tiếng khóc này nghe vào lại đau đớn buồn bã vô cùng, cứ như mọi uất ức hai mươi mấy năm qua đều tề tụ lại lúc này vậy, khiến người nghe không biết nên tiến lên an ủi như thế nào cho phải.
Thẩm Nhạc Thần là một người rất đặc biệt với hắn kể từ khi hắn tiếp xúc với cuộc sống năm mười tám tuổi, y lạnh lùng kiêu ngạo, đẹp trai ấm áp, nhưng cũng vô tình vô cùng, ngày ấy khi y đứng ngược mưa che cơn mưa đang tạt vào người hắn, lúc đó hắn đã nghĩ y là một thứ gì đó tuyệt vời nhất trên đời này, là người mà hắn đang tìm kiếm.
Chỉ là có duyên nhưng chẳng có phận, hắn ước bản thân được sinh ra ở đây, được lớn lên trong Cố gia yêu thương bao bọc, được đám bạn sẵn sàng vì mình mà giúp hết lòng, rồi gặp và yêu Thẩm Nhạc Thần như bao câu chuyện tình yêu khác.
Nhưng điều ước này mãi chẳng thể nào thành hiện thực được vì nó đã có quá khứ và cũng đã có tương lai của chính mình, tương lai hắn không thuộc về nơi này, mà nơi này lại chẳng có chút máu mủ với hắn, nơi hắn sống phải là nhà tù âm u ẩm mốc kia, cùng với những lời chửi bới của cộng đồng.
Tuy vậy nhưng ngay cả nơi hắn sống hắn cũng chẳng thể quay về được nữa rồi, hắn chết rồi, hắn không còn chỗ nào để đi nữa, hắn lại bị bỏ rơi nữa rồi...
Ting...ting...
Đám A Tần bên kia đặc biệt là A Tề vẫn luôn đứng nhìn nhất cử nhất động của Cố Mộng Điệp, cảm thấy anh em của mình đã chịu không ít thiệt thòi rồi, đang dự định lại gần an ủi rồi chọc cười người ta, lại bị tiếng chuông điện thoại của Cố Mộng Diệp làm cho khựng lại, tiếp tục nhìn diễn biến tiếp theo.

Cố Mộng Diệp bị nước mắt làm nhòe đi rất nhiều, còn nghĩ là Cố Độ Nhãn gọi vì thế mà bắt máy lên, âm giọng cũng chưa điều chỉnh lại, vì thế mà giọng nói vừa mang theo âm khóc nấc cùng với tủi nhục vô cùng.

"Anh,...!chờ...!chờ chút, em một chút là ra...".
Nhưng đầu dây bên kia lại chẳng phải là anh trai Cố Độ Nhãn mà là Thẩm Nhạc Thần, giọng y có chút gấp gáp, cứ như người bên kia đang chạy thục mạng vậy.

"Ở đâu?".

Y bật ra một câu hỏi, nhưng đủ để thể hiện rõ thái độ hiện tại của y đang vô cùng không tốt.
Cố Mộng Diệp bị âm thanh quen thuộc này làm cho sợ hãi, tâm lý đang không ổn bị câu hỏi và người bên kia làm cho phát sợ mà vô thức ấn cúp máy, Cố Mộng Diệp kinh hãi nhìn màn hình, tay cũng nhịn không được mà run liên hồi, sau đó lại là một cuộc gọi đến nữa, mà lần này là của Cố Độ Nhãn.
Cố Độ Nhãn bên kia giọng đầy lo lắng nói.

"Sao anh gọi em mãi chẳng được, cứ bảo bên kia đang bận, mãi mới gọi được cho em, anh gọi là để nói em mau ra ngoài đi thôi đừng ở trong đó lâu quá, chúng ta về nhà".
Cố Mộng Diệp nghe giọng Cố Độ Nhãn bên kia, nhưng tâm trí đã bay đi đầu mất rồi, hắn chỉ ừm một tiếng rồi cúp máy, vừa cúp máy thì điện thoại lại đổ chuông lần nữa.
Cố Mộng Diệp bị trận phiền này khiến cảm xúc đang rối loạn một trận cũng giảm một nửa, nước mắt chỉ là vẫn còn đang chảy dài trên gò má, hắn lại nhìn xuống màn hình điện thoại đang hiển thị người gọi là Thẩm Nhạc Thần.


