Chương 133
Dừng lại một chút, ả ta lướt ngang qua vài tấm bìa hồ sơ xanh đỏ nổi bật trên bàn, màu sắc sặc sỡ của chúng dường như thu hút sự chú ý của ả.
Tống Mỹ Nhân câm lên, cẩn thận mở ra xem thử.
“Đây rồi! Hóa ra trước mắt mà tìm nãy giờ không thấy”
Chưa vui mừng được bao lâu thì nghe thấy tiếng đổ vỡ bên trong phòng ngủ của Tống Vu Quân vọng ra.
Tống Mỹ Nhân giật mình làm rơi tập hồ sơ xuống đất rồi la toáng lên.
“Ai?”
Vừa rồi Hàn Nhi không cẩn thận làm rơi dĩa trái cây xuống đất, cô nhắm chặt hai mắt lại tỏ thái độ tức giận với bản thân, hít vào thở ra một cách chậm rãi, cô đang cố gắng điều khiển hơi thở của mình không để nó quá gấp gáp.
Tống Mỹ Nhân cảnh giác bước chầm chậm lại gần để nhìn xem ai là thủ phạm gây ra tiếng động vừa rồi.
Tiếng giày cao gót gõ từng chút một xuống sàn càng lúc càng to và rõ.
Chưa bao giờ Hàn Nhi sợ tới mức này, con tim nhỏ bé của cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực ngay lập tức.
Dường như khoảng cách của Tống Mỹ Nhân và Hàn Nhi chỉ là một bức tường mỏng, Tống Mỹ Nhân vừa định xoay nắm tay cửa đi vào trong liên nhận được một cuộc điện thoại, cô ta vội vàng nghe máy, chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã gấp gáp lên tiếng.
“Vĩ Phong vừa rời phòng họp quay trở về phòng của tổng giám đốc, tiểu thư mau rời đi ngay nếu không sẽ lộ chuyện chúng ta ăn cắp hồ sơ của cậu chủ”
Tuy có chút không đành lòng nhưng Tống Mỹ Nhân không thể làm gì khác được.
Cô ta giậm chân bình bịch một cái tỏ vẻ tức giận rồi mau chóng xoay người rời đi.
Hiện tại cô ta không có thời gian, nếu còn ở lại chắc chắn sẽ hỏng chuyện.
Tiếng lọc cọc của giày cao gót càng nhỏ dần theo thời gian, cuối cùng là mất hẳn.
Hàn Nhi ôm ngực thở phào một cái, cuối cùng nguy hiểm cũng qua đi rồi.
Chỉ sợ Tống Mỹ Nhân ở lâu một chút cô sẽ tắt thở vì sợ mất thôi.
Nhìn đống mảnh vỡ tung tóe dưới sàn, cô cúi người xuống dọn dẹp theo thói quen.
Từng mảnh vỡ mau chóng được Hàn Nhi dọn sạch không chút tì vết.
Chưa kịp ngả lưng nghỉ ngơi thêm một chút liền bị làm cho giật mình.
Vĩ Phong vừa bước vào đã không nhìn thấy Hàn Nhi ở đâu hết, anh ta nhìn đông nhìn tây đều không thấy, đành phải lên tiếng gọi.
“Tiểu thư! Cô đâu rồi? Tiểu thư mặc đầm trắng có ở đây không?”
Tới bây giờ Vĩ Phong vân không biết được tên của Hàn Nhi là gì, đành phải gọi tên băng đặc điểm nhận dạng trên người của cô.
Anh chàng khẽ thở dài một cái đầy bất lực.
Tống Vu Quân sợ người phụ nữ của mình ở đây quá buồn chán nên ra lệnh cho Vĩ Phong quay trở lại bầu bạn với cô.
Rõ ràng là trợ lý riêng của tổng Giám đốc mà không được ở bên cạnh sếp lớn gặp gỡ khách hàng, mà phải ở đây trò chuyện với một cô gái lạ.
Nghĩ tới mà thấy chán.
Biết rằng người ở ngoài tìm mình nên Hàn Nhi mới mạnh dạn bước ra.
Lúc này cô không đeo khẩu trang cũng chẳng mang kính râm, từ từ bước ra khỏi góc khuất để đứng trước mặt Vĩ Phong.