TỔNG TÀI NGỐC NGHẾCH CỦA NHÀ AI?

Rốt cuộc cũng bình an đến được trước cửa Trịnh gia.

Vì hành động không nề hà nguy hiểm khi nãy của Văn Minh làm tâm cô gái nào đó cảm động mà không dưới mười lần Hạ Lam tìm cách bắt chuyện với cậu ta. Bắt nhiều nhưng chẳng được đáp trả một lần, mặt cô cũng sắp dày lên hàng chục cm rồi đây này!

Vẻ mặt nam chính vẫn lạnh lùng xa cách y hệt như vậy, Hạ Lam vứt xấu hổ qua một bên, chăm chú quan sát người này. Cậu ta không thèm nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhắm nghiền như thể muốn miễn dịch với toàn thế giới. Trên người chỉ tùy ý khoác một bộ đồ đơn giản, áo sơ mi trắng và quần âu đen, không hề có điểm gồ lên hoặc nhầu nhĩ nào cả. Vậy là.. Không đem theo điện thoại?

Hạ Lam đang nghi ngờ Văn Minh có quen thuộc với cán bộ cao cấp phía trên, thế nên khi nãy gặp tai nạn mới mặc kệ cô ra ngoài ung dung ngồi trên xe triệu tập người đến giải quyết. Và việc mấy chục xe hoành tráng thế kia đến lôi vị công tử của cảnh sát trưởng về đồn cũng có hơi hư cấu. Chẳng phải có người quen trong ngành liền được ưu tiên sao? Đây hắn ta còn có hẳn bố làm to lại chẳng được nhờ vả gì?.. Chỉ có một khả năng, đó chính là có người còn tohơn bố hắn ta ép xuống, khiến Tình Trường và Dung Dung không-thể-không-về-đồn! Nhưng nếu cậu ta không đem di động theo thì làm sao liên hệ được với người khác? Hay là.. Có vệ sĩ ẩn mình phía sau âm thầm bảo vệ Văn Minh? Khi thấy cậu ta gặp rắc rối lập tức thông báo?

Đúng rồi!

Văn Minh coi trọng an toàn bản thân như thế, làm sao có chuyện trở về đây, sống trong nhà cô mà không ai bảo vệ chứ! Chắc chắn sau lưng cậu ta lúc này có một cơ số người đi kèm, có điều bọn họ ẩn thân quá tốt, khiến cả cô cũng không nhận ra mà thôi.

Nói vậy.. Không biết chuyện cô "rình rập" xem bọn họ mua đồ ở trung tâm mua sắm có bị đám vệ sĩ này phát hiện không nhỉ? Và nếu phát hiện, họ có báo lại với Văn Minh hay không? Cậu ta mà biết cô rình coi như thế.. Nhục quá! Đổi tên thành Hạ Lưu cho rồi!

"Hai đứa tới thăm ông hả?" Bố Trịnh đang ở vườn tỉa mấy cành hoa nhỏ, thấy Hạ Lam và Văn Minh tiến đến thì giả lả cười.

Chắc chuyện Dung Dung chưa đến tai ông ta, nếu cô nàng mà gọi về rồi, bố Trịnh bình tĩnh được đến thế mới lạ! Còn lúc này ông ta diễn vui vẻ đến vậy, dĩ nhiên là có lí do: bên kia có cả một đội ngũ y bác sĩ khám chữa cho ông nội đang bàn luận, nếu để họ biết nội bộ gia đình lục đục tất nhiên chẳng hay ho gì.

"Mau vào đi! Ông đang nằm nghỉ trên tầng ba đó!"

"Tầng ba?" Hạ Lam hơi nhíu mày ngạc nhiên, khu vực đó vừa cao vừa xa, di chuyển bất tiện làm sao thích hợp để ông nội dưỡng bệnh được chứ? Hừ, trước muốn hại Văn Minh nên đá cậu ta lên trên đó, nay lợi dụng ông nội ốm yếu cũng muốn ngược đãi cả ông sao?

Trong lòng cô tồn tại hai thái cực mâu thuẫn, vừa thấy thương cảm cho ông Trịnh lại vừa có một chút.. khoái trá! Ông nội, thử hưởng thụ cảm xúc của Văn Minh trước đây một chút xem nào, hẳn là thú vị lắm đấy nhỉ!

