TỔNG TÀI BAO NUÔI CHIM HOÀNG YẾN GÃY CÁNH


Tề Hoàng Thiên bật cười, nhìn ai đó còn đang ngẩng cao đầu giương chiến tích cho đám kia xem đến là đỏ mắt, mà quên mất mình là người nằm dưới còn bị đàn anh A Tề bán đứng, kế hoạch muốn phát cơm chó ngồi lên đầu Tề Hoàng Thiên liền thiêu rụi trong thầm lặng.
Mà ở một bên khác, Thẩm Nhạc Thần nhận được cuộc gọi gấp về nhà, mà y liền biết xảy ra chuyện gì nên cũng không gấp lắm làm xong tài liệu mới chuẩn bị xe về thành phố S.
Bên trong căn biệt thự hoa lệ đầy những dãy hoa đắt tiền được thợ làm vườn dày công cắt tỉa trang trí, không khí trong lành ấp ám, những cánh bướm hệt như lông vũ nhẹ nhàng mềm mại dừng chân tren những cánh hoa, cả căn biệt thự được đắm chìm trong ánh nắng mặt trời ấm áp, những tưởng chỉ có trong truyện cổ tích.
Tuy nhiên bên ngoài đẹp như tranh là thế, ấm áp thoải mái là vậy nhưng bên trong nhà lại là một mảnh yên tĩnh lạnh lẽo, không khí thâm trầm đầy ngột ngạt, những tưởng như bên ngoài và bên trong căn biệt thự là hai thế giới vậy.
“Nhạc Thần con nói ông nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Thẩm Mộ Nhạc ngồi trên ghế sopha đơn, hai bên trái phải là cô chú và mẹ còn Triệu Thi.
Thẩm Nhạc Thần ngồi trên ghế sopha điềm đạm trả lời, dường như người mà ông nội Thẩm đang hỏi không phải y vậy.

“Không phải chuyện mà ông muốn biết đã được người khác kể rồi sao?”.
Thẩm Mộ Nhạc cau mày, có chút tức giận gõ mạnh cây gậy ba-toong xuống nền nhà, nghiêm giọng nói.

“Con đây là thái độ gì vậy?”.
Thẩm Nhạc Thần im lặng không nói, mà mẹ của Thẩm Nhạc Thần - Mộng Hắc Vy đã lo đến sốt ruột, may mắn được chồng ngồi kế bên giữ lại, cha của Thẩm Nhạc Thần - Thẩm Mộ Cảnh vẫn điềm nhiên ngồi im nhìn con trai cả của mình, ông hiểu rõ thằng nhóc này tính nó giống ông là một người chịu trách nhiệm, nhìn có vẻ lạnh lùng vô cảm nhưng thực chất là một người ấm áp.
Mà Mộng Hắc Vy bên kia không phải rối vì chuyện con trai làm, bà chỉ sợ thằng bé vớ phải loại phụ nữ không ra gì, sợ con trai chịu ấm ức trong hôn nhân, dù sao bà rất tôn trọng con trai, mà con trai bà cũng chưa từng làm bà thất vọng.

Thẩm Mộ Nhạc lại lên tiếng.

“Triệu Thi con nói hôm qua con và Nhạc Thần xảy ra quan hệ, chuyện là thế nào giải thích rõ đi”.
Triệu Thi ngồi đầu ghế bên trái gần ông nội Thẩm nhất, vẫn luôn diễn nước mắt cá sấu vội lên tiếng.

“Chuyện là hôm qua con có hẹn với anh Nhạc Thần đến nói chuyện, sau đó hai người chúng con nói chuyện rất bình thường chỉ là bỗng nhiên con nổi hứng muốn uống chút rượu, anh Nhạc Thần có uống một chút, sau đó con say rồi không biết gì nữa, chỉ biết con được anh Nhạc Thần đưa vào khách sạn, sáng hôm sau liền thấy bản thân không có một mảnh vải mà trên người là toàn bộ những vết hoan ái”.
Thẩm Mô Nhạc quay đầu nhìn Thẩm Nhạc Thần bên cạnh hỏi.

“Nhạc Thần, những lời Triệu Thi nói có đúng hay không?”.
Thẩm Nhạc Thần cây ngay không sợ chết đứng nói.

