TỔNG TÀI NGỐC NGHẾCH CỦA NHÀ AI?

Vì thái độ của Văn Minh lạnh như băng nên dù muốn Hồng Ngọc cũng không thể vứt sĩ diện của mình đi mà xông tới. Cô nàng này thật sự không hiểu nghĩ gì trong đầu, tấn công nam chính không được liền quay sang xoát cảm giác tồn tại bằng cách lôi kéo Hạ Lam nói chuyện.

Này, Hồng Ngọc xinh đẹp, cô đảm bảo bản thân không mắc chứng mất trí nhớ tạm thời đấy chứ? Sau hàng loạt chuyện và cả vụ kim cương kia mà cô vẫn đủ sức bắt chuyện với tôi.. Tôi thật sự sắp phục cô sát đất rồi đấy!

Mặt dày còn gấp mấy lần tường thành nữa!

"Nốt tuần này đi học trở lại rồi!" Hồng Ngọc rất tự nhiên và tốt bụng nhắcnhởHạ Lam, còn cẩn thận lấy điện thoại ra, mở giao diện web trường cho cô xem "Cậu đăng kí lớp chưa? Mấy hôm trước cậu mất số điện thoại nên chắc lớp trưởng chưa gửi tin nhắn thông báo được đâu nhỉ?"

"Cảm ơn!" Văn Minh giúp Hạ Lam đáp lời, thái độ chuyên nghiệp chẳng khác gì trợ lí cao cấp "Chuyện đi học năm tới của vợ tôi đều đã được sắp xếp ổn thoả!"

"..." Có sao?

Hạ Lam nửa ngẩn ngơ nửa ngạc nhiên nhìn lại Văn Minh một cái, mãi đến khi cậu gật đầu cam đoan mới thôi. Cô còn chẳng nhớ chuyện mình phải đến TSu mấy tháng hè dài dằng dặc nói gì đến chuyện đăng kí lớp nhỏ nhặt gì đó? Thật ra trước đây khi còn ở thế giới cũ Hạ Lam cũng đến trường học đại học như bao người khác. Nhưng lúc đó cô là ai chứ? Muốn đi học liền có lịch sắp sẵn tận bàn, làm gì được trải qua cảm giác tự thân vào web đăng kí lớp? Thế nên khi xuyên qua đây, khi được hưởng thụ cảm giác sinhviênbìnhthường, Hạ Lam không biết mấy cái này là lẽ tất nhiên!

Cũng may có Văn Minh làm giúp.. Mà quái nhỉ, cậu ta giúp cô lo mấy cái này từ lúc nào vậy trời? Nhớ mấy ngày qua hai người chỉ suốt ngày dính lấy nhau, làm gì có thời gian xem xét máy tính điện thoại gì đó?

"Cậu có đăng kí chung lớp với mình không?" Hồng Ngọc thấy cậu trả lời như vậy, vẻ thất vọng và mất mát không giấu được trong mắt, nhưng sau đó rất nhanh liền bị nén lại. Hồng Ngọc không bắt chuyện với Văn Minh, cô biết thái độ của cậu lúc này chỉ có sự miễn cưỡng, nếu còn cố gắng tiếp tục, nhất định sẽ khiến cậu khó chịu. Nhưng còn một đoạn nữa mới đến chỗ lấy thẻ của Ngọc Thái, cứ để thời gian chết trôi đi thế này không phải tác phong của cô!

Phải tìm cách moi móc thông tin, nắm giữ thật nhiều sự thật.. Sau đó Hồng Ngọc sẽ nhờ Trần Duy sắp xếp cho cô gặp riêng Văn Minh, nhanh chóng hóa giải hiểu lầm giữa hai người. Chỉ cần gạt bỏ được chướng ngại là Hạ Lam này, mọi chuyện đều sẽ tốt.

"Nếu có thì thứ hai chúng ta sẽ học môn.."

"Y sĩ Hồng Ngọc!" Hạ Lam lên tiếng cắt ngang lời của nữ chính, vẻ mặt không mấy vui vẻ "Yêu cầu cô thực hiện đúng chức trách của bản thân! Tất cả những vấn đề ngoài lề không cần nhắc tới, chúng tôi không muốn trả lời!"

"Lên mặt gớm nhỉ?" Chưa đợi Hạ Lam nói hết câu, một kẻ bất lịch sự khác đã nhào tới bảo vệ nữ thần. Hạ Lam nhíu mày, sự khó chịu càng dấy lên mạnh mẽ.

