Trương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối.
Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra.
Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô.
Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ
“Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo.
“Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”.
- gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi.
Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn.
Cô lờ mờ nhận ra chuyện gì đang xảy ra với mình, cô cố gắng tỉnh táo nhưng càng ngày cơ thể và càng không nghe theo sự điều khiển của cô, bộ váy trên người thật vướng víu Tú Anh bắt đầu khua tay múa chân muốn cởi phắt chiếc váy trên người, tìm sự thoải mái cho bản thân.
Cơ thể nhỏ bé chìm nghỉm trong chiếc giường êm ái rộng lớn.
Đúng lúc đó cửa phòng lại mở ra.
Tiếng người đàn ông pha lẫn tiếng cười “Chơi vui nhé, bạn tốt”, kèm theo là tiếng đóng cửa.
Sau đó, một bóng đen cao lớn đổ sập xuống giường, hơi thở nóng hổi phả vào cơ thể mềm mại của Tú Anh làm cô càng thêm ngứa ngáy, tay cô vẫn không ngừng tìm cách cởi váy.
Vừa chạm vào Tú Anh, sau khoảnh khắc cứng đờ, gã đàn ông càng ngày càng áp sát cô, tay chân bắt đầu sờ soạng trên cơ thể cô mỗi lúc một mạnh bạo.
Động tác cố gắng cởi váy của Tú Anh giống như sự phản kháng yếu ớt đối với hắn chính là liều thuốc kích thích khiến hắn càng hung hăng xé toạc chiếc váy mỏng manh trên người cô ném xuống đất.
Gã nâng cằm cô lên, áp đôi môi nóng rực lên môi cô ngấu nghiến cắn mút tận hưởng sự mềm mại của cô, chiếc lưỡi hắn bắt đầu xâm chiếm khoang miệng cô khiến cô không thở nổi.
Nhưng chất kích thích trong cơ thể cô theo những động tác của hắn bộc phát hoàn toàn, lý trí mơ hồ sợ hãi kháng cự nhưng cơ thể lại căng ra muốn được lấp đầy.
Bà tay to lớn của hắn bắt đầu vuốt ve, xoa nắn những nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể Tú Anh khiến cô hoảng sợ.
Rồi hắn không khách khí xâm chiếm thẳng vào cơ thể cô hết lần này tới lần khác.
Miệng hắn lẩm bẩm gì đó Tú Anh không nghe rõ.
Cứ như vậy cô ngất đi lúc nào không hay.
Nửa đêm Tú Anh tỉnh dậy, cơ thể đau nhức như vừa trải qua một trận đòn tra tấn, thắt lưng muốn gãy làm đôi, phần bụng dưới dồn lên từng cơn đau đớn chưa từng có.
Những hình ảnh kinh hoàng dần dần ùa về.
Gã đàn ông cao lớn đang nằm bên cạnh cô, vùi mặt vào trong chăn, qua bóng tối mờ mờ có thể thấy hắn là một người cao to, rắn rỏi và còn rất trẻ.
Hắn chưa ngủ say, thở đứt quãng, thỉnh thoảng tay chân vật qua vật lại trong không trung, khắp căn phòng tràn ngập mùi nam nữ ám muội của sự hoan lạc.
Sợ hắn tỉnh dậy, Tú Anh nhẹ nhàng lần mò trong bóng tối tìm quần áo nhưng bộ váy của cô dưới sàn chỉ còn là một mảnh vải bị xé rách te tua, trong lúc tuyệt vọng cô nhặt được chiếc áo sơ mi của gã đàn ông, không nghĩ ngợi nhiều Tú Anh vơ vội chiếc áo mặc lên người, dù sao hắn cũng cao lớn nên áo sơ mi của hắn mặc lên người Tú Anh cũng giống như một chiếc váy ngang đùi, lần mò tìm túi xách, cũng may túi xách của cô vẫn còn đây nhưng điện thoại đã bị lấy đi.
Không nghĩ ngợi nhiều Tú Anh mở cửa lao ra khỏi nơi đáng sợ đó.
Mặc những ánh mắt xung quanh đang nhìn cô chỉ trỏ.
Giọng nói nhẹ nhàng êm ái của tiếp viên hàng không thông báo máy bay sắp hạ cánh khiến Tú Anh bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng theo cô suốt bao năm.
Vậy mà cô đã ngủ suốt quãng thời gian dài trên đường trở về thành phố nơi cô sinh ra sau bao năm xa cách.
Người đàn đeo kính đen ngồi bên cạnh nhăn mặt đưa cho Tú Anh tờ khăn giấy, Tú Anh ngớ người sau đó mới để ý tới bộ dạng nhếch nhác của mình mồ hôi rịn ra ướt đầm trên trán khiến tóc cô bết vào nhau, gương mặt nhợt nhạt không có sức sống.
Cô lí nhí cảm ơn, nhưng nhận lại là gương mặt lạnh tanh và thái độ giống như cô là con côn trùng làm bẩn mắt anh ta vậy.
Tú Anh thầm thở dài, không phải anh ta ga lăng tốt bụng mà chẳng qua sự nhếch nhác của cô khiến anh ta khó chịu “mặt mũi thì không tới nỗi nào mà tính tình khó chịu, mất lịch sự” - Tú Anh lẩm bẩm.
Đã lâu rồi cô mới thoát ra khỏi được cơn ác mộng kinh hoàng đó, cô tưởng mình đã quên đi được phần nào.
Nhưng khi trở lại thành phố này, nỗi ám ảnh vẫn còn trong cô.
Tú Anh, ngồi trong quán cà phê cạnh sân bay, gọi một ly cà phê đen không đường, chờ xe tới đón.
Tú Linh, em gái song sinh của cô vừa gọi tới xin lỗi vì tắc đường sẽ tới trễ 30 phút, bảo cô kiếm quán cà phê nào đó ngồi đợi.
Tú Anh ừ hữ, kiếm cho mình một chỗ ngồi có khung cửa sổ nhìn ra thảm cỏ xanh mướt, dù sao thì cô cũng không vội vã gặp ai trong gia đình mình cả.
Cô có dự cảm cuộc đoàn tụ gia đình này chẳng có gì vui vẻ.
Cô chỉ chờ xem, cô em gái “yêu quý” của mình sẽ giở những trò gì khi nằng nặc xin ba gọi cô trở về sau chừng ấy năm họ coi cô là nỗi ô nhục, không cho cô quyền được trở về.
Cũng tốt, nếu họ không gọi thì cô cũng sẽ trở về sớm thôi.
Cô phải trở về để lấy lại danh dự của cô cả nhà họ Trương, là tiểu thư khuê các đứng đầu Ninh Thành.
Trở về để trả lại cho những người đã hại cô cái giá mà họ đáng phải nhận.