Bốn chiếc xe mô tô lao tới, xung quanh đều có tai mắt của bọn chúng, chúng muốn biết chỗ Phong Dạ Minh ẩn nấp rất đơn giản.
Phong Dạ Minh lúc này đang ở trong con ngõ nhỏ, bị bốn chiếc mô tô bao vây.
Đôi mắt dưới cặp kính râm của Phong Dạ Minh nhìn thấy hết hành động của bốn kẻ kia.
"Mày là ai? Sao lại dám ngông nghênh ở đây, không muốn sống nữa sao?" Gã cầm đầu trong bọn chúng nhìn Phong Dạ Minh, ánh mắt khinh khi.
"Tao chỉ muốn tìm người." Phong Dạ Minh trầm giọng nói.
"Mày muốn tìm người nhưng muốn cứu được nó thì đúng là nằm mơ." Bây giờ bốn gã này đã biết được mục đích của Phong Dạ Minh.
Phong Dạ Minh sa sầm sắc mặt, nắm tay nắm thật chặt.
Không khí bắt đầu trở nên nguy hiểm, như thể một trận chiến đấu sắp nổ ra.
Gã cầm đầu thét lên một câu: "Xông lên, báo săn của đại ca ăn một tên sao có thể no, bắt sống, không được để chết."
Bốn gã nhảy xuống khỏi mô tô, hùng hùng hổ hổ chạy tới bắt người, Phong Dạ Minh bất giác thở phào, nói vậy tức là A Quyền vẫn còn sống.
Chỉ cần nhận được tin này, anh có thể an tâm rồi.
Dạ Nghiên Tịch nghe thấy phía trước có tiếng mô tô, cô có trực giác mãnh liệt, vội vàng bước nhanh về hướng đó.
Chưa lại gần đã nghe thấy tiếng đánh đấm, tiếng quyền cước đánh vào nhau kịch liệt như vậy khiến Dạ Nghiên Tịch cảm thấy lo lắng, cô rẽ vào một góc thì nhìn thấy ở trong con ngõ nhỏ, bạn trai cô đang một mình đánh lại bốn tên.
Dạ Nghiên Tịch khẽ thở phào, cuối cùng đã tìm được anh.
Phong Dạ Minh lúc này không hề biết sau lưng mình có người, cho tới khi có một gã đàn ông áp sát lại phép anh thì bất ngờ có một bóng người xông tới, một chân đạp bay gã đó ra xa hai mét.
Phong Dạ Minh kinh ngạc quay đầu lại, Dạ Nghiên Tịch mỉm cười đắc ý nhìn anh nhướng mày: "Ngạc nhiên chưa?"
"Em..." Phong Dạ Minh có thể không ngạc nhiên sao? Anh đang định nói gì thì gã đàn ông bị Dạ Nghiên Tịch đạp bay quát lên một tiếng: "Con ranh con."
Phong Dạ Minh một đấm đánh xuống đầu hắn, gã đàn ông này tới chửi cũng không chửi được nữa, cứ thế ngã rầm xuống đất.
Phong Dạ Minh liền giơ tay kéo Dạ Nghiên Tịch: "Chúng ta đi thôi."
Xung quanh đây đều là tay chân của Dã Lang, cứ tiếp tục đánh nữa họ sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực, vì thế cần tìm chỗ để nghỉ ngơi đã.
Dạ Nghiên Tịch dắt tay anh, đi trên con đường ở nơi đất khách quê người. Cảm giác này tốt hơn nhiều so với cảm giác hoảng loạn khi tỉnh dậy mà không thấy anh đâu.
Hai người đi tới một tòa nhà hoang tàn dễ ẩn náu, Dạ Nghiên Tịch bị anh đẩy vào phía sau một cánh cửa sập xệ nhỏ hẹp, câu ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn anh: "Anh dám để em lại một mình."
Phong Dạ Minh cũng rầu rĩ nhìn cô: "Em tới đây làm gì? Nơi này rất nguy hiểm."
