TỔNG TÀI MUA ĐƯỢC CÔ VỢ NHỎ

Chương 107:

Nếu như cô không đoán sai, thì tại thời điểm cô bị Nam Cung Hàn chèn ép, thì những kí ức đấy mới có thể xuất hiện.

Tựa như là muốn nhắc nhở cô chống lại trước sự áp bách của Nam Cung Hàn, nhưng mà cô đã nhiều lần thất bại.

Nhưng tối hôm qua cô không có bị Nam Cung Hàn tra tấn mà! Cảnh tượng đó làm sao lại đột nhiên xuất hiện.

Diệp Ánh Du cố gắng nhớ lại trong cảnh tượng mơ hồ đó, người đàn ông có đường cong cơ bắp tuyệt đẹp, chỉ nhìn là biết sẽ sẵn sàng bộc phát sức mạnh bất cứ lúc nào, không phải là người bình thường có thể so sánh.

Người nào sẽ có dáng người như thế? Cánh môi cô khẽ nhếch lên, trong đầu hiện lên một suy đoán.

Nhưng không đợi Diệp Ánh Du nghĩ lại, Nam Cung Hàn đã đi ra nhấc cái chăn trên đầu cô lên nói: “Hôm nay cô phải đi đến công ty cùng với tôi.”

“Không được, hôm qua đã nói rồi mà, hai ngày cuối tuần cùng với thứ hai tôi phải trở về nhà.” Diệp Ánh Du bỗng nhiên quay người lại, căm tức nhìn người đàn ông đã mặc quần áo chỉnh tê.

Trán của anh cao đầy đặn lại ưu nhã cao quý, đẹp nhất chính là một đôi mắt đen, tựa như một tác phẩm nghệ thuật kiệt tác của thượng đế. Nhưng mà, tính cách lại độc ác mãnh liệt đến mức khiến cho người ta phải nghiến răng nghiến lợi!

Nam Cung Hàn nhìn xuống ánh sáng lay động trong mắt cô, không khỏi đưa tay đè lên. Diệp Ánh Du đã sớm nhắm mắt lại, ngón tay của anh đặt ở trên mí mắt cô, có thể cảm giác được độ cong mượt mà của đôi mắt cùng sự rung động của lông mi.

“Dáng vẻ như vậy là tốt nhất.” Giọng nói của anh bình tĩnh lắng đọng.

“Anh nói cái gì cơ?” Tiếng nói của anh rất thấp, Diệp Ánh Du căn bản không nghe rõ: “Gái gì tốt cơ?”

“Không có gì.” Giọng nói của Nam Cung Hàn lạnh lùng lại quả quyết, tựa như không có một chút suy nghĩ nào đối với hành động vừa nấy. Anh kiêu ngạo buông tay đang đặt ở mắt Diệp Ánh Du ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Mười phút sau, tôi muốn thấy cô ở phòng ăn.”

Diệp Ánh Du trừng mắt với bóng lưng của người đàn ông một chút, cố chịu đựng sự đau nhức của cơ thể, tranh thủ thời gian xuống giường mang giày.

Trải qua thời gian nghỉ ngơi, chỗ mà cô bị Nam Cung Hàn chà đạp, càng khó chịu hơn so với trước đây. Nhưng mà, nghĩ đến việc sáng sớm cô còn chưa làm đồ ăn sáng, nghiêm túc mà nói thì cô đã vi phạm với ước định ban đầu, nên rốt cuộc cô cũng không có thời gian để ý đến nơi đó nữa.

Vừa xuống đến phòng khách, Diệp Ánh Du vội vàng nói một câu: “Tôi đi làm bữa sáng.” Sau đó liền đi về phía phòng bếp, nhưng lại bị Nam Cung Hàn gọi lại.

“Mau tới ăn bữa sáng đi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi.” Trong giọng nói của anh dường như có sự ghét bỏ, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại không có loại cảm xúc này.

Diệp Ánh Du đành nắm chặt bàn tay, lui về ngồi ở một chiếc ghế, bắt đầu giải quyết bữa sáng phong phú trước mặt mình.

Sau khi đã ăn xong, cô ngồi ở bên trong Cayenne, gương mặt Diệp Ánh Du bình tĩnh, cho dù thân thể của cô không thể gọi là đang thoải mái dễ chịu được.

Nhưng mà, cô nhìn con đường quen thuộc trước mặt này, cô đành mở miệng nói: “Anh đi đến nhà tôi để làm gì?”

Cô sẽ không nhớ nhầm, rõ ràng còn đường này là con đường đi về phía nhà họ Diệp, hoàn toàn ngược lại với đường đi đến tập đoàn Nam Cung.

Nam Cung Hàn liếc mắt nhìn cô, không có lên tiếng. Cho đến khi dừng lại trước một toà nhà, giọng nói của anh không có một chút tốt đẹp nào: “Không phải cô nói muốn về nhà? Bây giờ quay về nhìn xem, sau đó đi cùng tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc