TỔNG TÀI HỎI VỢ: BÁNH BAO LÀM MAI (DADDY TỔNG TÀI)

Dạ Nghiên Tịch bước tới chỗ một đống cành cây, cúi người kiểm tra vết gãy của cành cây, muốn phán đoán xem tại sao lại bị gãy.

Dạ Nghiên Tịch dựa vào những lá cây còn lưu lại vết tích phán đoán ra kết quả.

"Đây chắc là vết tích đám cướp để lại khi vận chuyển hàng, vết tích của những thùng vũ khí đè xuống khi kéo đi, không phải là vết tích cán bộ trinh sát để lại."

Phong Dạ Minh gật đầu: "Kiểm tra tiếp đi."

Hai người không hề nóng vội, một người tỉ mỉ kiểm tra, một người canh gác, dù sao thì hai người cũng quyết định sẽ ở lại đây vài ngày.

Dạ Nghiên Tịch là người rất kiên nhẫn, chả mấy chốc cô lại tìm được vết xước để lại khi kéo thùng vũ khí, dù sao trọng lượng thùng rất nặng, thuộc hạ của bọn cướp cũng không thể cứ khiêng đi mãi, khi đuối sức chắc chắn thùng sẽ để lại vết tích trên mặt đất.

Hai người men theo con đường này đi chừng một km, bất ngờ đi tới một đoạn đồi dốc, mọi vết tích biến mất ở đây.

"Trên tài liệu cho biết những thùng vũ khí mất tích có thể đã biến mất từ khu vực này, không có vết tích thùng đồ bị kéo lê." Dạ Nghiên Tịch nheo mắt quan sát xung quanh.

"Không thể nào bỗng nhiên biến mất được, nếu như không kéo trên mặt đất thì là vận chuyển trên không." Phong Dạ Minh khẳng định.

Dạ Nghiên Tịch cũng cho là vậy, cô ngẩng đầu nhìn những thân cây khổng lồ kia nhưng tất cả vẫn giữ nguyên vết tích nguyên thủy, không hề có dấu vết đứt gãy, hủy hoại gì cả.

"Nếu như chúng dùng trực thăng, vệ tinh chắc có thể chụp được vết tích, chúng không thể nào ngông cuồng vậy được." Dạ Nghiên Tịch nói xong liền đứng dậy nói: "Em xuống đó xem sao."

"Anh đi cùng em." Anh không yên tâm để cô đi xuống.

Dạ Nghiên Tịch gật đầu, sườn đồi hơi dốc, Phong Dạ Minh đi ở phía trước, hai người len lỏi trong những lùm cây rậm rạp, hai người đều đã được huấn luyện, đi qua những rừng cây như thế này không hề cảm thấy áp lực, chỉ có điều sẽ hơi cực một chút.

Hai người đi chừng hơn một km, đột nhiên ánh mắt Dạ Nghiên Tịch sắc bén tìm được một vết cọ xát trên thân cây trong đám cây rừng, cô mỉm cười: "Xem ra em nghĩ đúng rồi."

"Nói nghe xem." Phong Dạ Minh nhìn cô.

"Xem ra bọn chúng đã âm mưu phi vụ cướp lần này từ lâu, vì thế công tác chuẩn bị vô cùng đầy đủ, em nghĩ nguyên nhân khiến tung tích của những thùng vũ khí đó và tung tích của người biến mất chính là bọn chúng đã lắp đặt một sợi cáp trượt từ đây xuống một nơi nào đó bên dưới, cự ly ở vị trí giữa thân cây, vừa có thể né được những lùm cây lùn vừa không vượt quá thân cây, vị trí ở giữa và không gian đủ để thùng vũ khí và người an toàn dịch chuyển, nhưng vẫn để lại một vài manh mối." Dạ Nghiên Tịch chỉ vào một vết cọ sát mờ mờ.

"Em phân tích rất có lý nhưng muốn chứng minh điểm này chúng ta cần phải tìm được vết tích chúng lắp đặt cáp."

"Vâng! Chúng ta đi tiếp về phía trước thôi." Dạ Nghiên Tịch gật đầu, một lát sau họ liền nghe được tiếng suối chảy.