"Con biết rồi, bố cứ làm việc đi ạ!"

Cô không đi ngay mà đến chỗ mấy vị y bác sĩ đang tranh luận đến đỏ mặt bên này hỏi thăm tình hình. Tiến triển bệnh của ông nội không mấy khả quan, mặc dù dùng rất nhiều phương thức nhưng thật sự ung thư đã tới giai đoạn cuối mất rồi, khó khăn là không thể tránh khỏi. Giờ này việc chữa hết bệnh là điều ngoài tầm với, việc họ có thể làm cũng chỉ là tiếp tục kéo dài sự sống và tránh không để ông phải chịu đau đớn mà thôi.

Càng nghe bọn họ nói những lời tuyệt vọng, sắc mặt của Văn Minh càng u ám. Hạ Lam thấy vậy liền biết ý không hỏi thêm nữa, kéo tay áo sơ mi của cậu, muốn cùng cậu lên tầng ba. Nào ngờ Văn Minh lại tránh khỏi tay cô, cúi đầu nhẹ giọng: "Cô đi trước đi, tôi muốn ra ngoài suy nghĩ!"

Không thể cưỡng ép, hơn nữa Hạ Lam nhớ ra mình còn việc riêng phải làm nên gật đầu rời đi. Lúc cô lên đến lầu hai liền gặp mấy vị y sĩ từ trên đi xuống, bọn họ bê hai khay thuốc gì đó, im lặng mà bước. Hạ Lam gật đầu chào hỏi sơ qua một chút, sau đó tiếp tục nhẹ nhàng di chuyển lên trên. Hành lang tầng ba dài thật dài nhanh chóng hiển hiện trước mặt cô, Hạ Lam lần lượt đi qua các căn phòng, vừa đi vừa nhìn qua xem có cánh cửa nào khép hờ hay không. Ông nội Trịnh nằm trong phòng bệnh, và dĩ nhiên phòng bệnh không cần phải khóa trong đâu nhỉ!

Quả nhiên khi đi tới cuối dãy liền bắt gặp một cánh cửa khẽ hé mở. Nơi này trước đây là thư phòng, nay lại bị thay đổi, cưỡng ép trở thành phòng bệnh. Hmm, thứ mùi sách vở để lâu ngày rất khó chịu, mặc cho bạn có giữ gìn như thế nào hoăc tẩy trùng ra sao, hương vị cũ kỹ đó vẫn cứ quanh quẩn mãi không bay. Coi bộ ông nội Trịnh cũng ăn đủ khổ với đám con cháu mất dạy này! Uổng công bỏ tiền thuê nhiều bác sĩ thế kia, vậy mà không có một ai dám lên tiếng xin cho ông lão chuyển phòng..

"Ai tới?" Giọng nữ sắc bén vang vọng khiến Hạ Lam đang để tay trên cửa cũng phải khựng lại. Tiếp đó là tiếng thủy tinh va vào nhựa khe khẽ, cô hơi nhíu mày, dứt khoát đẩy cửa ra.

Đào Nương dường như không nghĩ Hạ Lam sẽ mở cửa, vội vã đóng nắp thùng rác lại, cười lạnh "Ồ, cháu dâu quý hóa về thăm ông nội đấy sao?"

"Chào mẹ!" Hạ Lam mỉa mai, tiến nhanh đến giữa căn phòng, tìm một cái ghế ung dung ngồi xuống.

Tất cả sách vở trong này đều đã bị dọn sạch, bàn ghế, tủ kệ trước đây cũng đã bị chuyển đi nơi nảo nơi nào. Chỗ này bây giờ chẳng khác gì một bệnh viện thu nhỏ, máy móc thiết bị tiên tiến hiện đại, những dây rợ chằng chịt, những con số thể hiện trị số cơ thể nhảy khe khẽ.. Đúng là nhà có tiền có khác, đầu tư bao nhiêu cũng không nề hà, chỉ sợ mỗi cái là mạng người không cứu được về mà thôi.

