TỔNG TÀI MUA ĐƯỢC CÔ VỢ NHỎ

Chương 141:

“Cậu chủ nhỏ sáu giờ sáng đã dậy rồi.” Thím La cũng cười ha ha nói, nhìn anh đi lên lầu rồi qua người đến khách phòng của Diệp Ánh Du, gõ cửa phòng một cái.

Diệp Ánh Du vốn không buồn ngủ lắm, nghe được tiếng gõ cửa thì ngồi dậy: “Tôi ra bây giờ đây.

Không ngoài dự đoán của cô, hẳn là Nam Cung Hàn đã về. Mặc dù đã một tuần trôi qua không gặp nhưng cô thật sự còn chưa chuẩn bị thật tốt tâm lý để đối mặt với anh.

Nhưng hiển nhiên là cô không thể trốn tránh được.

Diệp Ánh Du sửa soạn đơn giản một chút, lúc ra đến phòng khách, bọ thím La nhét vào tay một cái khay, phía trên là một cốc cà phê thơm nồng đậm với đường phèn và sữa bò.

“Cô Ánh Du, nhờ cô một chút, cậu chủ chắc là đang ở trong phòng sách.”

Thím La cười híp mắt nói, rất tích cực tạo cơ hội cho hai người ở chung.

Diệp Ánh Du mặt đối mặt với bà nửa ngày mới đưa tay lên nhận khay, thản nhiên nói: “Tôi sẽ đưa lên cho anh ấy”

Bên ngoài phòng sách, Trương Thành và mấy tên vệ sĩ trông coi lân này không ai ngăn cản Diệp Ánh Du, sau khi gõ cửa thì để cho cô đi vào.

“Cậu Hàn, đây là cà phê thím La pha cho anh.” Diệp Ánh Du đặt cái khay xuống, giọng lạnh lùng nói, không có một chút suy nghĩ tranh công nào.

Không đợi Nam Cung Hàn lên tiếng, cô đã quay người muốn đi. Trong máy tính cũng rất đúng lúc truyền đến giọng nói đầy vẻ non nớt của Nam Cung Lăng: “Bố, là dì xinh đẹp sao?”

Nghe giọng nói chờ mong đó, Diệp Ánh Du chân đã bước lệch trọng tâm bỗng nhiên bước trở lại đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

“Bảo bối đúng là rất thông minh.” | Nam Cung Hàn khen một câu, giương mắt nhìn về phía Diệp Ánh Du, giọng lạnh đi hai phần, “Con trai tôi nhớ cô, | đến đây nói chuyện với thăng bé một chút đi.”

Diệp Ánh Du bất mãn với giọng điệu ra lệnh của anh nhưng nghĩ đến thăng bé đang yêu như thiên thần nhỏ. trong lòng cô bỗng run lên. không hiểu sao không thể từ chối được.

Đi đến bên cạnh Nam Cung Hàn, cô ôn nhu chào hỏi: “Bảo bảo, là dì đây nha.”

“Chào dì xinh đẹp ạ, Bảo Bảo nhìn thấy dù nên rất vui nha.” Khoé môi Nam Cung Lăng nhếch lên thật cao, cho cô nhìn thấy một nụ cười đầy thân mật.

Nhưng mà cậu bé lại hỏi ra vấn đề làm cho Diệp Ánh Du vô cùng luống cuống.

“Dì xinh đẹp ơi, sao lúc nào dì cũng ở cùng một chỗ với bố vậy ạ?

Diệp Ánh Du thất thần đứng đó, môi giật giật vài cái, cũng không nghĩ ra được lời giải thích hợp lý.

Cô không thể nói với đứa trẻ này rằng cô luôn xuất hiện với bố nó bởi vì cô đã được Nam Cung Hàn bao nuôi, nói thế hơi kỳ không đúng sao?

Cô vội vàng nhìn Nam Cung Hàn cầu cứu, nhưng người đàn ông chỉ cong môi khó chịu, và không có ý phá vỡ tình thế khó xử dùm cô.

Ngón tay của Diệp Ánh Du bên hông siết chặt, trái tim cô bất giác run lên, không biết phải làm sao.

Sau một hồi tâm tình cô bối rối, Nam Cung Lăng không đợi trả lời, đôi mắt đen như ngọc trợn tròn, gật đâu nói: “Ô, cục cưng hiểu rồi!”

“Con hiểu gì hả?” Một nụ cười hiện lên trong đôi mắt lạnh lùng của Nam Cung Hàn.

“Chị gái xinh đẹp này là người mẹ tiếp theo mà ba tìm cho con.” Nam Cung Lăng chớp mắt đắc thắng và hỏi đầy mong đợi: “Ba ơi, con nói đúng không?

Bình luận

Truyện đang đọc