TỔNG TÀI BAO NUÔI CHIM HOÀNG YẾN GÃY CÁNH


"Đêm như vậy rồi cậu gọi có gì không? Tôi rất mệt nói nhanh rồi cúp máy đi".
Thẩm Nhạc Thần mấy nay không được ổn cho lắm, cả đám người Thẩm gia ở đây khiến y ngay cả nhìn cũng chán ghét, nên hôm nay vừa mới đặt lưng xuống ngủ liền bị cuộc gọi đã qua nửa đêm này làm phiền nên có chút khó chịu mà bắt máy, không quan tâm người gọi đến vì lý do gì mà lại làm phiền y.
"Tôi...tôi...ở đây rất tối...tôi đau...hiện tại anh...anh đang làm gì vậy?".

Cố Mộng Diệp nghe rõ sự chán ghét và không kiên nhẫn của y qua điện thoại, liền có chút run rẩy mà nói.
"Sắp ngủ rồi".

Vừa mới nói câu này xong y cũng nhận ra người đầu dây bên kia không ổn liền hỏi lại.

"Cậu sao vậy? Nhà tôi cúp điện à?".
"Ừm, cúp điện nên tôi bị té cầu thang, muốn hỏi anh hộp y tế ở đâu".

Cố Mộng Diệp có chút vui vẻ vì được y quan tâm một chút, liền cười cười nhưng lại đụng phải vết thương nên hít khẽ một ngụm khí lạnh.
Mọi ý định ban đầu muốn nói với y rằng hắn đang bị người của Vương Bần truy đánh sắp bị giết tới nơi, liền bị hắn chôn đi không còn một dấu tích, hắn ngu gì lại đi nói cho y biết? Dù sao chuyện này y cũng không muốn bị can hệ, chẳng phải y đã nói bản thân y không muốn dính líu đến sao, người ta dù sao cũng đang ở cùng với gia đình, nên là không thể làm phiền được.

"Hộp y tế nằm ở nhà ăn ở ngay sau cửa...".

Nói đến đây y hơi nghi ngờ, dù sao nhà ăn là nơi hắn hay đến nhất không thể nào lại không biết hộp y tế ở đâu.
Không vòng vo hắn liền hỏi.

"Cậu nói dối tôi chuyện gì à?".
Thấy Thẩm Nhạc Thần hình như phát hiện ra điều gì rồi nên hắn nhanh chóng dời chủ đề muốn cúp máy.
"Không có...Tôi cúp máy đi lấy hộp y tế đây, anh ngủ ngon nhé...".

Nhưng hắn còn chưa cúp máy thì ở bên ngoài đã vang lên tiếng hét của đám côn đồ hung tợn.
"Thằng ái nam ái nữ đ.i.ế.m kia mày có gan quyến rũ mà không dám ra đây nhận sao?".
"Mẹ nó, mày ném cát vào mắt tao, tao liền móc mắt mày ra, thứ chó chết!".
Nghe thấy tiếng rống giận khác nhau mà những giọng nói này trong trí nhớ của y rất xa lạ, cộng với những lời nói đầy dơ bẩn kia, chỉ có thể chắc chắn một điều người ở đầu dây bên kia đang gặp nguy!
"Xảy ra chuyện gì vậy....Này khoan cúp m...!!".

Thẩm Nhạc Thần bên kia điện thoại gần như quát lên ở đầu dây bên kia, nhưng tiếng của y rất nhanh đã bị hắn tắt đi, ngón tay ấn vào nút tắt đang run không ngừng, hắn ngồi trong góc run rẩy tay nắm chặt điện thoại.
Cố Mộng Diệp có chút hối hận vì gọi cho y, chỉ sợ hiện giờ y chắc đang điên lắm vì hắn dám cúp điện thoại trong khi còn chưa trả lời điện thoại của y.
Mắt thấy đám bọn chúng đã đi qua chỗ của mình, không biết vì điều gì nhưng hiện tại hắn cảm thấy mình lại rất bình tĩnh liền ấn vào phím điện thoại gọi cho cảnh sát báo địa điểm an nguy của mình.
Bên kia cảnh sát trấn an hắn xong liền tức tốc lấy xe cảnh sát đi đến vị trí mà hắn đã gửi cho, lao nhanh đến chỉ sợ chậm một giây liền có án mạng.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Thẩm Nhạc Thần ở đây muốn gọi lại nhưng nghĩ đến, nếu hiện tại hắn đang gặp nguy hiểm thì việc gọi lại lỡ đâu khiến người kia bị phát hiện chỗ ẩn núp thì sao?
Vì thế y liền tức tốc cầm lấy chìa khóa xe chạy ra khỏi phòng, quần áo ngủ cũng chẳng kịp thay mà chạy đến thang máy xuống sảnh.
Đứng trong thang máy nhìn những con số đang không ngừng chạy xuống, trong lòng như lửa đốt bàn tay đang nắm lấy chìa khóa xe cũng nắm lại thành quyền.
Cửa thang máy vừa ting một tiếng còn chưa mở hết y đã lao ra chạy đến cửa lớn mở khóa vân tay đi ra.
"Đêm rồi anh đi đâu gấp vậy?".


