TỔNG TÀI HỎI VỢ: BÁNH BAO LÀM MAI (DADDY TỔNG TÀI)

Sau khi hoàn thành huấn luyện buổi sáng, buổi chiều Dạ Nghiên Tịch liền ra vườn rau, mẹ cô đang giúp các cô làm việc ở nhà bếp trồng rau. Ở đây, cho dù không thiếu lương thực nhưng các cô làm ở nhà bếp không chịu được cảnh rảnh rỗi, hơn nữa nơi này có đất trống, được cải tạo là có thể trồng rau.

"Mẹ, con tới rồi." Dạ Nghiên Tịch bước tới bên cạnh mẹ, cầm lấy cuốc trong tay bà, cũng ra dáng cuốc đất thành các hố nhỏ, rắc hạt giống rau vào trong, không cần tới hai tháng sẽ có thể thu hoạch bắp cải.

"Sao không đi huấn luyện vậy?" Cung Muội Muội nhìn con gái, tay vẫn rắc hạt giống.

Thân phận của bà mặc dù xuất thân từ thế gia hào môn, nhưng bà thích mọi thứ ở đây, bao gồm cả những việc của nhà nông này, bây giờ bà ngoài là một dịch giả ra còn là Dạ phu nhân tôn kích nhất của các cô dì nơi đây.

"Huấn luyện xong rồi, buổi chiều con định sẽ ở cùng mẹ." Dạ Nghiên Tịch từ nhỏ sống cùng ba mẹ, cũng thực sự là một nhân tài toàn diện, mọi công việc đều có thể làm thuần thục.

Ở cách đó không xa, một nhóm tân binh đang chạy qua, người chạy sau cùng đang nhìn về phía bên này, nhìn thấy Dạ Nghiên Tịch đang cuốc đất, ánh mắt lấp lánh nụ cười.

Dạ Nghiên Tịch nghe thấy tiếng bước chân cũng đưa mắt nhìn qua, trong nhóm tân binh đang chạy qua, cô nhận ra ngay bóng dáng nổi trội ở sau cùng, ánh mắt anh cũng nhìn tới từ xa.

Lập tức lấp đầy nội tâm cô, khiến cô cảm thấy vô cùng vui mừng. Cung Muội Muội đang rắc hạt giống, nhìn con gái rồi lại nhìn Phong Dạ Minh đang chạy qua ở cách đây không xa, bà vừa mong chờ cũng vừa lo lắng.

Thân phận, ngoại hình của Phong Dạ Minh, bà đều vô cùng hài lòng, dường như không có gì phải kén chọn.

Chỉ có điều cảnh ngộ hiện tại của anh vẫn cần một chút thời gian để được chấp nhận.

Khi sắp chạy về phía một con đường khác ánh mắt của Phong Dạ Minh mới rời đi, còn Dạ Nghiên Tịch cũng bất ngờ phát giác ra mẹ mình đang đứng bên cạnh, cô liền đưa mắt nhìn lén thái độ của mẹ sau đó cúi người tiếp tục nghiêm túc làm việc.

Buổi tối, nhà ăn vô cùng náo nhiệt, sau một ngày huấn luyện, thời khắc này cũng là lúc mọi người thoải mái nhất.

Lúc này Phong Dạ Minh đang được một nhóm tân binh vây quanh yêu cầu anh kể về những sự tích trước đây, Phong Dạ Minh cũng không muốn tỏ ra quá lạnh lùng, hơn nữa nhìn những gương mặt trẻ tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi này, những ánh mắt mong đợi và sùng bái của họ khiến anh không nỡ từ chối. Anh chỉ chọn kể lại một số sự việc huấn luyện mà anh từng trải qua ở lứa tuổi này, chỉ vậy thôi cũng khiến những người xung quanh trầm trồ không ngớt.

Đúng lúc này một tiếng quát lạnh lùng uy nghiêm vang lên: "Ăn xong rồi thì hãy về kí túc nghỉ ngơi đi, tụ tập ở đây làm gì!"

Dương Thận không biết đã tới gần họ từ lúc nào, một tiếng quát của anh ta cũng khiến những anh lính mới này giật mình bỏ chạy như chim vỡ tổ.

Họ rất sợ sĩ quan huấn luyện nghiêm khắc này, Phong Dạ Minh ngẩng đầu nhìn Dương Thận, cũng thu dọn khay thức ăn trước mặt, chuẩn bị rời đi.

