TỔNG TÀI HỎI VỢ: BÁNH BAO LÀM MAI (DADDY TỔNG TÀI)

Mưa ngoài cửa sổ có lạnh thế nào đi chăng nữa, trong phòng vẫn ấm áp vô cùng.

Một nụ hôn chủ động khiến gương mặt Dạ Nghiên Tịch đỏ bừng, nhưng ánh sáng kiên định lấp lánh trong mắt cô vẫn không hề tan biến.

Cả đời này, cô chắc chắn sẽ đi theo anh.

Anh dựa lưng vào tường, hơi thở gấp gáp, trán hai người chạm vào nhau, trong mắt Phong Dạ Minh ánh lên lòng thương xót, có cả lo lắng, nhiều hơn hết là trách nhiệm, anh nhất định phải mạnh hơn nữa, như vậy mới có thể bảo vệ được người con gái của anh.

"Em chắc chắn muốn ở lại?" Phong Dạ Minh khàn giọng hỏi.

"Vâng, vô cùng chắc chắn, em muốn ở lại, dù phải đối mặt với nguy hiểm gì đi chăng nữa em cũng không sợ." Dạ Nghiên Tịch vô cùng chắc chắn.

Phong Dạ Minh giơ tay khẽ cởi ba chiếc cúc phía trên áo sơ mi của cô, anh khẽ vén ra nhìn vết thương vẫn còn dán gạc, khẽ thở dài một tiếng: "Được thôi, em ở lại cũng được, có điều nhất định phải nghe lời anh."

"Vâng! Được thôi, em sẽ nghe lời anh." Dạ Nghiên Tịch chưa từng dịu dàng tới vậy, ánh mắt chất chứa nụ cười và hạnh phúc.

Khi cô trúng đạn, cô biết nếu như đời này không được ở bên cạnh anh, vậy thì của sống của cô sẽ vô cùng tiếc nuối.

Vì thế, đã được tiếp tục sống, cô không muốn để lại bất cứ tiếc nuối nào cả.

Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch lấp lánh ánh sáng mơ màng, nụ hôn vừa rồi khiến cơ thể cô nóng bừng, cô là người một khi đã nhận định sẽ chủ động dũng cảm.

Phong Dạ Minh nhìn thấy lời mời trong ánh mắt cô, đôi mắt anh càng trở nên sâu thẳm, nhưng anh biết anh không thể, hơn nữa, lần đầu tiên ngọt ngào của họ, anh không muốn diễn ra ở gian phòng nhỏ bé sơ sài thế này.

Đợi sau này cô nhớ lại, cô đã trao mình cho anh trong điều kiện này, sao anh có thể tha thứ cho bản thân mình được?

Vì thế, chỉ có thể nhịn.

"Nghiên Tịch, chúng ta nghỉ sớm thôi, sáng mai sẽ rời đi."

Dạ Nghiên Tịch bất giác bối rối dụi đầu vào ngực anh, mặc dù có chút hụt hẫng như cô vẫn rất vui.

"Được, anh hãy nói cho em nghe về chuyện của Thẩm Kiệt."

Hai người ôm nhau nằm ngủ, cho dù giường rất nhỏ nhưng cũng không cảm thấy nhỏ, ngược lại khoảng cách thế này khiến cả hai càng cảm nhận được hơi ấm cơ thể đối phương.

Phong Dạ Minh liền nói tình hình của Thẩm Kiệt cho cô nghe, Dạ Nghiên Tịch liền thay đổi suy nghĩ về Thẩm Kiệt, bản thân là cha của hai đứa nhỏ, anh ta đúng là không còn lựa chọn nào tốt hơn.

Lần này anh ta đã phản quốc nhưng hành vi đó có nguyên nhân, anh ta đánh mất lương tri để đổi lại sự an toàn cho vợ con.

"Được rồi, em sẽ cùng anh cứu gia đình bốn người bọn họ, đưa họ tới một nơi an bình để sinh sống."

"Vấn đề phải đối mặt hiện tại là việc này chúng ta có lên báo lên trên không, cấp trên đa phần chỉ quan tâm tới việc công, không nói chuyện tình cảm, anh lo rằng nếu báo lên trên sẽ khiến Thẩm Kiệt phải đối mặt với khó khăn lớn hơn."

"Em có thể tìm ba em giúp đỡ." Dạ Nghiên Tịch ngẩng đầu nói.

