TỔNG TÀI BAO NUÔI CHIM HOÀNG YẾN GÃY CÁNH


Cố Mộng Diệp.

"...".

Không mệt, được gặp anh và mọi người ở đây chính là món quà mà ông trời ban tặng.
.
Hôm nay Cố Mộng Diệp có ngày rảnh nên đã lấy xe đi đến viện mồ côi, lần này hắn đến là muốn mang Cố Thụy Ân về Cố gia sinh sống, lấy danh nghĩa là con trai của hắn mà vào Cố gia, hắn cũng đã hỏi gia đình về việc muốn nhận nuôi một đứa trẻ ở viện mồ côi, ban đầu cả nhà tuy không đồng ý nhưng cuối cùng vẫn là cảm thấy nhà có hơi buồn khi không có tiếng của trẻ con nên đã đồng ý cho hắn mang đứa nhỏ về.

Lúc đến nơi đã được đám nhóc trong viện chạy ra chào đón vô cùng nhiệt tình, còn phải ra tay đặt bút ký lên giấy của bọn nhóc fan nhí này hết nửa ngày hắn mới được cho đi.
Vừa vào phòng hiệu trưởng bà đã mỉm cười dẫn Cố Mộng Diệp đến một căn phòng dành cho trẻ nhỏ, bà bảo hắn vào trong gặp Cố Thụy Ân còn mình thì rời đi trả không gian cho hai người.
Cố Mộng Diệp vừa vào phòng liền bắt gặp ngay một cảnh tượng khiến hắn ba chấm, đứa nhóc một hai tuổi sắp gọi hắn là cha hiện tại đang véo má cười khúc khích với một đứa bé một tuổi!
Trong phòng ngoài Cố Thụy Ân ra còn có vài bé khác nữa, nhưng Thụy Ân chỉ chăm chăm mỗi mình đứa trẻ trước mặt bé, đứa bé trước mặt Thụy Ân có khuôn mặt vô cùng đáng yêu, da trắng hồng khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người nhìn vào đều yêu thích không thôi, như một tiểu hoàng tử nhỏ được sinh ra trong một lâu đài nguy nga rộng lớn vậy.
Cố Mộng Diệp đánh hơi được gì đó, vội chạy ra ngoài tìm viện trưởng muốn hỏi lai lịch của đứa trẻ kia, vị viện trưởng mỉm cười kể lại cho cậu mọi chuyện.

"Đứa bé đó tên là Thanh, mới bị bỏ lại trước cửa viện được bảo mẫu dọn dẹp rác buổi sáng phát hiện ra, nên đã đưa bé vào nuôi nấng, cũng không biết tiểu Ân như thế nào vừa gặp bé trai nhà người ta đã thích đến cười tít cả mắt lên, hằng ngày còn hay chơi chung với tiểu Thanh, hai đứa nhỏ như hình với bóng vậy tiểu Ân một ngày không thấy tiểu Thanh thì khóc nháo không chịu ăn cũng chẳng chịu ngủ, nên ta cũng hết cách đành để hai đứa đi chung với nhau".
Cố Mộng Diệp hoài nghi nhân sinh, chưa gì mà thằng con nuôi của mình nó đã mê trai như vậy rồi à, có nên gọi là con hơn cha là nhà có phúc không?
Vì thế mà ý định ban đầu đến nhận nuôi một đứa trẻ của hắn bị sự xuất hiện của tiểu Thanh, thành ra phải mang cả hai tiểu tổ tông này về nhà, Cố gia hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của đứa trẻ thứ hai này, nhưng sau khi nghe thấy Cố Mộng Diệp nói chuyện ban nãy nên cũng thầm thừa nhận.
Cố gia có sự xuất hiện của hai đứa trẻ xinh đẹp này càng thêm vui nhà vui cửa, nhất là Cố Sầm Ngôn từ khi có cháu liền đến nhà hắn như cơm bữa còn mang rất nhiều đồ chơi cho tụi nhỏ, Cố Thụy Ân được tặng món nào đều sẽ ngây ngô mà đưa cho Thanh chơi trước, tiểu Thanh là một đứa trẻ ít nói nhưng rất ngoan ngoãn cũng thích ở chung với Cố Thụy Ân.
Hằng ngày đi làm về Cố Mộng Diệp đều sẽ thoát vai trở thành người cha mẫu mực chơi chung với hai đứa nhỏ, rồi ôm cả hai cùng đi ngủ.
Dần dần cũng trôi qua những ngày tháng êm đềm như vậy.