Hai người đưa mắt nhìn nhau đi về phía có suối nước, chỉ thấy trong khe đá có một dòng nước chảy ra, có điều khi hai người bước vào liền sững sờ vài giây.

Chỉ thấy bên dưới, hai coi sói rừng đang cúi đầu uống nước.

"Không ngờ ở đây còn có sói." Vừa nói Phong Dạ Minh vừa kéo Dạ Nghiên Tịch ra sau lưng.

Dạ Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy ấm lòng, có cảm giác được bảo vệ, khiến cô vô cùng hạnh phúc.

"Đừng làm bị thương bọn chúng, chỉ cần chúng không uy hiếp tới chúng ta là được." Dạ Nghiên Tịch nói khẽ.

Hai con sói đó cũng nhìn thấy họ, chúng uống xong nước liền cúp đuôi bỏ đi, biến mất trong lùm cây.

"Em nghĩ ở đây không chỉ có sói, còn có hổ, chúng ta phải cẩn thận một chút." Dạ Nghiên Tịch nói, Phong Dạ Minh quay đầu nói với cô: "Yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em."

Dạ Nghiên Tịch mỉm cười: "Vâng!"

Hai người tiếp tục đi xuống dưới, khi tới một vùng đất bằng phẳng trời cũng đã chuyển sang chiều, do tán lá cây lớn che khuất mặt trời, chẳng qua mới chỉ là hoàng hôn nhưng đã tối như đêm.

"Chúng ta tìm nơi nào đó dừng chân, tốt nhất là tìm được một sơn động." Phong Dạ Minh lên tiếng, bên cạnh vừa hay có núi đá chắc chắn, muốn tìm một sơn động bình an qua đêm cũng không quá khó.

Hai người tiếp tục đi một vòng liền tới trước một sơn động, Dạ Nghiên Tịch cúi người, nhặt đầu tàn thuốc dưới mặt đất lên, cô và Phong Dạ Minh lập tức cảnh giác.

Phong Dạ Minh rút một con dao găm trên eo ra, đồng thời cầm đèn pin trong tay.

Trong hang động không có người, Dạ Nghiên Tịch nhìn đám đầu thuốc rơi vãi ở đây, một số đã bị ướt mủn ra, xem ra đã ở đây một thời gian rồi.

Hai người kiểm tra hang động, xem ra đám cướp trước đây cũng từng trốn trong này, có điều đám người đó ngoài một ít đầu thuốc ra thì không còn bỏ lại thứ gì khác, nếu không kiểm tra kĩ cũng không thể nào phát hiện ra được hành tung của chúng.

Sơn động không quá lớn nhưng trong rừng nguyên thủy thế này cũng có thể dùng làm nơi che mưa che nắng.

Mặt đất trong sơn động cũng là đá, vô cùng khô ráo, Phong Dạ Minh nhặt củi về nhóm lửa khiến mọi thứ trong sơn động đều trở nên ấm áp.

Họ cũng không cần phải che dấu tung tích, mục đích họ tới đây chính là để đám cướp kia lo lắng, sau đó tự động để lộ hành tung.

Nếu như chỗ vũ khí đó vẫn còn ở đây, bọn cướp nhất định không thể không quay lại.

"Muốn ăn thịt thú rừng không?" Phong Dạ Minh mỉm cười hỏi cô.

"Muộn thế này rồi anh đi đâu tìm chứ?" Dạ Nghiên Tịch nheo mắt chờ đợi.

Phong Dạ Minh trầm giọng nói: "Đợi anh một chút, anh về lại liền."

Dứt lời, sau chừng mười mấy phút, Dạ Nghiên Tịch liền nhìn thấy anh tay xách hai con gà rừng rất béo đã rửa sạch bước vào, tới xiên nướng cũng đã chuẩn bị xong.

Dạ Nghiên Tịch bật cười: "Lợi hại gớm!"

"Năng lực sinh tồn ở nơi hoang dã của anh rất tốt." Phong Dạ Minh nói xong liền ngồi xuống, dùng dao nhanh chóng làm thành giá nướng, anh lấy từ trong ba lô ra gia vị đã được chuẩn bị từ trước.