“Quả thật đêm qua con và cô ta có gặp nhau và uống chút rượu, nhưng con không hề làm gì cô ta, người quyến rũ con chính là cô ta sau đó con đánh ngất người, nên những dấu vết trên người cô ta không phải do con làm”.
Thẩm Mộ Nhạc lại nói.

“Vậy lúc ông đến khách sạn đó cho người điều tra, thì lễ tân có nói con sáng hôm nay mới làm thủ tục ra khỏi khách sạn, cũng đã hỏi con có đặt phòng khác ngủ riêng không nhưng họ nói chỉ còn duy nhất phòng của Triệu Thi là trống, vậy chuyện gì khiến con đã ở lại cả đêm với Triệu Thi?”.

Thẩm Nhạc Thần không muốn nói y cả đêm đã ở cùng Cố Mộng Điệp, cũng đã dặn lễ tân nếu có người tới hỏi thì không được khai có người thứ ba ra, vì thế y im lặng không trả lời, để mặc cho lời nói của mình bị ông nội Thẩm tìm ra sơ hở để phản bác lại y.
Bà Mộng Hắc Vy bên kia lại lo đến run người, muốn hỏi con trai đã xảy ra chuyện gì nhưng hiện tại vẫn là không tiện.
Thẩm Mộng Bạch ngồi bên anh trai muốn lên tiếng nhưng bị cha ngồi đối diện ra hiệu im lặng, tuy nhiên nhà Thẩm Nhạc Thần im lặng không có nghĩa là nhà khác cũng im lặng, có người ngại chuyện chưa đủ lớn nói thêm vào.
Mộc Phương Dị con dâu út trong nhà lên tiếng, giọng điều đầy vẻ châm chọc.

“Dì còn tưởng Nhạc Thần phải là một đứa nhỏ chính trực nhưng không ngờ hôm nay dì lại được con làm cho sáng mắt đấy, là một nam nhân có gan làm nhưng không có gan nhận nha”.
Thẩm Mộc Vị ngồi xem kịch vui nãy giờ lên tiếng, dù không cam lòng chuyện Thẩm Nhạc Thần lên giường với người khác mà không phải ả, tuy có chút luyến tiếc ghen tị nhưng cũng thấy vui khi người gặp họa.

“Anh Nhạc Thần, em còn tưởng anh không thích gần nữ sắc”.
Thẩm Tệ Phẩm ngồi kế bên bật cười, Thẩm Mộc Nhân vì chuyện mấy ngày nay của Vương thị nên chịu không ít giáo huấn của ông nội, mà biết được người đứng sau chuyện này là Thẩm Nhạc Thần liền tức đến không có chỗ phát tiết, mãi đến hôm nay mới được phát tiết liền không ngại thêm dầu vào lửa.

“Chuyện xảy ra như vậy nếu bị người bên ngoài biết được e là Thẩm gia chịu không ít lời nhục nhã, ông nội thấy có phải không?”.
Ông nội Thẩm lại gõ cây ba-toong xuống sàn phát ra tiếng ‘cộp cộp’ rất lớn, rất nhanh mọi âm thanh trêu chọc cười đùa liền bị ấn nút tạm ngừng, giọng nói khàn đục vang lên.


“Tất cả im lặng hết, Thẩm Nhạc Thần còn chưa nói mấy người đã nói cái gì?”.
Ông nội Thẩm chờ Thẩm Nhạc Thần lên tiếng nói ra sơ hở này, tuy nhiên chờ ông chỉ là sự im lặng của y.
Bà Triệu không rảnh ngồi chờ Thẩm Nhạc Thần lên tiếng biện giải, đành hắng giọng nói.

“Chuyện đã đến nước này, lão gia Thẩm đây còn muốn thế nào nữa? Con gái tôi nuôi sao tôi không biết tính nó, nó đã ngưỡng mộ Thẩm Nhạc Thần từ lâu, nay lại bị cái tên vô trách nhiệm này làm ra chuyện như vậy, sự trong sạch của con gái tôi còn phải dựa vào lời nói ngụy biện của cháu ông sao? Nếu chuyện này không được làm rõ tôi có tán gia bại sản cũng phải đưa Thẩm gia các ngồi xuống theo cùng”.
Mọi người trong nhà liền căng thẳng, và tất nhiên những lời nói này đụng đến giới hạn của ông nội Thẩm, vì thế không nói hai lời liền ra quyết định.