Thẩm Mộng Bạch xuống lấy thêm nước uống thì thấy anh trai của mình đang mở cửa lớn rời đi, liền chạy lại hỏi.
"Có việc, em khóa cửa lại giúp anh".

Thẩm Nhạc Thần không quay đầu lại chỉ để lại một câu rồi để lại bóng lưng đầy gấp gáp ra ngoài.

Thẩm Mộng Bạch từ lúc có nhận thức đến lúc này, chưa từng thấy anh trai của mình như vậy bao giờ dù là chuyện gấp tới đâu.
"Anh ấy còn chưa kịp thay quần áo ngủ luôn cơ mà".
Cố Mộng Diệp ngồi đợi một lúc lâu khoảng ba mươi phút, tưởng như đã qua cả hàng ngàn thế kỉ, cùng với tiếng mắng chửi nguyền rủa ngoài kia thì hắn cũng đợi được tiếng còi xe cảnh sát.
Khi nghe thấy bên ngoài là tiếng đánh nhau và tiếng súng cùng với giọng nói đầy uy nghiêm chính trực của cảnh sát vang lên.

"Các cậu đã bị bắt vì tội chống đối người thi hành công vụ và bị nạn nhân tố cáo là cố ý gây thương tích".
Cố Mộng Diệp biết bản thân được cứu liền ra tín hiệu là hắn ở đây rồi chờ cảnh sát đến đưa đi, hiện tại hắn chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thôi, hắn mệt lắm.
Sau khi cảnh sát khống chế bắt đám côn đồ lên xe, rồi đưa hắn đến cục cảnh sát muốn gọi cho người thân của hắn và đưa hắn đến bệnh viện, hắn chỉ lắc đầu bảo không có người thân chỉ muốn đi về nhà, cảnh sát liền đồng ý cho hắn lên xe ngồi lái hắn về nhà.
Vì hiện tại thấy trạng thái của cậu không tốt nên cảnh sát cũng không muốn làm khó cậu lấy khẩu cung nên để cậu về nhà trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đồng chí cảnh sát hơi cau mày lúc lái xe có đôi lúc nhìn về gương chiếu hậu muốn xác định người đằng sau vẫn còn thở mới yên tâm.
Đồng chí cảnh sát rất muốn đưa người đến bệnh viện, nhưng người này lại một mực không chịu chỉ đòi về nhà, cứ như rất sợ bệnh viện vậy nên cũng không thể làm gì khác hơn là đưa người về nhà, dặn người trên xe nếu thấy chỗ nào không ổn thì gọi xe cứu thương ngay.
Cố Mộng Diệp mơ mơ màng màng gật đầu, hắn chỉ muốn về ngủ trên chiếc giường của Thẩm Nhạc Thần thôi, chỉ có nơi đó hắn mới có cảm giác an toàn và chân thật khi thoát được một kiếp nạn.
Thẩm Nhạc Thần lái xe đến Thẩm gia hết hai tiếng, thì lúc lái về chỉ mất một tiếng, ở đằng xa y nhìn thấy một thân ảnh yếu ớt đang được cảnh sát dìu xuống xe cảnh sát, liền vội chạy xe lại không kịp tắt máy xe đã mở cửa ra chạy đến hỏi.

Đồng chí cảnh sát biết được người mới đến là ai liền nói ra sự việc cho y.
Thẩm Nhạc Thần biết được chuyện gì vừa mới xảy ra, liền cau mày vội nhìn mặt mũi và cơ thể bị đánh bầm dập của hắn.
Nói chuyện đôi câu với cảnh sát y liền mang người đang đi không nổi còn đang dựa người cảnh sát kia, kéo vào người mình, đợi vị cảnh sát kia rời đi, y liền bồng người nọ lên ý định muốn đưa người đến bệnh viện nhưng bị Cố Mộng Diệp cản lại, thái độ đầy bài xích với bệnh viện.
Cố Mộng Diệp nằm trong lòng Thẩm Nhạc Thần hít thở mùi hương cà phê nhạt mà hắn yêu thích, có chút an tâm mà nhắm mắt lại dựa vào vai y mà nghỉ mệt.
Thẩm Nhạc Thần thấy người trong lòng cự tuyệt như vậy liền không miễn cưỡng nữa, bồng người vào nhà.
"Chú lại xe vào giúp tôi".

Thẩm Nhạc Thần đến bên phòng bảo an nói với bảo vệ, bác bảo vệ đang ngu gật liền giật mình đứng bật dậy nhận mệnh của ông chủ liền tức tốc chạy ra lấy xe vào.
Vào đến nhà y liền gọi bác sĩ đến gấp để xem có bị ngoài ngoại thương thì có bị nội thương gì nghiêm trọng đến tính mạng không?
Dù sao thì người này hình như trạng thái cơ thể không ổn lắm, nếu như bác sĩ gia đình nói cần đến bệnh viện gấp thì người này dù có cự tuyệt thì vẫn bị y tống lên xe cho nằm viện nửa năm.
Y đang tính bước vào phòng của hắn, liền bị người này cự quậy thì thầm nói khẽ.

"Vào phòng của anh được không?"..


Bình luận

Truyện đang đọc