TỔNG TÀI MUA ĐƯỢC CÔ VỢ NHỎ

Chương 173:

Bình hoa chính là chỉ thứ chỉ có vẻ ngoài chứ không có năng lực sao?

Diệp Ánh Du cắn môi: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này, tôi cũng xin cô hãy nói chuyện thận trọng, tôi không cẩn thận gửi nhầm tài liệu cũng không thể cứ như vậy kết luận tôi không có năng lực!”

“Ha ha, cô đang đùa sao, cô chịu trách nhiệm nổi sao? Chỉ được cái mạnh miệng!” Tống Tử Hàm từng bước ép sát, cô ta kêu lên với tất cả đồng nghiệp ở xung quanh: “Mọi người nhìn xem, đây là những việc làm và lời nói mà người không có đầu óc mới làm.

Phạm lỗi lớn như vậy thế mà lại tùy ý dùng từ không cẩn thận để giải vây cho bản thân.”

Cô ta khoanh tay trước ngực, trên mặt nở nụ cười chế nhạo: “Loại người như cô thì có thể tạo ra giá trị gì cho công ty của chúng ta chứ? Cô đi theo tổng giám đốc của chúng tôi cũng chỉ vì tiền của cậu chủ Hàn mà thôi…”

Đây là chuyện mà Tống Tử Hàm không cam lòng nhất!

Dựa vào cái gì mà Diệp Ánh Du có thể trở thành người phụ nữ của tổng giám đốc chứ? Cô ta còn thỉnh thoảng đi làm với hai chân run rẩy như muốn khoe khoang với họI Mà cô ta đã làm việc ở đây lâu như vậy, khuôn mặt còn đẹp hơn Diệp Ánh Du nhiều, năng lực cũng mạnh hơn nhưng vẫn không thể lọt vào trong mắt của tổng giám đốc như cũ. Cô ta không cam tâm khi thua một người phụ nữ kém hơn mình!

Không thể nghỉ ngờ Tống Tử Hàm đang ghen ghét. Mà ghen ghét mãi mãi cũng sẽ là chuyện hại người nhất.

Diệp Ánh Du chỉ cảm thấy rất chói tai, cô nghe Tống Tử Hàm nói thì bật thốt lên: “Cho dù tôi có giá trị hay không, hay tại sao tôi đi theo tổng giám đốc đều không liên quan gì tới cô! Tôi làm sai thì tôi sẽ chịu trách nhiệm hình như cũng không tới lượt cô tới xếp đặt”

Tống Tử Hàm lửa giận hừng hực chỉ vào mũi Diệp Ánh Du muốn mắng.

Nhưng mà bỗng nhiên có giọng nam vang lên cắt ngang lời cô ta muốn nói.

“Mọi người tụ tập ở đây làm gì?” Đó là giọng nói của Trần Minh Toàn, giọng nói của Tống Tử Hàm càng lúc càng lớn đến mức anh ấy không thể không đến xem.

Người vây xem tạo một lối đi cho anh ấy, anh ấy đi đến trước mặt Diệp Ánh Du sắc mặt nghiêm túc nhìn hai người giống như là đang suy nghĩ nên nói như thế nào.

Tự mình làm sai thì hiển nhiên phải chịu trách nhiệm.

Diệp Ánh Du chưa từng là một người hèn nhát, cô giải thích ngọn nguồn cho Trần Minh Toàn nghe: “Anh Toàn, nếu như vì chuyện này mà tạo thành chuyện để lộ bí mật kinh doanh của công ty thì em sẽ chịu trách nhiệm, trừ tiên lương hoặc là cái khác em đều…”

Cô còn chưa dứt lời đã bị Trân Minh Toàn giơ tay cắt ngang.

Trần Minh Toàn cũng không nói về những chuyện này, anh liếc mắt nhìn đám người đang tụ tập nhíu mày nói: “Tất cả giải tán đi, việc này sẽ do tổng giám đốc quyết định.”

Tất cả mọi người đương nhiên nghe theo lời của thư ký trưởng, tốp năm tốp ba giải tán trở lại vị trí của mình.

Lúc này Trần Minh Toàn mới nói với hai người: “Hoàng Nhã, Ánh Du, hai người cùng đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc đi.” Anh ấy luôn không làm chủ được những chuyện liên quan tới Diệp Ánh Du Ba người cùng tới chỗ của Nam Cung Hàn, Trân Minh Toàn trước nói rõ ràng chân tướng của sự việc, sau đó kính cẩn đứng ở một bên chờ anh đưa ra quyết định.

Anh ấy đã dứt lời đã rất lâu nhưng Nam Cung Hàn vẫn không có phản ứng.

Diệp Ánh Du đứng ngồi không yên cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi ở phía đối diện.

Bình luận

Truyện đang đọc