"Phong Dạ Minh, tôi cảnh cáo anh, đây là căn cứ, không phải là nơi anh khoe khoang, nếu như anh còn dương dương tự đắc với những sự tích trước đây của mình, vậy thì anh hoàn toàn có thể rời khỏi đây được rồi."

Phong Dạ Minh đứng dậy, anh cao hơn Dương Thận nửa cái đầu, rất có sức mạnh lấn áp.

Ánh mắt Dương Thận rõ ràng hơi vụt sáng, đó là sự đố kị bị anh ta kiềm chế, anh ta biết, nói về thực lực anh ta chưa chắc đã đánh lại được Phong Dạ Minh trước mặt, bây giờ điều anh ta có thể trấn áp được Phong Dạ Minh chỉ có thân phận huấn luyện mà thôi.

"Anh có ý kiến gì về những điều tôi nói sao?" Dương Thận liền hất cằm, trầm giọng hỏi.

"Không có!" Phong Dạ Minh bình tĩnh trả lời.

"Bây giờ hãy chạy hai mươi vòng quanh thao trường, đây chính là sự trừng phạt của tôi đối với hành động tụ tập gây ồn ào của anh ban nãy." Dương Thận ra lệnh.

Đôi mắt sắc lạnh của Phong Dạ Minh khẽ nheo lại nhưng vẫn chấp nhận sự trừng phạt của anh ta: "Vâng!"

Nói xong anh liền bưng khay cơm đi về phía cửa.

Lúc này ngoài trời đã tối, cả căn cứ bao trùm dưới ánh đèn sáng tỏ, đèn ở tháp canh gác phía xa thi thoảng lại rọi lướt qua trên bầu trời.

Phong Dạ Minh bước về phía thao trường, sau lưng anh có một anh lính đi theo, là người Dương Thận cử đi giám sát.

"Anh Phong, anh có thể chạy chậm một chút, em sẽ không nói với huấn luyện Dương đâu." Anh lính trẻ cũng rất thương anh.

Lần này anh vô cớ bị phạt, căn bản không phải lỗi của anh

"Không sao." Phong Dạ Minh nhướng mày, bắt đầu chạy trên đường chạy.

Dạ Nghiên Tịch cùng ba mẹ ăn xong cơm, nói chuyện một lát liền đi về phòng, phòng của cô là kiến trúc khá cao ở đây, có thể nhìn thấy phần lớn cảnh quan xung quanh.

Cô bước ra ngoài ban công theo thói quen, nhìn về phía phòng của Phong Dạ Minh, nơi đó vẫn chưa bật đèn, cô sững người, anh vẫn chưa về lại phòng sao?

Lẽ nào có huấn luyện buổi tối.

Đúng lúc này, Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy trên thao trường ở phía xa, dưới ánh đèn thấp thoáng hình như có một người đang chạy ở nơi đó.

Mặc dù cách khá xa nhưng không hiểu sao cô có cảm giác rất quen thuộc, người đó hình như là Phong Dạ Minh.

Trong lòng Dạ Nghiên Tịch lo lắng, tại sao anh lại bị phạt chạy? Anh đã làm sai việc gì sao?

Dạ Nghiên Tịch cẩn thận xác nhận lại một lượt, ngay lập tức cô xông tới trước tủ quần áo, đổi một bộ đồ chạy bộ, kéo cửa phòng đi ra ngoài.

Cũng may ba mẹ cô đã không còn ở phòng khách nữa, cô nhanh chóng lao ra khỏi cửa.

Dạ Nghiên Tịch chạy chậm tới bên cạnh thao trường, nhìn thấy người đàn ông đang chạy bộ giữa đêm, đó không phải là Phong Dạ Minh thì còn là ai nữa?

Anh lính đang giám sát việc Phong Dạ Minh chạy bộ còn ngồi bên cạnh, chống cằm, mệt sắp ngủ gật.

Dạ Nghiên Tịch lập tức chạy vào trong thao trường, đuổi theo Phong Dạ Minh.

Phong Dạ Minh nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, anh lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy cô gái đang chạy cùng anh, anh vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, liền chạy tại chỗ đợi cô chạy tới.

Dạ Nghiên Tịch nhanh chóng đuổi kịp anh, cô nghiêng đầu nhìn anh: "Sao vậy? Tại sao anh lại bị phạt chạy?"

Phong Dạ Minh mỉm cười: "Yên tâm, anh không gây sự."