"Không, việc này tốt nhất không nên nâng lên tầm của ba em, Thẩm Kiệt cũng biết em có tầng quan hệ này nhưng cậu ta không muốn bất cứ ai dính líu tới cuộc sống tương lai của cậu ta."

"Vậy sau này anh ta có dự định gì?"

"Cậu ấy nói con cậu ấy rất thích biển, vì thế cậu ấy quyết định sau này sẽ mở một nhà hàng ở gần biển, cùng vợ con sống cuộc sống yên bình."

Dạ Nghiên Tịch nghe xong liền ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh mong đợi: "Còn anh thì sao? Nếu sau này chúng ta kết hôn, anh có dự định gì?"

"Làm huấn luyện đặc chủng binh, bồi dưỡng thế hệ kế tiếp." Phong Dạ Minh bật cười hỏi: "Em đồng ý không?"

Dạ Tịch Nghiên gật đầu: "Đồng ý, sau đó có con, hàng năm mùa xuân hoa nở sẽ cùng nhau đi nghỉ dưỡng gì đó, chắc sẽ là cuộc sống hoàn hảo."

"Được, chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện nguyện vọng." Phong Dạ Minh cúi người, hôn nhẹ lên trán cô.

Những ngày qua nhớ anh, nhớ nhung rất khổ sở, nằm ngủ trong lòng anh cô cảm thấy vô cùng yên tâm, không bao lâu sau cô liền ngủ thiếp đi.

Phong Dạ Minh và Thẩm Kiệt đã có dự định cho thời gian sắp tới, vì thế tối nay anh chỉ muốn ôm người con gái mà mình yêu thương ngủ một giấc thật ngon.

Sáng sớm, mưa đã tạnh, bầu trời mù mịt, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh bắt một chiếc taxi đi ra ngoài, họ sẽ sống ở nơi gần nhà của Thẩm Kiệt.

Họ thuê một căn hộ, ở đây quanh năm có chiến sự hỗn loạn, dân chúng lầm than, vì thế sống ở đây cũng là một việc rất nguy hiểm.

Sau khi thu dọn xong xuôi trong căn hộ, Phong Dạ Minh liền ôm lấy Dạ Nghiên Tịch: "Sau đây chúng ta vẫn phải sống ở đây một thời gian, nếu không cần thiết thì em đừng ra ngoài, mọi việc cứ để anh lo."

Dạ Nghiên Tịch nghe lời gật đầu, việc của Thẩm Kiệt cần thời gian.

"Lát nữa anh phải ra ngoài một chuyến, tối mới về, lo cho anh thì hãy nhắn tin, đừng gọi điện thoại."

Dạ Nghiên Tịch lo lắng ôm lấy cánh tay anh: "Anh đi làm gì?"

"Thẩm Kiệt dẫn anh đi gặp một người bàn chút chuyện rồi về, ngoan ngoãn đợi anh." Phong Dạ Minh nói xong liền hôn lên môi cô, "anh đi đây!"

Dạ Nghiên Tịch dẫu biết rằng Phong Dạ Minh vẫn chưa nói hết toàn bộ sự việc cho cô nghe nhưng cô tôn trọng mọi lựa chọn của anh, chỉ cần ban ngày anh ra ngoài, tối có thể bình an trở về bên cạnh cô là được.

"Được, anh chú ý an toàn, em đợi anh về." Dạ Nghiên Tịch buông tay anh ra, ánh mắt nặng tình tiễn anh rời đi.

Phong Dạ Minh vừa bước ra liền nhận được tin nhắn của Thẩm Kiệt, bảo anh hãy tới bên cạnh nhà thờ ở gần đây.

Phong Dạ Minh đi xung quanh hỏi thăm một lượt liền tìm tới được một nhà thờ đổ nát, Thẩm Kiệt cải trang đợi sẵn ở đó.

Thấy Phong Dạ Minh bước tới hắn liền khuyên một câu: "Dạ Minh, cậu nhất định phải đi con đường này sao?"

"Chỉ có như vậy mình mới có thể được trùm buôn bán vũ khí Crowe chú ý tới, mới có thể sắp xếp vào, việc này không thể đợi thêm được nữa." Phong Dạ Minh ghé sát lại gần hắn: "Vợ cậu sao rồi?"