.

Đột nhiên một ngày khi Cố Mộng Diệp đang đi chụp ảnh tạp chí liền bị chị quản lý kéo đến một góc nói chuyện, chị quản lý lo lắng bật điện thoại lên cho hắn xem diễn đàn trên web.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, đám người này đang vu oan cho em có phải không?".
Cố Mộng Diệp nhìn bảng tin và lời viết đầy tính ác ý trên điện thoại, khẽ cau mày bên trong màn hình điện thoại là vô số những câu chữ nói hắn đã từng làm gì ở quá khứ, tố hắn lợi dụng người khác cướp đoạt tài liệu, lăn giường cùng với nhiều gã đàn ông, hại cho công ty lớn của một tập đoàn trong hai ngày đã phá sản, cùng với đó là vô số lời chỉ trích từ cộng đồng mạng.
Đám người này hẳn là ông chủ trước đó của những công ty hắn cướp hợp đồng, hiện tại thấy hắn nổi tiếng liền muốn cắn trả hắn khiến hắn phải rơi vào vũng bùn, Cố Mộng Diệp trấn an chị quản lý.

"Em không phải như họ viết".
"Vậy rốt cuộc là chuyện này do ai làm, nếu em làm những chuyện này hẳn phải có nguyên do, giờ em nói với chị mọi chuyện thì chị mới có cách giải quyết được".

Chị quản lý gấp đến độ đổ mồ hôi, từ khi bài đăng này được đang tải lên mạng đã thu hút vô số người vào xem, cũng vì thế mà độ nổi tiếng và những hợp đồng Cố Mộng Diệp ký ddã bị hủy bỏ gần một nửa rồi, nếu còn để chuyện này lan rộng ra, e là sự nghiệp của Cố Mộng Diệp sẽ bị ảnh hưởng, còn có cả việc này liên quan đến pháp luật, nếu không làm rõ Cố Mộng Diệp rất có thể bị bắt vào tù!

Cố Mộng Diệp lắc đầu mỉm cười.

"Không có ai bắt em làm vậy cả, em là tự nguyện làm việc này, vì đám người khốn nạn kia xứng đáng bị như vậy, em chỉ là dành lại những gì đã mất cho người em từng yêu thôi".
Chị quản lý cũng chẳng thể cạy miệng cậu ra mà nói được, vì thế cô quyết định đi hỏi Cố Tần Phong tìm cách giải quyết.
Sau khi chụp xong ảnh bìa tạp chí với vô số ánh mắt bàn tán của đồng nghiệp xung quanh, Cố Mộng Diệp đối với những ánh mắt và những lời bàn tán đó thì chẳng có chút mảy may gì về nó, hắn làm như câm mù điếc mà chụp xong vài tấm ảnh cuối cùng, sau đó được trợ lý đưa về phòng tẩy trang rồi đi ra xe, bên ngoài đã rất đông người nhưng đa phần đều là fan của Cố Mộng Diệp trong đó.
Cố Mộng Diệp còn chưa mỉm cười chào hỏi mọi người thì đã bị một trái trứng gà sống ném về phía mình, sự việc xảy ra quá nhanh khiến hắn không kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, trợ lý bên cạnh phản xạ nhanh hơn hắn đã giơ tay cản lại quả trứng kia, quả trứng đập vào người trợ lý liền bể ra mang mùi hôi thúi của trứng ung.
Chỉ là cản được một quả nhưng chẳng cản được những thứ khác, dù cho trợ lý có giỏi võ đến đầu cũng chẳn cản được hết đồ vật đang bay về phía Cố Mộng Diệp này, cô vội vã kéo hắn rời đi.


Bình luận

Truyện đang đọc