Dạ Nghiên Tịch cho dù không hỏi tới cùng, trong lòng cũng đã hiểu đôi chút, Dương Thận muốn phạt anh nhất định có vô vàn lý do! Chỉ có điều làm vậy cũng có phần quá đáng!

"Anh ta bắt anh chạy mấy vòng!"

"Hai mươi vòng!"

"Anh huấn luyện một ngày rồi còn phạt anh chạy hai mươi vòng? Thật quá đáng!" Dạ Nghiên Tịch cảm thấy bất bình thay cho anh, đồng thời cũng rất thương anh.

Phong Dạ Minh bất giác chạy lùi lại sau, mỉm cười nhìn vẻ mặt xót ruột của cô, trong lòng vô cùng vui vẻ: "Không sao, hai mươi vòng không là gì đối với anh, lát nữa em cũng đừng chạy theo anh nữa, về nghỉ ngơi đi!"

Dạ Nghiên Tịch có phần cố chấp nói: "Không, em muốn chạy cùng anh."

Nói xong Dạ Nghiên Tịch liền tới bên cạnh anh, chạy song song cùng anh.

Dương Thận mặc dù phạt Phong Dạ Minh nhưng khi anh ta thuận đường, vẫn nhìn qua bên này từ chỗ ngã rẽ tới thao trường.

Khi nhìn thấy hình ảnh thành đôi thành cặp trên thao trường, cả người anh ta sững lại, không ngờ, anh ta phạt Phong Dạ Minh chạy bộ, Dạ Nghiên Tịch cũng chạy cùng.

Cảnh này khiến tâm trạng anh ta vô cùng khó chịu, thực ra anh ta hiểu rõ Dạ Nghiên Tịch thích Phong Dạ Minh.

Dương Thận thầm nắm chặt tay lại, anh cho rằng mình không hề kém cỏi hơn so với Phong Dạ Minh, anh là người lớn lên cùng Dạ Nghiên Tịch, anh vẫn có cơ hội.

Dương Thận không miễn hình phạt với Phong Dạ Minh, anh nhất định phải để Phong Dạ Minh hiểu rằng, ở chỗ anh sẽ không thể có ngày tháng thoải mái, nếu như biết điều thì có thể chủ động rời đi.

Anh lính chợp mắt một lát thì thấy có người đẩy vai mình, anh ta lập tức giật mình tỉnh dậy.

Thấy Phong Dạ Minh và Dạ Nghiên Tịch mỉm cười nhìn mình.

"Chúng tôi chạy xong rồi, cậu có thể về ngủ rồi." Dạ Nghiên Tịch nói với anh.

"Ý, chị Dạ, sao chị lại ở đây." Anh lính dụi mắt hỏi.

"Đừng hỏi nữa, mau về đi." Phong Dạ Minh nói xong liền cùng Dạ Nghiên Tịch đi về một hướng khác.

Dạ Nghiên Tịch cùng anh chạy một vòng, cả người cũng cảm thấy tinh thần thoải mái, lúc này đã là tám rưỡi.

"Anh có muốn đi dạo một lát không?" Dạ Nghiên Tịch hỏi anh.

"Được thôi! Đi đâu đây?" Phong Dạ Minh vô cùng có tinh thần, đi bộ cùng cô bao lâu cũng được.

Dạ Nghiên Tịch ánh mắt bối rối: "Đi theo em."

Ánh mắt Phong Dạ Minh lập tức vụt sáng, dường như anh đã nghe được ý mời gọi gì đó.

Anh lập tức bước theo cô, Dạ Nghiên Tịch dẫn anh đi về hướng trái ngược với thao trường, hướng này không phải là nơi luyện tập quan trọng, vùng này toàn là đá, là một vùng núi đá hiếm có, năm xưa sau khi khai thác còn để lại rất nhiều đá tảng.

Đây cũng là nơi trước đây Dạ Nghiên Tịch rất thích tới, ngồi trên tảng đá có thể nằm xuống ngắm sao, ngắm cảnh đêm, cũng có thể tìm được không gian cá nhân ở đây.

Vùng này không nằm trong phạm vi có camera giám sát.

Dạ Nghiên Tịch dẫn Phong Dạ Minh đi lên một đường núi, lập tức hai người liền tới được một bãi đá trên lưng chừng núi, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, cho dù nơi này không có đèn chiếu rọi, ánh trăng cũng đủ chiếu sáng khắp nơi.

Bình luận

Truyện đang đọc