Chương 90:
Diệp Ánh Du trực tiếp lên phòng của mình ở lầu hai, một căn phòng trống rồng, đến cả một chiếc giường cũng không có.
Cô đứng yên tại chỗ sững sờ một hồi lâu mới kịp hồi phục lại tỉnh thần, bấm máy gọi vào số của dì Mai: ‘Dì Mai, tôi về rồi.”
Điện thoại reo hai ba lần thì dì Mai mới nhấc máy di động, bà ta hoảng hốt hét lên: ‘Cô ở nhà đợi tôi, tôi có chuyện muốn nói với côi”
Trong phòng ngủ không có chỗ để ngồi, Diệp Ánh Du chỉ có thể đi xuống lầu và ngồi đợi ở phòng khách.
Giọng dì Mai nghe vô cùng gấp gáp, nhưng bà ta lại để cô đợi hơn một tiếng đồng hồ mới chịu quay về. Ban đầu, Diệp Ánh Du còn có ý định sẽ về trước và quay lại vào hôm sau.
“Dì Mai, đồ đạc trong phòng tôi đâu hết rồi hả?” Cô nhớ mình đã thu dọn đồ đạc xong hết rồi. Trong đó có những món đồ kỉ niệm từ thời thơ ấu của cô, cũng như một số bộ quần áo và đồ dùng cá nhân này kia.
“Làm sao tôi biết đồ cô để đâu được chứ?!” Dì Mai nói một cách sốt ruột và bắt đầu nói vào vấn đề chính: “Mấy hôm nay tôi nghe mọi người nói rằng, nếu máy móc trong công ty của ba cô có thể cho lên mạng bán hàng online, như Lazada hay Shopee gì đó, thì lượng tiêu thụ sẽ khá là cao, nếu chất lượng của chúng ta tốt, thì khách hàng sẽ còn có khả năng quay lại nữa đấy.”
Diệp Ánh Du mím môi lắng nghe và chỉ đơn giản: “Ừ” một tiếng cho có lệ.
Khi còn học cấp ba, cô đã được tiếp xúc với việc mua sắm trực tuyến qua mạng và cũng từng đề cập vấn đề này với gia đình, nhưng dì Mai vẫn luôn kiên quyết phản đối việc cô tham gia vào công ty. Tới khi lên đại học, cô có cơ hội tham gia khóa học thương mại điện tử, cô lại lần nữa đề cập đến vấn đề này, nhưng dì Mai vẫn tiếp tục kiên quyết phản đối.
Bây giờ, lại bảo rằng nghe người khác đề cập tới. E rằng bà ta đã sớm quên những gì mà cô từng nói lúc đó, thậm chí khi đó còn chẳng thèm nghe cô nói gì, liền kiên quyết phản đối.
Diệp Ánh Du cảm thấy hơi cay đắng trong lòng, nhưng cô vẫn đưa ra một vài lời nhận xét đơn giản của riêng mình: “Tôi đã từng học qua về việc bán hàng trực tuyến. Ngoài Lazada và Shopee ra, chúng ta còn có thể sử dụng những trang web khác như……… : “Được rồi!” Dì Mai vây tay không nhãn nại trả lời: “Ai muốn nghe cô nói những thứ này chứt”
“Vậy thì dì nói đi!” Diệp Ánh Du thở dài nói. Ngay từ đầu cô đã không thoải mái khi nhìn thấy căn phòng ngủ của mình rồi, bây giờ lại bị bà ta thét lên, nụ cười còn sót lại trên khuôn mặt cô cũng hoàn toàn biến mất.
Dì Mai dựa người vào sô pha, vừa cười vừa nói: “Trước hết phải chụp hình lại toàn bộ máy móc trước đã, sau đó mới đưa chúng lên mạng. Chất lượng ảnh chụp phải thật tốt, không được chênh lệch màu sắc quá nhiều.”
Tải app truyên hola nhé cả nhà! Diệp Ánh Du gật đầu: “Ừ!” một cái, trông không mấy nhiệt tình.
Dì Mai trước giờ vẫn luôn tỏ vẻ không nhãn nại với cô, trừ khi có việc cần nhờ vả cô.
Diệp Ánh Du rất muốn xoay người rời đi, nhưng chỉ cần cô rời đi một lần này, dì Mai có thể sẽ đem chuyện này ra căn nhăn ít nhất mười năm!
Chỉ đành nghe dì Mai tiếp tục nói: “Hoàn cảnh bây giờ của chúng ta, muốn mua một cái máy kỹ thuật số tốt một chút cũng vô cùng khó khăn, con có thể đi mượn tiền Nam Cung Hàn, có tiền là mua được máy ảnh rồi.”
Vẻ mặt Diệp Ánh Du trở nên vô cùng lạnh lùng: “Lần trước dì không phải đã đòi năm tỷ rồi sao?” Cho dù khi đó cô không phải trả cái giá gì quá đắt, nhưng hành vi đem con gái đi bán lấy tiền này của dì Mai khiến Diệp Ánh Du vô cùng nhục nhã và cảm thấy xấu hổ.
Tổn thương mà cô phải chịu còn nghiêm trọng hơn năm tỷ lần đó nữa, nhưng cô cũng chỉ có thể cố chấp đem sự tủi thân đó chôn sâu vào trong trái †im mình.