Ồ, mà hình như hơi sai sai thì phải, bố Trịnh và Đào Nương lại muốn ông nội sống khỏe hay sao? Bọn họ chắc chắn chỉ hận không thể khiến ông ấy xuống quan tài ngay để còn đưa con trai lên ghế chủ tịch. Cái kiểu sắp xếp khoa trương này chắc chắn chỉ để thể hiện cho người khác xem: họ rất có hiếu!

"Mẹcòn khổ tâm ở cạnh ông 24/7, tôi đây thật lâu mới đến thăm một lần.. Quý hóa gì đó thật sự không dám nhận!"

"Ông cần nghỉ ngơi!" Đào Nương lãnh ngạo ngẩng cao đầu, không thèm đáp trả lời khiêu khích của Hạ Lam mà chuyển thẳng chủ đề về phía khác "Nếu không có gì đặc biệt thì cô có thể đi rồi!"

"Đi sớm như vậy?" Hạ Lam nhíu mày, như có như không nhìn về phía chiếc thùng rác đang bị kênh lên. Dường như do có người bỏ rác vội vã quá nên thứ gì đó vẫn còn vướng trên miệng thùng chưa trôi xuống được.

Là cái gì?

Kết hợp với sự cảnh giác khi nãy cộng với vẻ mặt cố gắng trấn định lúc này của Đào Nương, lại thêm âm thanh kì lạ lúc bước đến gần thư phòng Hạ Lam vô ý nghe thấy.. kiểu gì cũng thấy chuyện này thật đáng nghi!

Đào Nương từ khi nào lại cẩn thận chăm sóc bố chồng như vậy chứ? Đảm bảo trong cái nhà này tâm kế của bà ta sâu nhất, chính vì vậy mà mong muốn ông nội Trịnh chết đi hẳn nhiên cũng mãnh liệt nhất! Hạ Lam mặc dù không muốn làm thám tử gì đó, nhưng dựa vào những dấu hiệu rõ ràng này cô có thể khắng định ngay: chắc chắn phía sau chuyện này còn có gì đó khuất tất..

"Không được, tôi đến đây lúc này là có chuyện quan trọng muốn nói với ông, đâu thể đi đơn giản như vậy?"

"Chuyện quan trọng gì?" Đào Nương không có ý rời khỏi nơi mình đang đứng, nghi hoặc nhìn về phía Hạ Lam. Mối liên hệ của ông Trịnh và cô ta lúc này chỉ có liên quan đến tập đoàn Trịnh gia mà thôi, vậy hiển nhiên chuyện quan trọng trong miệng Hạ Lam sẽ có liên quan đến công ti. Nếu vậy... "Ông tạm thời chưa tỉnh, có gì cô nói với tôi, tôi sẽ truyền đạt lại!"

"Không thể!" Hạ Lam cười lạnh, làm ra vẻ thần bí "Chuyện này là bí mật chỉ có ông mới được biết!"

"Bí mật?"

"Điện thoại của ông vì sao không thể liên lạc nữa?" Hạ Lam quanh co hỏi han, vừa nhìn sự tò mò của Đào Nương bị mình khơi dậy "Bác sĩ không cho phép dùng?"

"Đúng vậy! Nó ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của ông!" Vừa lúc này điện thoại trong túi áo Đào Nương nhè nhẹ rung lên, bà ta nhìn qua Hạ Lam một cái đầy cảnh giác, sau đó bỏ máy ra xem.

Hừ, không cho ông dùng điện thoại vì sợ ảnh hưởng, thế mà tay bà nội này đang cầm thứ quái quỷ gì kia? Nói chuyện câu trước đá câu sau, nhìn qua đã biết là đồ giả tạo!

"Nếu không thể cho người khác biết thì cô cứ ghi ra giấy, tôi sẽ lấy phong bì cho cô niêm phong lại!"

"Vậy.. Cũng được!" Hạ Lam miễn cưỡng gật đầu, điện thoại của Đào Nương vẫn rung từng hồi như nhắc nhở. Bà ta cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, xoay người đi đến góc khuất cạnh cửa sổ mà nghe máy. Vừa nói chuyện với người ở đầu dây bên kia vừa không ngừng cảnh giác nhìn xem Hạ Lam muốn làm gì.