Trịnh Văn Hóa!

Ôi giời ôi!

Hôm nay cô và Văn Minh đúng là ra đường không chọn ngày!

Mà kể cũng lạ.. Cậu cháu trai này có hiếu với ông nội Trịnh ghê, khéo còn hơn gấp mấy lần Hạ Lam và Văn Minh đó. Xem, lần nào cô đến đây cũng đụng mặt hắn ta, điều này chẳng chứng minh Văn Hóa để tâm ông Trịnh thì là gì?

"Đừng nghĩ có chút tiền liền ra mặt, đừng quên trước đây chính Hồng Ngọc là người đã cưu mang cô thế nào!"

"Có chút tiền liền lên mặt?" Hạ Lam phì cười, không hề khách khí đốp thẳng lại. Văn Minh đã quay trở lại trạng thái giảngốcvới Văn Hóa, cô dĩ nhiên cũng không thể giống cậu ta, giả ngu mà ăn một vố móc đau được! "Cậu Hóa tự nói bản thân mình đấy à? Đừng quên hôm trước người mỉa mai tôi là ai!"

"Trí nhớ tôi kém, những chuyện ngoài lề tôi không bao giờ nhớ!" Văn Hóa kéo Hồng Ngọc lại phía mình, bàn tay lớn thân thiết xiết lấy tay nhỏ của cô, đôi mắt hoa đào còn cố ý dò xét xem thái độ của Hạ Lam thế nào.

Này! Đừng bảo thằng nhãi này nghi ngờ cô vẫn còn thích nó nên mới làm ra hành động đó đấy nhé? Gớm quá đi, từ thái độ nào của Hạ Lam mà Văn Hóa suy diễn được ra thế vậy? Làm ơn hãy nói với cô, cô sẽ sửa ngay! "Và đáng tiếc, cô, những kẻ thất bại bên cạnh cô.. Đều thuộc phạm trù ngoàilềđó đấy!"

"Cũng đúng!" Hạ Lam cười gằn, giả như sực nhớ ra chuyện gì thú vị lắm "Cậu Hóa bận như vậy cơ mà.. Trịnh gia sắp được thay chủ, cậu bận thương nhớ chủ mới của tập đoàn, chứ chúng tôi tính là gì?"

"Trịnh gia thay chủ..?" Hồng Ngọc dường như bắt được cái gì quan trọng, đôi mắt to tròn mở lớn, khó tin nhìn qua Văn Hóa.

Lốp dự phòng kim cương của đời cô, Văn Hóa không thể xuống đài nhanh như thế được! Chắc chắn Hạ Lam này ăn bừa nói bậy, Trịnh gia là tập đoàn lớn, làm sao nói thay chủ liền thay dễ dàng như vậy được chứ?

Đúng rồi!

Chắc chắn như thế!

Nhưng.. Sao nét mặt Văn Hóa lại kiểu này? Chẳng lẽ..

"Hạ Lam, cậu đừng độc miệng như vậy! Văn Minh Văn Hóa đều là người nhà, nếu như Trịnh gia thay chủ, Văn Minh cũng đâu được lợi gì?"

"Chuyện gia đình tôi liên quan quái gì đến cô?" Hạ Lam gật đầu, miễn cưỡng quay sang đáp lời nữ chính. Thật ra cô có vạch mặt Hồng Ngọc ngay trước mặt Văn Hóa cũng chẳng ăn thua gì đâu. Đấy, cứ xem ngay vụ của Trần Duy thì biết, chứng cứ cô ta trộm đồ của cô sờ sờ ra đấy mà anh ta còn cao giọng bênh nữ chính không thôi. Điều này chứng tỏ quầng sáng nhân vật chính chói lòa lắm, mấy nam phụ não tàn đi theo định tuyến này vĩnh viễn không thể thoát được đâu! "Hay Hồng Ngọc tiểu thư định làm em dâu, muốn kiếm chác một phần gia sản nên vội vàng nhảy vào bênh em Hóa?"

"Liên quan hay không đến lượt cô lên tiếng à?" Văn Hóa lên giọng bênh vực nữ chính. Chuyện này là dĩ nhiên rồi nên Hạ Lam cũng không quá ngạc nhiên, cô chỉ ung dung đứng đó, chậm rãi chờ xem phản ứng của cả hai kẻ trước mặt "Đừng nghĩ mình còn là người Trịnh gia, đợi vài ngày nữa thôi, tôi sẽ để luật sư đưa cho mấy người giấy chứng nhận!"