Hiện tại Cố Mộng Diệp không muốn nghe thấy giọng người này, hắn không dám đối mặt cũng chẳng dám nhìn y, hắn cảm thấy bản thân không đủ tư cách vẫn là nên đơn phương chấm dứt hợp đồng kia, rồi ngoan ngoãn cải trang thành một Cố Mộng Điệp về nhà Cố gia thì hơn.
Đám A Tần bên kia bị những cuộc gọi liên tục đến từ Cố Mộng Diệp mà đực mặt ra, cảm nghĩ người này hẳn là thất tình nhưng số đào hoa vẫn có đi, vậy mà nhiều mối gọi như vậy!
Chỉ là cả đám còn chưa chạy lại chỗ hắn, thì đã bị ánh đèn pin từ phía xa chiếu vào mặt, cả đám vì thế mà vội vã đưa tay lên che ánh sáng, mà cùng lúc đó tiếng bác bảo vệ vang lên.

"Cái đám kia, tại sao dám đốt pháo xả rác nơi công viên, mau nhặt rác nhanh lên!".
Đám A Tần.

"...".
Cố Mộng Diệp.


"...".
Cố Mộng Diệp còn đang nước mắt lưng tròng vị một cảnh này làm cho bật cười khanh khách, vội tiến lên đi về phía đám A Tần cùng giúp bọn họ dọn vệ sinh, mà đám A Tần cũng chẳng nhắc gì đến chuyện ban nãy, cứ như đã ngầm đưa ra điều luật đứa nào nói thì sẽ bị hội đồng!
Cả đám nhìn khóe mắt đỏ hoe của Cố Mộng Điệp lại nhìn bộ quần áo hắn đang mặc trên người, mà người đang bị nhìn lại đang trầm lặng giả vờ mỉm cười nhặt những mảnh giấy pháo hoa dưới đất lên, bộ dáng chật vật như vậy mọi người cũng đã thấy qua một lần của Cố Mộng Điệp, chỉ là khi đó cậu còn đang là một tiểu thiếu gia oai hùng, sự chật vật đó cũng chỉ khiến người khác đem lại cảm giác đáng ghét và đáng yêu vô cùng, làm người khác muốn lại gần bắt nạt cậu nhiều chút.
Chỉ là cũng cùng một người cùng một dáng vẻ khi đó, nhưng khí chất đã khác đi rất nhiều, bộ dạng này của Cố Mộng Diệp làm đám bọn họ ngoài những suy nghĩ tiêu cực ra thì chẳng có gì cả, sự chật vật này tỏa ra sự cô độc, lẻ loi một mình gồng gánh nhiều thứ rất nhiều, sự mệt mỏi luôn luôn nằm ở đáy mắt của hắn nhưng chỉ có thể giả tạo cười cười cho qua chuyện, cứ như hôm nay khóc lớn một lần đi, mai lại giả vờ cười tiếp như vậy thì mình sẽ có thể hòa nhập được với mọi người.
Là một tiểu thiếu gia nhưng lại toát lên dáng vẻ thành thục, trưởng thành rất nhiều, từ khi nào Cố Mộng Điệp bọn họ quen đã trở thành một người xa lạ như vậy.
A Tề và Tề Hoàng Thiên là người nhận ra đầu tiên, nhận ra đằng sau nụ cười đó của hắn và dưới ánh mắt biết cười kia là một chú sóc có vô số vết thương trên người nhưng vẫn muốn đứng trước mặt mọi người biểu diễn, muốn được chú ý yêu thương..


Bình luận

Truyện đang đọc