Dạ Nghiên Tịch giơ tay ôm lấy cổ anh: "Anh biết là nguy hiểm lại dám một mình tới đây, em sao có thể yên tâm được?"
"Em..." Phong Dạ Minh cả giận cúi người chạm trán lên trán cô: "Em không ngoan chút nào."
Dạ Nghiên Tịch dọc đường đầy một bụng tức giận, nghe anh nói vậy liền bật cười: "Đúng, chính là không ngoan."
Phong Dạ Minh có cảm giác không biết nên là thế nào với cô, nhưng cô bất ngờ xuất hiện khiến anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Nơi này rất nguy hiểm, chúng ta phải cẩn thận." Phong Dạ Minh biết, không có cách nào khiến cô đi, chỉ có thể cùng nhau chiến đấu.
"Em biết, em còn biết hành lý của anh bị người ta lấy mất rồi." Dạ Nghiên Tịch mỉm cười nhìn anh: "Anh mà cũng có lúc sơ suất như vậy."
"Là trẻ con, cũng không có cách nào cả."
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười ôm lấy anh: "Vì thế em mới cần ở bên cạn anh, em không muốn anh một mình mạo hiểm."
Phong Dạ Minh cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô: "Cám ơn em đã tới đây."
Hai người liền ẩn náu ở đây, nơi này rất hỗn loạn, cư dân trước đây đã dọn đi rồi, nơi này có rất nhiều nhà trống.
Dạ Nghiên Tịch mở một cánh cửa phòng ra, bên trong trống trơn nhưng thu dọn gọn gàng cũng có thể sống tạm.
"A Quyền ở trong trang viên của Dã Lang, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nhất định phải sớm cứu anh ta ra." Phong Dạ Minh trầm giọng nói.
"Chúng ta phải nghĩ ra cách, nơi này chúng ta đều không quen thuộc, thuộc hạ của Dã Lang cho dù năng lực không ra gì nhưng bọn chúng rất đông."
Phong Dạ Minh cầm điện thoại của Dạ Nghiên Tịch mang theo, vừa mở ra liền nói: "Anh vò xem dữ liệu của cảnh sát nơi này trước, điều tra thông tin về Dã Lang."
Dạ Nghiên Tịch bất giác có cảm giác sùng bái người đàn ông toàn năng này: "Em thu dọn một chút."
Hai người bắt đầu thu dọn sắp xếp lại căn phòng nhỏ, Dạ Nghiên Tịch dọn dẹp xong xuôi, Phong Dạ Minh cũng đã âm thầm hack vào hệ thống của cảnh sát, lấy ra thông tin về Dã Lang và thuộc hạ của hắn, Dã Lang xuất thân từ xã hội đen, có trang bị quân khố bất hợp pháp của riêng mình, tới cảnh sát cũng không làm gì được hắn, nhiều lần muốn đoạt lại con phố này nhưng đều bị người của Dã Lang đẩy lui.
Cuối cùng, phía cảnh sát cũng bỏ mặc không quản khu vực này nữa, để Dã Lang làm thổ hoàng đế ở đây, nhưng Dạ Lang chiếm cứ khu vực này xong cũng không nhòm ngó những khu vực khác của cảnh sát nữa, hai năm qua coi như bình an vô sự.
Phía cảnh sát có một tấm bản đồ, mô tả chi tiết địa bàn quản lý của khu vực này, Phong Dạ Minh âm thầm ghi nhớ lại.
Em gái của A Quyền một mình đi du lịch tới đây, đi nhầm vào địa phận của Dã Lang bị thuộc hạ của hắn bắt được, cuối cùng bị hành hạ tới chết.
Do phía cảnh sát trong nước nhiều lần gây sức ép, cảnh sát bên này dùng lợi ích để trao đổi với Dã Lang mang xác của em gái A Quyền ra, đưa về nước, khi A Quyền nhìn mặt em gái lần cuối, là một người đàn ông kiên cường, anh cũng không khỏi suy sụp.