"Tối qua nộp xong hàng, tôi đã dẫn họ về nhà, bây giờ họ đang nghỉ ngơi ở nhà, nhưng xung quanh đều là người của Crowe, trước khi chưa chuẩn bị sẵn sàng tôi không thể để họ mạo hiểm được."

"Nghiên Tịch tìm tới rồi, bây giờ cô ấy ở trong một căn hộ gần đây."

Thẩm Kiệt giật mình: "Cô ấy biết kế hoạch của chúng ta sao?"

"Tôi chỉ nói với cô ấy một phần, tôi không nói với cô ấy, tôi dự định trà trộn bên cạnh kẻ buôn vũ khí."

"Cậu cũng không nói với cô ấy cậu định trà trộn vào bằng cách nào phải không?" Thẩm Kiệt thở dài hỏi.

"Những việc thế này không cần nói với cô ấy, tránh để cô ấy lo lắng." Trong mắt Phong Dạ Minh thoáng vẻ quyết tâm: "Dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ về lại bên cô ấy."

Ánh mắt Thẩm Kiệt cảm động rơm rớm nước mắt, hắn cảm thấy Phong Dạ Minh đang dùng tính mạng của mình để cứu người nhà hắn.

Muốn được Crowe tuyển dụng nhất định phải là kẻ mạnh nhất, hắn phải mất sáu năm mới có được vị trí như ngày hôm nay, tối nay, Phong Dạ Minh đi lại con đường của hắn, anh muốn lên sàn đầu, để Crowe xem thi đấu chọn anh.

Bây giờ người có thể khiến Crowe cảm thấy hứng thú là người có thể dùng sức của một người đánh gục tất cả các đối thủ khác, như vậy mới có thể được Crowe chọn dùng.

"A Kiệt, đừng lo lắng, tôi sẽ không sao đâu, tin tôi đi." Phong Dạ Minh giơ tay đấm nhẹ hắn, giúp hắn thả lỏng tinh thần.

Thẩm Kiệt gật đầu: "Được! Bây giờ tôi sẽ đi báo danh cho cậu, một khi báo danh cậu sẽ không còn đường rút lui đâu."

"Tôi sẽ không lùi bước đâu." Phong Dạ Minh dứt lời, hai mắt nheo lại, sát khí dâng trào.

Thẩm Kiệt gật đầu: "Đi theo tôi!"

Hai người lái một chiếc xe việt dã tới sàn đấm bốc lớn nhất cách đó trăm dặm, ở đây càng hỗn loạn càng có nhiều người tụ tập mưu sinh kiếm tiền, vì nhiều người nghèo, chút tiền tài có thể khiến họ bán mạng giành giật.

Vì thế sàn đấm bốc vô cùng đông khách.

Có thể trở thành quán quân ở đây, hoặc sẽ có thể kiếm được tiền, hoặc còn có thể kiếm được một công việc ổn định.

Quy tắc thời loạn thế, hoặc là trở nên mạnh hơn, hoặc là chết.

Thẩm Kiệt thay Phong Dạ Minh nộp phí báo danh, Phong Dạ Minh thuận tay bốc chút màu bên cạnh bôi lên mặt, anh sợ rằng khi mình lên sàn đấu sẽ có người nhận ra mình.

Vừa bước vào phòng nghỉ, chỉ thấy ở đây toàn là người tham gia đấu tối nay, số lượng lên tới mười mấy người, ai cũng vô cùng đô con, cơ bắp cuồn cuộn.

Thẩm Kiệt nói với Phong Dạ Minh ở bên cạnh: "Đừng lo lắng, bọn họ sẽ lên sàn đấu theo nhóm, tôi đã lo lót rồi,cậu sẽ được sắp xếp lên sàn đấu sau, không quá tiêu hao thể lực."

Phong Dạ Minh gật đầu.

Trong căn hộ, Dạ Tịch Nghiên ngồi ở đây, dùng thiết bị liên lạc kiểm tra được bản đồi của quốc gia này và tình hình tin tức mới nhất, dường như đang trong tình trạng bạo động, đợi cô ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn.

Cô nhìn ra con đường thẳng tắp bên ngoài cửa sổ, trong lòng ngập tràn mong đợi, mong đợi anh mau chóng trở về.

Cô đưa tay soạn tin nhắn gửi anh: "Chừng nào về tới nơi?"

Đầu bên kia nhanh chóng trả lời: "Bà xã, phải muộn một chút, đừng lo cho anh, xong việc anh sẽ về."

Bình luận

Truyện đang đọc