TỔNG TÀI NGOÀI GIÁ THÚ SỦNG VỢ TẬN TRỜI

Chương 167

Nhưng tôi nói cho cô biết, từ trước tới giờ tôi chưa từng có ý định sẽ cưới cô về làm vợ.

Sớm muộn gì ngày này cũng tới, vậy tôi sẽ cho nó kết thúc sớm để giải thoát cho cả hai”

Giọng nói lạnh nhạt của Bá Hưng chậm rãi vang lên từng chút một, từng câu từng chữ nhanh chóng chui lọt vào tai của Trịnh Vỹ Ái không dứt ra được.

Ả đã rất thật lòng với Bá Hưng, cũng đã từng lo sợ mất đi hẳn nên luôn bày ra bộ dạng hung dữ để đuổi bớt những vệ tinh lớn vởn xung quanh.

Vậy mà thứ ả nhận lại được chỉ là câu nói này thôi sao? Ẳ ta trầm mặc đôi chút, không còn dáng vẻ ầm ï như lúc nấy nữa, đôi tay đang nắm chặt lấy cổ áo của Bá Hưng cũng dần buông thõng xuống.

Trịnh Vỹ Ái cố gắng kiềm chế sự uất ức đang cuộn trào trong lòng, giọng nói run rẩy có chút mất bình tĩnh: “Thế từ trước tới giờ anh không có chút tình cảm với tôi sao? Tất cả chỉ là trò chơi? Anh nói anh không có ý định muốn cưới tôi cũng chính là sự thật?”

Mong ước lớn nhất của Trịnh Vỹ Ái chính là cùng Bá Hưng nắm tay nhau tới lễ đường, nơi mà ả sẽ mặc một bộ đầm công chúa tinh khôi, Bá Hưng sẽ là chú rể khôi ngô tuấn tú của cuộc đời ả.

Trịnh Vỹ Ái mong chờ tới mức ngủ còn nắm mơ về nó.

Vậy mà bây giờ…

Bá Hưng đẩy Trịnh Vỹ Ái tránh sang một bên rồi lách người bước ngang qua người ả, khóe môi của hẳn cong lên thành hình bán nguyệt tạo thành nụ cười khinh bỉ, giọng nói mỉa mai đầy vẻ châm chọc.

“Cô đã từng thấy ai cưới một con điếm về làm vợ chưa?”

Đi được vài bước, Bá Hưng xoay người lại nói với Trịnh Vỹ Ái thêm một câu nữa: “Cô có một ngày để thu dọn tất cả đồ đạc của mình ở đây, đem theo chúng và cả cô cút ra khỏi tầm mắt của tôi.

Nếu như để tôi còn thấy cô hiện diện trong căn biệt thự này thì đừng có trách tại sao tôi lại mạnh tay”

Trịnh Vỹ Ái ngồi sụp xuống giữa đống đổ nát hoang tàn trong phòng khách, tâm trạng hiện tại của ả giống như một kẻ điên muốn phát tiết.

Ả hét toáng lên một cách chói tai khiến cho đám gia nhân bên ngoài phải lắc đầu chán nản.

Đây không phải lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Bá Hưng và Trịnh Vỹ Ái cãi nhau, ban đầu thì cả hai đều rất vui vẻ hạnh phúc bên nhau, nhưng cách đây một năm cả hai thường xuyên cãi lộn đập phá đồ đạc, phá tung cả căn biệt thự này lên.

Báo hại bọn họ phải thức cả đêm để dọn dẹp.

Đa số toàn vì Bá Hưng ăn chơi lăng nhăng bên ngoài, mà Trịnh Vỹ Ái lại hung dữ quát mảng, đòi hỏi nhiều thứ nên trái tim của Bá Hưng đã chẳng còn chút tâm tư nào dành cho người phụ nữ này.

Nhìn Trịnh Vỹ Ái khóc lóc thảm thương giữa sàn, bọn họ cũng đoán được phần nào kết quả rồi.

Tình yêu là thứ phải xuất phát từ hai phía, cũng là thứ không mua được bằng tình cảm.

Trịnh Vỹ Ái vì ham mê giàu sang quyền lực, thích đua đòi ra vẻ ta đây là tiểu thư nhà giàu sang chảnh nên vứt bỏ bạn trai để chạy theo Bá Hưng, cho dù có ở bên nhau bao lâu đi nữa thì cũng không có kết cục tốt đẹp.

Chiếc xe chở Tống Vu Quân và Hàn Nhi cũng từ từ lăn bánh vào gara của Tống gia.

Thời gian bây giờ cũng không còn quá sớm, một vài ánh đèn đã tắt ngấm từ bao giờ.

Hàn Nhi mau chóng mở cửa xe chạy vội ra ngoài, cô đang muốn tránh mặt Tống Vu Quân một lúc.

Sẽ rất ngượng ngùng nếu như cô vẫn còn lởn vởn bên cạnh Tống Vu Quân sau những tình huống vừa rồi.

Vả lại cũng không thích hợp lắm khi cô và cậu chủ cùng nhau bước ra.

Nhìn thấy dáng vẻ cong đuôi chạy mất của Hàn Nhi khiến cho Tống Vu Quân vui vẻ trong giây lát.

Bị anh ghẹo tới mức đó rồi mà vẫn còn sức để chạy hay sao? Vành tai của Hàn Nhi đã đỏ ửng lên rồi kia kìa.

Bình luận

Truyện đang đọc