Chương 180
Không lẽ lúc nãy anh đã để quên ở quán cà phê rồi đúng không? Không nghĩ ngợi gì nhiều Tống Vu Quân ngay lập tức thắt dây an toàn rồi quay ngược về quán cà phê lúc vừa rồi.
Có thế trong lúc mải mê trao đổi với Nghiêm Hạo Nhiên mà để quên mất đồ ở đó.
Tống Vu Quân đúng là đồ đãng trí.
Tống Vu Quân vội vàng bước vào tiệm cà phê đó để tìm đồ vật, chỗ ngồi vừa rồi của anh và Nghiêm Hạo Nhiên đang được hai cô bé học sinh ngồi ở đó tám chuyện rôm rả với nhau.
Mặc dù có chút không quen khi bắt chuyện với người lạ, nhưng Tống Vu Quân không thể làm khác được.
Bóp tiền của anh nhất định còn ở đó, Tống Vu Quân chậm rãi bước về phía hai cô bé, lịch sự hỏi.
“Xin lỗi nhưng các em cho anh hỏi, có ai thấy bóp tiền của anh đánh rơi ở đây không?”
Hai cô bé đang mải mê chụp hình sống ảo liền bị nhan sắc của Tống Vu Quân làm cho bất động.
Trái tim thiếu nữ bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài.
Một bé vội vàng lên tiếng nói.
“Em không nhìn thấy có đồ vật nào để quên ở đây cả.
À mà anh có thể cho em phương thức liên lạc được không? Em có ấn tượng khá tốt với anh ạ”
Nghe tới đây Tống Vu Quân có chút khó xử, nữ sinh bây giờ thường mạnh dạn tấn công đối phương như thể đúng không? Anh cảm thấy không được quen cho lắm.
Nếu như đã không để quên ở đây thì thôi, Tống Vu Quân sẽ đi hỏi phục vụ vậy.
Tống Vu Quân cảm nhận được có hai cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, anh đành nở nụ cười mỉm rồi nói.
“Hẹn em khi khác nhé, bây giờ anh có việc bận phải đi rồi.
Tạm biệt”
Nói xong anh liên bước về phía quầy pha chế rồi hỏi nhân viên phục vụ đang hì hục tính toán sổ sách ở trong quầy.
“Cho tôi hỏi có nhân viên nào nhặt được bóp tiền ở bàn số 9 không? Vừa nấy tôi có ngồi ở đó về để quên”
“Vâng xin chờ một chút, chúng tôi sẽ kiểm tra lại cho anh ngay lập tức.”
Nhân viên nhanh chóng xử lý yêu cầu của Tống Vu Quân, anh chàng nhanh chóng kiểm tra trong rổ hàng cũng như hỏi mọi người xung quanh xem có ai nhặt được chiếc bóp tiền theo như mô tả của Tống Vu Quân hay không? Cơ mà ai nấy đầu lắc đầu lia lịa tỏ vẻ không nhìn thấy.
Nhân viên đành quay trở lại trả lời Tống Vu Quân trong tiếc nuối.
“Xin lỗi quý khách, chúng tôi không tìm thấy bất cứ vật nào giống với yêu cầu của quý khách, mong quý khách thông cảm cho chúng tôi”
Tống Vu Quân thần thờ bước ra ngoài, trong đầu không ngừng suy nghĩ tới những nơi đã từng đi qua, liệt kê chúng ở trong đầu rồi bắt đầu phân tích, không biết đã để quên ở nơi nào rồi.
“Có phải anh tìm nó hay không? Tống Vu Quân?”
Tống Vu Quân giật mình quay người lại liền nhìn thấy Trịnh Vỹ Ái đang vui vẻ lắc lư chiếc bóp tiền của mình trên tay, gương mặt của ả hết sức vui vẻ rồi giơ bóp tiền ra trước mặt Tống Vu Quân, dịu dàng nói.
“Tôi đang giữ thứ mà anh cần, anh có muốn tới lấy lại không? Vì tôi đã giữ dùm nên phải hậu tạ tôi xứng đáng.
Nếu không có tôi thì đồ của anh đã rơi vào túi xách của người nào đó rồi”
Tống Vu Quân dè chừng đi tới trước mặt Trịnh Vỹ Ái, không biết con ả này đang có âm mưu gì với anh nữa.
Mỗi lần gặp ả ta đều không có gì may mắn, toàn vận xui rủi bay tới mà thôi.
“Cô không dở trò với tôi chứ?”