"Chứng nhận không quan hệ?" Hạ Lam nhếch môi cười, giờ này hắn ta còn thời gian làm mấy chuyện vô nghĩa đó? Không là câu trả lời chắc chắn! Chả qua trước mặt người đẹp nói vậy để dọa dẫm cô và Văn Minh thôi.

Tiếc là dù hắn có dọa hay làm thật hai người cũng chẳng sợ!

"Huyết thống dễ cắt thế? Ông nội cho phép cậu làm? Hay cậu tính.. Để ông chết rồi tiếm quyền làm cả thể?"

"Nói chung là trước sau cô cũng chẳng có quan hệ gì với Trịnh gia nữa đâu!" Hắn tỏ ra lười đáp lời, nắm lấy tay Hồng Ngọc muốn đi "Đừng cố tỏ ra giỏi giang hơn người nữa, dẫn theo thằng chồng ngốc của cô bước nhanh cho khuất mắt tôi!"

"Cậu.." Không đợi Hạ Lam phản bác, người lên tiếng lúc này lại chính là Hồng Ngọc! Cô nàng giằng tay khỏi sự bảo vệ của nam phụ lốpdựphòng, tiến hành công cuộc giữ khoảng cách "..Sao cậu lại nói vậy chứ? Dù sao Văn Minh cũng là anh trai của cậu đó!"

"Hồng Ngọc sao vậy?" Văn Hóa sững sờ nhìn bàn tay của mình bị hất ra, vẻ mặt mất mát thấy rõ "Tôi.. Tôi chỉ là.."

"Ha! Ha! Ha!" Hạ Lam vô duyên cười phá lên, xen vô đập nát phong cảnh Hồng Ngọc và Văn Hóa vừa gây dựng. Cô ôm bụng, làm như phát hiện chuyện gì vui vẻ lắm, vừa cao giọng vừa kéo tay Văn Minh "Còn tưởng thế nào! Ra hàngcòn chưa tới tay! Câu gái còn kém như vậy, nói gì đến chuyện quản lý cả một tập đoàn lớn chứ?"

"Này! Cô nói gì?"

"Nói gì? Ý ở trên lời, tự hiểu đi!"

"Nguyễn Hạ Lam! Không giành được tình yêu của người khác liền tính kế chọc ngoáy? Nói cho cô hay, loại rắn độc như cô vĩnh viễn cũng không thể có được tình cảm của tôi đâu!"

"..."

Làm như bà đây thèm!

*

Cuối cùng Văn Hóa và Hồng Ngọc đều không tiếp tục chức trách vốn dĩ nên làm của mình. Hại Hạ Lam và Văn Minh phải đích thân đi tìm Ngọc Thái, lấy thẻ vào thăm ông nội một lần.

Nói thì nói như vậy, nhưng quả thật Hạ Lam cũng mong lần sau cô đến bạn Hồng Ngọc cũng không hoàn thành nhiệm vụ thế này. Đùa chứ ở cạnh cô ta, nhìn vẻ mặt thánh thiện giả tạo đó, nghe mấy câu hỏi thăm buồn nôn đó.. Hạ Lam không đau đầu chết mới là lạ!

Lần này Ngọc Thái còn bận rộn với một ca cấp cứu đột xuất nên không hề xuất hiện mà chỉ nhờ y tá Si Tình đem thẻ đến cho hai người. Sau đó cũng không hề cấm đoán hay ép buộc gì mà mặc kệ để hai người tự do hoạt động trong phạm vi cho phép. Văn Minh và Hạ Lam vượt qua hàng người và những dãy sân nhà vắng lặng, cuối cùng cũng đến được căn phòng ở tầng hai - nơi nằm viện lâu dài của ông Trịnh. Cánh cửa vừa mở, mùi thuốc nồng nặc và hương vị tang thương lập tức theo đó tràn ra cửa. Hạ Lam cẩn trọng quan sát biến hóa trong mắt Văn Minh, nhưng quả thật cậu ta giấu rất tài, có cố công nhìn đến đâu cũng không thể đoán biết được điều gì.