Dạ Nghiên Tịch không khỏi ngạc nhiên: "Anh chuẩn bị khi nào vậy?"

"Khi đi xin binh sĩ ở đó."

Dạ Nghiên Tịch không khỏi trầm trồ, về điểm sinh tồn nơi hoang dã, cô chắc chắn không thể bằng anh được, mặc dù năng lực mọi mặt của cô đều không tồi nhưng còn thiếu rèn luyện, không thể so sánh với anh.

Phương thức huấn luyện của anh, hàng năm không mang theo gì bị bỏ vào rừng già Amazon và phải sống trở về.

Dạ Nghiên Tịch chống cằm nhìn đồ nướng của anh, mùi vị thơm phưng phức, khiến cô không khỏi nuốt nước miếng.

Phong Dạ Minh quay đầu nhìn vẻ mặt thèm thuồng của cô, anh mỉm cười, bất giác cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Cuối cùng, hai miếng thịt nướng thơm ngon cũng được nướng xong, anh đưa một miếng cho cô gái ngồi bên cạnh: "Nếm thử tay nghề của anh đi, em sẽ không thất vọng đâu."

Dạ Nghiên Tịch cầm lấy, dùng tay xé miếng thịt béo ngậy cho vào miệng, chàng trai bên cạnh còn mạnh bạo hơn, răng rất chắc khỏe.

Dạ Nghiên Tịch bỗng nhiên muốn bật cười, thời gian như thế này thật tuyệt.

Ở bên anh cô cảm thấy vô cùng an toàn, như thể sau lưng cô có một tấm lá chắn kiên cố không gì sánh được, khiến cô lùi lại sau bất cứ lúc nào cũng có thể được bảo vệ.

"Sao vậy?" Phong Dạ Minh hỏi.

"Ngon lắm, e rằng tới đầu bếp nổi tiếng cũng không thể nướng được mùi vị như anh làm." Dạ Nghiên Tịch khen ngợi, mùi vị thực sự rất ngon.

Phong Dạ Minh giơ tay đưa nước cho cô, Dạ Nghiên Tịch cầm lên uống mấy ngụm, sau đó anh cầm lấy cũng uống một chút, không hề ngại ngần.

Đáy mắt Dạ Nghiên Tịch thấp thoáng nụ cười, như thể họ đã có quan hệ mật thiết không gì chia cắt.

Sau khi ăn xong, hai người đều đã no, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, đống lửa bập bùng ấm áp, chiếu sáng sơn động.

"Em ngủ một lát đi, anh gác đêm." Phong Dạ Minh nói với cô.

"Vâng! Lát nữa đổi tới lượt anh ngủ." Dạ Nghiên Tịch biết rằng cô không thể nhường cho anh được, hai người nhất định phải duy trì tinh thần và thể lực.

Phong Dạ Minh lấy một chiếc áo quân đội rất lớn trong ba lô ra đắp lên người cô gái đang gối đầu trên ba lô ngủ, không để cô bị lạnh.

Trái tim Dạ Nghiên Tịch bỗng đập khẽ, cô nhìn lên gương mặt tuấn tú chiếu sáng ánh lửa của anh, khẽ nói: "Dạ Minh, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, em sẽ dẫn anh về ra mắt ba mẹ em."

Phong Dạ Minh quay đầu nhìn lại, ánh mắt vui mừng: "Được thôi."

"Ba mẹ nhất định sẽ rất thích anh." Dạ Nghiên Tịch vừa nói vừa khẽ chớp mắt.

Khóe miệng Phong Dạ Minh nở một nụ cười: "Vậy sao? Nói thực, khi biết thân phận của em, theo đuổi em, anh thấy rất áp lực."

Dạ Nghiên Tịch chớp mắt, cười hỏi: "Vậy mà anh vẫn dám theo đuổi?"

"Nhưng con người anh, một khi đã nhận định việc gì đó, không đạt được mục đích sẽ không dừng lại." Phong Dạ Minh kiến định lên tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc