TỔNG TÀI CÂM SỦNG VỢ



Người ta nói phụ nữ chỉ tự nguyện quan hệ và cảm thấy thỏa mãn với người mình yêu.

Từ yêu bật ra trong đầu Trương Tú Anh như có tiếng nổ lớn, cô mà lại yêu anh? Cô không phủ nhận mình có cảm tình với anh, sự quan tâm, bảo vệ của anh dù là trên danh nghĩa đối với cô cũng như dòng nước ấm áp sưởi ấm tâm hồn đầy tổn thương của cô.

Nhưng yêu thì chưa phải, có chăng là sự cảm động, cảm tình.

Nhưng cơ thể cô lại phản bội cô, trước anh cô hoàn toàn bị khuất phục, thậm chí cảm giác thăng hoa ấy tới bây giờ cô vẫn còn cảm thấy lâng lâng.

Trương Tú Anh quay sang nhìn người đàn ông đang say ngủ cạnh mình.

Chiếc mặt nạ da che lấp khuôn mặt chỉ hở đôi mắt đang nhắm lại say ngủ.

Hàng mi anh rất dài, đen nhánh khi nhắm mắt lại giống như một nét mực tàu rất đẹp.

Trương Tú Anh đưa tay ra trước mặt anh, khắc họa gương mặt anh trong không khí, nếu da mặt anh không bị hỏng bởi vụ tai nạn, anh chắc chắn sẽ rất đẹp trai.

Khi tỉnh dậy thực ra điều Trương Tú Anh muốn làm nhất chính là chạy trốn khỏi đây, nhưng nghĩ thật kỹ, chạy trốn được một lúc không thể chạy trốn được mãi.


Anh và cô đều là người trưởng thành, việc phát sinh quan hệ cũng là điều bình thường trong xã hội hiện đại này.

Chi bằng tỏ ra thản nhiên có lẽ sẽ đỡ ngượng ngập hơn.

Một điều quan trọng nữa mà nhất định cô phải hỏi anh cho rõ.

Rõ ràng trong nhà chỉ có hai người.

Đêm qua cô thiếp đi trên số pha nhưng sáng nay cô đã nằm gọn trên giường.Anh làm sao có thể bế cô vào phòng với đôi chân tàn phế.

Càng không có khả năng anh mặt dày tới nỗi gọi tên Kỳ PHương Nhan đáng ghét kia tới bế cô vào giường sau khi hai người vừa phát sinh quan hệ.

Hình ảnh trong những giấc mơ có người đi lại trong phòng lại hiện về chân thực.

Lẽ nào anh hoàn toàn bình thường, chân anh đã không còn vấn đề gì nữa? Nếu anh đi lại được thì tại sao anh lại phải giả vờ
tàn phế?...!Hàng loạt câu hỏi diễn ra trong đầu Trương Tú Anh khiến cô cảm thấy mọi việc càng lúc càng rối như tơ vò.

“Sáng sớm, em nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?” Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, vòng tay của Lăng Quốc Thiên đã vòng qua eo Trương Tú Anh kéo cô lại sát bên mình.

Hơi thở nóng ấm của anh phả vào đỉnh đầu cô.

Trương Tú Anh bất giác nghĩ tới cảnh đêm qua hai tai đỏ bừng lên, áp sát mặt vào ngực Lăng Quốc Thiên che dấu vẻ ngượng ngùng của mình.

“Không có gì? Chỉ đang nghĩ sao anh có thể bế được em vào đây? Có phải chân anh đã khỏi rồi không?” Trương Tú Anh vẫn quyết định sẽ hỏi thẳng anh.

Cũng là một cách đổi chủ đề, khiến anh không tiếp tục đề cập tới chủ đề nhạy cảm của họ ngày hôm qua nữa.

“Em đoán xem” Bàn tay đặt ở eo Trương Tú Anh không hề yên phận, anh xoa xoa eo cô cảm giác làn da láng mịn của cô nóng lên dưới tay mình.

Cơ thể anh lại rục rịch có phản ứng.


“Có phải chân anh thực tế đã đi lại được từ lâu rồi không?” Một câu nói mang tính khẳng định nhiều hơn là một câu hỏi.

“PHải.” Lăng Quốc Thiên đáp gọn lỏn.

Đầu óc anh hiện giờ còn đang để ở nơi bàn tay chu du trên da thịt cô của anh.

“Sao anh phải làm vậy?” Trương Tú Anh quá
tập trung vào câu chuyện không để ý tới hành động của anh.

“Sẽ nói cho em lý do vào lúc thích hợp” Lăng Quốc Thiên khẽ hôn lên tóc cô.Vòng tay ngày càng siết chặt.

Lúc này Trương Tú Anh mới phát hiện ra mình đã nằm gọn trong vòng tay của anh.

Đặc biệt sự biến đổi nơi cơ thể anh đang dần rõ ràng.

Sau việc đêm qua dù khờ khạo tới mấy thì cô cũng có thể nhận ra việc gì sắp tới.

Trương Tú Anh giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay anh.Với cơ thể đau nhức, tình cảm không xác định, cô không thể tiếp tục để anh chiếm đoạn tiện nghi của cô như vậy.

Càng không để bản thân quá chìm đắm vào sự quyến rũ của anh để rồi mọi việc vuột khỏi tầm kiểm soát của cô được.

“Em muộn làm rồi.” Trương Tú Anh lấy cớ, ra sức vùng vẫy khỏi vòng ôm của anh.


Được ôm thì cũng thích thật đấy, nhưng cô không thể đẩy mối quan hệ này đi quá xa được.

Cô không có tư cách để yêu anh.

Nhất là hiện nay anh không còn là một người tàn phế nữa.

“Nếu không muốn như đêm qua thì nằm yên để anh ôm em một lúc.”
Lăng Quốc Thiên thì thầm giọng nói vô cùng dịu dàng quyến rũ.

Bàn tay của anh cũng yên phận trở lại, chỉ siết chặt cô hơn chứ không hề sờ soạng lung tung.

Nhận được sự cảnh báo của anh, Trương Tú Anh ngoan ngoãn nằm im để anh ôm.

Bầu không khí trong phòng vô cùng ấm áp, họ giống như một đôi uyên ương, yêu thương nhau.

Trương Tú Anh không muốn có bất kỳ hiểu lầm nào, cũng không muốn bản thân tham lam hưởng thụ bầu không khí này tới lúc không rút ra được.


Bình luận

Truyện đang đọc