Việc này khiến cả tiểu đội vô cùng phẫn nộ, tưởng rằng hai năm qua đi, A Quyền cũng sẽ quên đi cái chết của em gái mình, nhưng anh không quên.
Cả đời này anh ta cũng sẽ không thể thoát khỏi ám ảnh về cái chết của em gái, lần này anh ta xin nghỉ phép một tháng, một mình tới tìm Dã Lang báo thù, chỉ có điều anh ta chỉ có một thân một mình nên vẫn bị bắt.
Phong Dạ Minh lúc này ở đây, nói lại việc này với Dạ Nghiên Tịch, dưới vẻ mặt bình tĩnh của anh là sự phẫn nộ vô biên.
Dạ Nghiên Tịch bước tới bên cạnh anh, có thể cảm nhận được tâm trạng không bình tĩnh của anh, cô giơ tay ôm lấy anh: "Em hiểu, cũng hi vọng những tên khốn đó bị báo ứng."
Phong Dạ Minh giơ tay ôm lấy cô: "Nghiên Tịch, đồng ý với anh, việc này hãy để anh xử lý, anh không muốn em gặp nguy hiểm."
Dạ Nghiên Tịch nhìn anh khẽ gật đầu: "Vâng, em sẽ đứng sau lưng anh, bảo vệ chính mình."
"Em đợi ở đây một lát, anh đi mua đồ ăn về, ở gần đây có một con phố nối liền với trung tâm thương mại đối diện, nơi đó không phải địa bàn của Dã Lang.
"Cẩn thận một chút." Dạ Nghiên Tịch dặn dò.
Phong Dạ Minh mỉm cười, hôn lên má cô: "Không sao, chỉ là tủi thân cho em quá."
Dạ Nghiên Tịch lắc đầu: "Ở bên cạnh anh, em không thấy tủi thân gì cả, cuộc sống cơm no áo ấm bày ra trước mặt em cũng không thể vui vẻ."
Phong Dạ Min khẽ nín thở, anh biết cô gái trước măts sẽ không bao giờ rời xa anh, sống chết bên cạnh anh, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần trọn đời bên nhau.
Điều anh có thể làm cho cô là ở bên cô cả đời, bảo vệ cô an toàn, cùng dắt tay nhau đồng hành. Phong Dạ Minh sau khi quen thuộc bản đồ ở quanh đây, đi lại cũng tiện hơn nhiều, anh thay một bộ đồ khách, đội mũ và đeo kính râm đi ra ngoài, bây giờ mặc dù thuộc hạ của Dã Lang đang tìm người khắp phố nhưng bọn chúng sẽ không thể tìm tới đây ngay lập tức được.
Buổi chiều, Phong Dạ Minh được thức ăn trong ba ngày, Dạ Nghiên Tịch tranh thủ lúc này nghiên cứu phương án hành động lần này.
Dã Lang hiện đang bắt nhốt A Quyền, muốn để thú cưng ăn thịt anh, hi vọng hắn không hành động ngay, nhưng họ thì không thể kéo dài thời gian được.
Dạ Nghiên Tịch nghĩ thôi cũng thấy buồn cười, họ còn hơn hai mươi ngày nữa sẽ tổ chức lễ cưới, vì thế để có thể chiến thắng về nước làm đám cưới, họ cũng không thể kéo dài thời gian.
Nhưng hiện tại, cứu người là quan trọng.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đều ngồi trên sofa, xem tài liệu lấy được từ chỗ cảnh sát, có thể thấy Dã Lang có một kho vũ khí, ở đó cất giấu toàn bộ vũ khí của gã ta, muốn tấn công thuộc hạ của hắn, nhất định phải giành được vũ khí có sức sát thương mạnh của hắn.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đưa mắt nhìn nhau, đều biết nên ra tay từ đâu.