Ông nội Trịnh vẫn nằm im lìm trên giường, khuôn mặt già nua lại tiều tụy thêm một phần, sự khắc khổ và đau đớn in hằn trên những nếp nhăn chằng chịt nơi đuôi mắt. Hạ Lam mặc dù không có quan hệ thân thích với ông, ấy vậy mà khi nhìn thấy ông ấy trong tình trạng này, sự cảm thương vẫn không nhịn được dấy lên thật cao.

Con người cả đời đứng trên đỉnh nhân sinh, đến đâu cũng được người người kính ngưỡng. Ấy vậy mà lúc bản thân yếu đuối nhất, đến cả một người thân ở bên cạnh chăm sóc cũng không hề có.

Tình cảm giả tạo?

Phải, cô giả tạo thì thế nào? Đúng là Hạ Lam không bỏ thời gian đến thăm ông Trịnh, cũng không hề đưa công sức ra chăm sóc hoặc tới đây tìm ông ấy nói chuyện. Chỉ khi nào đến TL, vào căn phòng ông ấy nằm cô mới moi móc được chút ít tình cảm đáng thương. Nhưng dù sao cũng không thể trách Hạ Lam.. Rốt cuộc quan hệ giữa cô và ông nội Trịnh này cũng không phải loại quá tốt, đến mức có thể ngày đêm túc trực bên cạnh!

"Không thể cứu vãn nữa sao?" Hạ Lam đột ngột nhỏ giọng cắt ngang một câu, phá vỡ sự im lặng vốn có. Văn Minh vẫn đang cùng cô tiến đến gần giường, nghe thấy một lời này liền dừng lại, quay mặt nhìn chằm chằm Hạ Lam.

Ánh mắt của cậu ta không chất chứa bất kì thứ cảm xúc nào, nhưng không hiểu sao lại khiến trái tim cô nảy lên mãnh liệt.

"Bác sĩ ở TL vẫn thường xuyên gửi báo cáo cho cậu đúng không?"

"Ngày một xấu đi!" Văn Minh gật đầu, đôi mắt đen lay láy dường như bùng nổ "Hạ Lam, anh không muốn sau này bản thân trở thành như vậy!"

"Nói bậy gì đó?" Tự dưng nhắc đến vấn đề này là sao? Cậu ta nghĩ lung tung đi đâu vậy không biết? "Tập trung thăm bệnh đi, đừng suy diễn nữa!"

"Một người cũng không nguyện ý ở cạnh ông ấy.." Giọng nói của Văn Minh bị kéo xuống trầm đến cùng cực "..Đến cả anh cũng không hề muốn ở cạnh người ông này một chút nào!"

"..."

"Chiến thắng nhân sinh để làm gì? Cuối cùng trong tay một mảnh tình cảm cũng không hề có!"

"..."

"Đã hai kiếp người.. Kiếp nào anh cũng phải chứng kiến ông ấy đau đớn như vậy..."

Hạ Lam lần đầu tiên thấy cảm xúc trên người Văn Minh bùng nổ mãnh liệt đến như vậy. Mặc dù cậu vẫn giữ nét mặt bình thản, đôi mắt đen vẫn im như mặt biển không có sóng.. Nhưng giọng nói càng lúc càng trầm thấp đã tố cáo người này sắp sửa kiềm chế đến cực hạn mất rồi. Hai kiếp người đều chứng kiến điều ấy, và ở khoảng thời gian này Văn Minh đã cố gắng giảm bớt đau đớn cho ông Trịnh bằng cách đưa ra một chương trình thực nghiệm dành riêng cho ông nội. Đáng tiếc kết quả thu về lại không được giống như mong đợi, chuyện cậu ta không muốn nó xảy ra, cuối cùng vẫn có kết cục y như kiếp trước.

Trịnh Văn Minh ngốc!

Cố gắng đến như vậy còn nói cậu khôngmuốnởcạnhôngấy? Sinh lão bệnh tử là do ý trời, Hạ Lam thật sự phân vân xem bản thân có nên khuyên nhủ Văn Minh như vậy hay không..

Ngay lúc cô đưa tay đến, muốn ôm lấy Văn Minh mà an ủi thì cậu đột ngột ngẩng đầu. Vẻ mặt đầy nét trào phúng và giọng nói cao hẳn lên chất chứa mỉa mai: "Cũng là do ông ấy tự chuốc lấy, không thể trách ai.."

*Hi, cóaiđi noel vềchưanà??

Bình luận

Truyện đang đọc