Chương 138
Anh quan sát từ trên xuống dưới, từng biểu cảm lẫn cơ mặt biến đối linh hoạt của Khải Châu rồi cười thầm một cái.
Tên này cũng thích ứng nhanh thật, vừa rồi còn mạnh mồm mạnh miệng lắm mà.
Tống Vu Quân nhìn xuống đôi giày của mình, vu vơ nói một câu.
“Vừa rồi giày có đi vào vũng bùn nên có chút dơ”
Nghe thế Khải Châu vội vàng vứt bỏ hình tượng của mình quỳ rạp xuống chân Tống Vu Quân rồi lấy ra một chiếc khăn tay, ngoan ngoãn lau giày cho anh, miệng còn nhanh nhảu nói.
“Tôi sẽ lau cho ngài, ngài không phải bận tâm”
Khải Châu hèn mọn cúi xuống tỉ mỉ lau từng chút cho Tống Vu Quân, làm cho chiếc giày sạch sẽ bóng loáng tới từng ngóc ngách, hắn vừa ngẩng đầu lên lau mồ hồi liền nghe thấy lời đề nghị tiếp theo của Tống Vu Quân.
“Lau bảng khăn giấy khô không sạch”
“Vâng vâng để tôi đổi lại khăn ướt cho ngài”
Lau qua lau lại nhiều lần tới mức không còn nhìn thấy một hạt bụi bám trên mặt giày, Khải Châu chưa kịp vui mừng thì Tống Vu Quân lại lên tiếng.
“Mùi hương này làm cho tôi đau đầu.
Dùng thứ khác.”
Nhìn lại một bên giày đã được lau sáng bóng, bên còn lại có chút mờ mờ của bụi mịn.
Khải Châu không biết mình phải làm gì tiếp theo để hài lòng Tống Vu Quân.
Lau khăn khô thì không thích, khăn ướt thì mùi hương quá nồng, hẳn không tìm được cách giải quyết liền hỏi Tống Vu Quân.
“Tôi phải làm sao mới được?”
Nhìn thấy bộ mặt ngơ ngác của Khải Châu làm cho Tống Vu Quân khẽ cười, đôi môi mỏng bạc tình khẽ nhếch lên thành hình vòng cung, lộ rõ vẻ mặt khinh bỉ, ngón tay thon dài của anh khẽ cử động một chút, hướng về phía Khải Châu rồi nói.
“Dùng lưỡi”
Khải Châu giật mình thon thót một chút, đồng tử giãn nở nhìn chằm chằm về phía Tống Vu Quân không chớp mắt, muốn hẳn ta dùng lưỡi? Không khác nào nói Khải Châu liếm sạch giày của Tống Vu Quân hay sao? Bàn tay to lớn của hẳn từ từ cuộn lại thành hình nắm đấm, những đường gân xanh dân dân hiện rõ trên mu bàn tay của hắn.
Chứng tỏ một điều Khải Châu đã cố gắng kiềm chế sự tức giận đang bùng cháy từ tận đáy lòng.
Nhìn gương mặt đầy vẻ thách thức của Tống Vu Quân, lại nhìn về phía hồ sơ đang bay phất phơ trước gió.
Bản thân của Khải Châu nhận thức được đâu là điều quan trọng nhất đối với tình cảnh hiện tại.
Để ký được bản hợp đồng này, hắn ta phải hạ cái tôi cao ngất ngưởng của mình xuống, phải lấy đại sự làm cuộc.
Khải Châu nhắm mắt nhảm mũi cúi người thấp hết mức có thể, tay còn lại nâng bàn chân của Tống Vu Quân lên vừa tầm với mình rồi trực tiếp làm theo yêu cầu của Tống Vu Quân.
Hản ta rất xấu hổ và nhục nhã khi phải làm hành động tỉ tiện không khác gì chủ nhân và nô lệ khi xưa.
Mà người trước mặt lại chính là người từng bị hắn chà đạp.
Nỗi nhục này không biết rửa tới khi nào mới xong.
Tống Vu Quân thích thú nhìn Khải Châu đang răm rắp làm theo lời mình, sau khi hắn ta kết thúc công việc dơ bẩn vừa rồi Tống Vu Quân cười một tràng sảng khoái rồi nói.
“Tốt lắm tốt lắm, coi như là có thành ý.Nhưng mà tôi chưa từng nói sẽ ký kết hợp đồng với mấy người cơ mà”