Cô giả bộ không quan tâm, rời khỏi ghế của mình tiến đến cạnh tủ đầu giường. Nơi này đặt mấy đĩa hoa quả tươi và một tập giấy tờ hồ sơ gì đó.. Có lẽ là để tiện cho ông nội, nếu ông tỉnh lại có thể dùng để làm việc ngay được. Thực ra Hạ Lam hoàn toàn có thể ôm giấy về ghế ngồi viết, nhưng cô có tin tức quan trọng quái gì cần thông báo cho ông đâu, mục đích của cô lúc này cũng chỉ có cái thùng rác kia mà thôi! Và nơi này.. Thật sự là quá vừa tầm với, cúi người một cái lập tức có thể xem xem trong đó có thứ gì!

Đào Nương bên kia thấy Hạ Lam cúi người thành thật viết từng hàng chữ lên giấy cũng bớt nghi hoặc. Bà ta quay người say sưa nói chuyện với người ở đầu dây, thi thoảng còn vui vẻ cười lên như chốn không người.

Thời cơ đến!

Hạ Lam nhanh tay gạt chân vào thùng rác, chỗ này chỉ toàn là rác thải y tế, bông băng khử trùng, một vài cái kim tiêm đã sử dụng qua, lọ nhỏ đựng thuốc đã rỗng ruột.. Cô nhíu mày nhớ lại, thứ âm thanh lúc đầu Hạ Lam nghe thấy là do thủy tinh va vào thành nhựa, vậy là có thể đoán được ngay, thứ khi nãy Đào Nương vội vàng ném vào là lọ thủy tinh!

Nhưng ở đây có những ba cái lọ, rốt cuộc là bà ta ném cái nào vào?

Lại một tràng cười haha thật lớn từ phía Đào Nương vọng lại, sau đó hình như là một câu chào xã giao. Hạ Lam biết thời khắc bà ta cúp máy sắp đến, cô không do dự nữa, vơ cả ba cái lọ cho vào túi của mình. Này, tiếp theo nên tạo hiện trường giả chứ nhỉ? Bởi nếu như Đào Nương làm gì khuất tất nhất định sau khi Hạ Lam rời đi sẽ kiểm tra lại chỗ này. Bà ta mà không thấy có cái lọ thủy tinh nào trong đây, kiểu gì cũng nghi ngờ cô cho coi!

Thật ra bị nghi ngờ không đáng sợ, cái mất vui chính là nhỡ Đào Nương làm chuyện xấu bị phát giác, tức quá xông lên giết cô diệt khẩu thì phải làm thế nào? Hơn nữa cảm giác nắm điểm yếu của kẻ địch trong tay tuyệt vô cùng.. Hạ Lam đã thật lâu không được trải nghiệm sự sung sướng đó.

Cô mở ngăn kéo bàn, quả nhiên bên trong đặt rất nhiều lọ nhỏ đựng thuốc trong suốt, nhìn qua đã biết giá trị không hề nhỏ. Dù gì cũng chẳng phải tiền cô bỏ, cô sẽ không xót chút nào. Mở nắp đổ sạch nước vào thùng, Hạ Lam cẩn thận đặt vỏ thủy tinh vào trong đó, sau nhanh chóng đứng thẳng lại, gấp tờ giấy trên tay tiếp tục bỏ vào túi.

"Phong bì dưới nhà.." Đào Nương đã nói chuyện xong xuôi, thấy Hạ Lam cất giấy quan trọngđi liền gấp gáp "..Để tôi xuống lấy.."

"Tôi chợt nhớ ra chuyện này cũng không gấp lắm!" Hạ Lam nhún vai nhìn vẻ hụt hẫng của Đào Nương, trong lòng không nhịn được cười khoái trá. Muốn điều tra thông tin gì từ chỗ tôi sau đó báo cho con trai yêu của bà chứ gì? Hừ, tay nó dài lắm, không cần bà bao đồng đâu! "Vậy thôi để hôm sau tới thăm ông tôi sẽ nói trực tiếp!"

"Cái gì?"

"Thôi nhé!" Hạ Lam tự tin bước ra cửa, không thèm ngoảnh mặt lại mà đưa tay lên vẫy nhè nhẹ "Tạm biệt, mẹ thân yêu!"

"Này, cô.."

"Này!"

"Nguyễn Hạ Lam!..."

Bình luận

Truyện đang đọc