“Nếu đã là chuyện như vậy, lão gia ta đương nhiên sẽ bắt thằng cháu chịu trách nhiệm, sợ việc này truyền ra ngoài cũng vì hôn sự của hai đứa đã có nên việc đính hôn sẽ được tổ chức vào đầu xuân năm sau, ta dự liệu như vậy mọi người trong nhà có ai phản đối không?”.
Tất nhiên trong nhà không ai dám phản đối, mà Mộng Hắc Vy nghe vậy liền muốn ngất tại chỗ, may mắn được chồng bên cạnh đỡ lấy, bà vạn lần không ngờ hôn sự cửa con trai mình lại do người khác sắp đặt như vậy, nước mắt có chút lưng tròng, cảm thấy bản thân vô dụng cực kì.
Cuộc họp trong nhà đã kết thúc, Thẩm Nhạc Thần đứng lên muốn rời đi lại bị Thẩm Mộ Cảnh cha y giữ lại, vì thế hai cha con liền đi đến một nơi góc khuất nói chuyện.
Thẩm Nhạc Thần rõ tính cha, nên thành thật nói ra chuyện đêm qua cho ông nghe, mà ông nghe xong thì ngoài dự liệu chính là kinh ngạc, lắp ba lắp bắp nói.

“Con vậy mà…vậy mà lại…”.

Nhưng mãi vẫn không thể nói được thành câu hoàn hảo.
Thẩm Nhạc Thần cắt ngang dòng suy nghĩ lệch lạc của ông.


“Con không phải đồng tính cũng chẳng thích con trai, cha đừng nghĩ nhiều mọi chuyện đều do thuốc cả thôi, con và cậu ta là đối thủ của nhau con chỉ lợi dụng cậu ta làm việc cho mình”.
Y giải thích cặn kẽ mọi chuyện, nhưng không biết là lời giải thích là nói với cha y hay chính là bản thân y.
Thẩm Mộ Cảnh làm gì tin lời này, ông chỉ biết con trai càng nói nhiều về đề tài gì đó thì chứng tỏ nó rất quan tâm đến thứ đó, mà lần này đối tượng lại là người đã vậy còn là con trai!
Tuy Thẩm Mộ Cảnh đi đến bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhưng biết được điều con trai đang nghĩ và việc nó đang làm ông cũng không có ý kiến gì, chỉ khẽ thở dài đặt tay lên đầu đứa con trai đã cao hơn ông nửa cái đầu, dịu giọng nói.

“Việc con làm cha mẹ luôn ủng hộ con, chỉ mong con không hối hận với những gì mình đã làm, nhớ rằng cha mẹ luôn ở phía sau con, chỉ cần con muốn trợ giúp cha mẹ luôn sẵn sàng giúp con hết mình, phải luôn nhớ rằng con không cô đơn, được chứ!?”.
Thẩm Nhạc Thần cảm nhận được lồng ngực nhói lên, một trận cảm xúc khó nói dâng trào, y biết chứ biết rằng khi y khó khăn nhất, người không bao giờ bỏ rơi y chính là cha mẹ, dù có phải gánh nợ cũng phải giúp y vượt qua khó khăn không để y một mình, nhưng kiếp trước là do y ngu dốt, tự cao nên mới bị người ta lợi dụng sơ hở mà hãm hại, đời này y nhất định sẽ lấy lại tất cả, cha mẹ sẽ không phải như kiếp trước vì y mà trốn tránh người khác bị người khác lên mặt cười nhạo.
Trước khi rời đi Thẩm Nhạc Thần còn được cha dăn một câu, khiến y không khỏi cau mày suy nghĩ.
Thẩm Mộ Nhạc nhìn bóng lưng con trai rời đi, liền nhớ đến người con trai đã nhắc vội bảo.

“Có dịp về nhà cha lại kể con nghe hành trình cha theo đuổi mẹ con, hồi ấy cha cũng như con vậy nên năm đó mãi đến ba mươi mấy mới lấy được mẹ con”.
Thẩm Nhạc Thần.

“…”.

Cha nói với con chuyện này làm gì? Muốn ám chỉ cái gì thì nói thẳng ra đi, đừng nói lấp lửng ẩn dụ như vậy! Con không hiểu đâu!.


Bình luận

Truyện đang đọc