TRẪM XUYÊN VIỆT RỒI

Đời trước Giản Ngôn Tây làm hoàng đế, một chữ quý hơn vàng, năm đó lúc cậu hăng hái càm bút vẩy mực sẽ không nghĩ tới có một ngày từ ngàn năm trước xuyên qua ngàn năm sau, còn phải viết chữ cho người ta bình luận.

Sau khi xuyên việt, Giản Ngôn Tây cũng không giống như những người khác, lo lắng, sợ hãi, bởi vì cậu biết, lo lắng cũng không có tác dụng gì, chỉ làm bản thân thêm ám ảnh, như vậy không tốt là bao.

Cho nên khi Liêm Vân Thiện tiên sinh mời cậu viết một bức chữ, Giản Ngôn Tây vui vẻ nhận lời, cùng Trình lão gia luyện chữ. Trong thư phòng có sẵn giấy và bút lông, Giản Ngôn Tây chọn cho mình một cái bút lông sói đầu cứng, Liêm lão gia tử thấy vậy trong lòng thỏa mãn....

Bút lông viết chữ phải có chỗ mềm chỗ cứng, chia đều nhau, người trẻ tuổi hay lựa chọn bút lông dê mềm mại mà không hay chọn bút cứng. Dùng bú lông cứng luyện chữ, tuy rằng rất khó đúng nhưng sức mạnh nơi đầu bút mới có lợi cho người viết, bây giờ mấy chuyên gia viết thư pháp đều lựa chọn bút lông cứng.

Tuy rằng đây chỉ là một chi tiết nhỏ, những cũng nhìn ra, đứa nhỏ này vô cùng cẩn thận.

Trong lòng Liêm lão gia thỏa mãn, trên mặt mang theo nụ cười. Hàn Triệu Nam đứng cạnh Hàn Thận bĩu môi, nhìn Giản Ngôn Tây, không nghĩ tới người này còn biết giả vờ giả vịt. Lúc trước xem sách sử Bắc Yến, bây giờ còn dám nhận mình biết viết thư pháp, thật là ngu ngốc...

Nghĩ đến thủ đoạn của Giản Ngôn Tây, trong lòng Hàn Triệu Nam khinh thường, im lặng gắn lên người cậu hai chữ ngu xuẩn. Thầm nghĩ, Giản Ngôn Tây tuy rằng không ngu xuẩn lắm, nhưng cũng là người tự cao tự đại.

Anh bình tĩnh, chờ Giản Ngôn Tây bị xấu mặt, nhìn chằm chằm vậy không chớp mắt, thấy năm ngón tay trắng như ngọc của cậu cầm lấy bút lông đen, hạ một nét, khí chất trên người đột nhiên thay đổi, rất biết giả vờ.

Thiệt hay giả?

Lông mày Hàn Triệu Nam cau lại, chỉ thấy lúc Giản Ngôn Tây viết, trong lòng cậu không có suy nghĩ gì, sau khi hạ một nét xuống giấy, cánh tay vung vẩy, viết chữ như rồng bay phượng múa, trong nháy mắt, bốn chữ lớn hiện ra, ngay cả cơ hội thở hắt cũng không cho người ta. 

Phúc như Đông Hải?

Xong rồi sao?

Hàn Triệu Nam không thể tin nổi, nhìn bốn chữ kia anh chỉ thấy dễ nhìn, so với bức tranh chữ Hàn Nghị mua tặng ông nội vào sinh nhật còn đẹp hơn. 

Hàn Triệu Nam quay đầu, còn chưa kịp nhìn nét mặt Giảm Ngôn Tây, bên tai đã nghe chủ nhỏ ít khi mở miệng khen người ta lên tiếng. "Chữ đẹp."

Anh hơi ngẩng đầu, đã thấy khóe miệng Hàn Thận mang theo nét cười, lộ ra ánh mắt thưởng thức nhìn Giản Ngôn Tây, khóe miệng Hàn Triệu Nam cong lên, trong lòng có chút không thoải mái

Như vậy có được không?

Liêm lão gia còn kích động hơn Hàn Thận, tới bên cạnh Giản Ngôn Tây, ánh mắt sáng quắc, lấy kính lúc từ trong túi ra soi, liên tục nói. "Cái này....Quả nhiên là chữ tốt...A Viễn nói ra đúng, cái này giống như chữ của đế vương Giản Chân, à không, đây quả thật chính là..."

Quả thật giống nhau như đúc.

Không phải là mô phỏng theo mới giống nhau như đúc. Thư pháp khó mà mô phỏng theo từng nét từng chữ, vừa rồi Giản Ngôn Tây tùy ý viết "Phúc như Đông Hải" quả thật giống như mượn hai tay của Thánh Linh Đế Quân Giản Chân để viết, làm cả bức tranh hiện lên vẻ uy nghiêm của bậc Đế vương.

Chỉ là bút pháp có hơi non nớt, nhưng chỉ cần chăm chỉ luyện tập, sẽ có thể vô cùng vô cùng xuất sắc.

Liêm lão gia vào mừng, kéo Giản Ngôn Tây ngồi xuống, nhìn cậu kích động nói. "Cháu trai này, có muốn cùng lão già như ta đây học thư pháp không?"

Giản Ngôn Tây bị gọi là cháu trai "..."

Xin lỗi, tôi không muốn. 

- -

Thứ hai, nhà cũ của Hàn gia.

Nhà cũ của Hàn gia ở phía Đông của đế đô là căn nhà đầu tiên mà tổ tiên Hàn gia góp tiền xây được, bây giờ chỉ có Hàn lão gia và con trai cả Hàn Kiều ở đó. Hàn Nghị và Hàn Thận đã dọn ra ngoài sống, mỗi tháng sẽ về một lần, ăn một bữa cơm rồi thăm Hàn lão gia.

Hôm nay đúng hôm giữa tháng, Hàn Nghị dẫn theo Phương Dao và Hàn Vũ Lương, Hàn Vũ Đông trở về nhà cũ, thấy Hàn Triệu Nam đang ngậm thuốc lá đứng ngoài vườn hoa, giúp Hàn lão gia tưới cây.

Sắc mặt Hàn Nghị tối sầm lại, hỏi. "Mày đến đây khi nào?"

Hàn Triệu Nam liếc nhìn ông ta, cười lạnh một tiếng, tưới nước cho chậu hoa nhỏ, nói. "Tối hôm qua. Sao ông không nói với tôi ông sư về nhà cũ?" Vừa nói vừa nhìn Phương Dao ở phía sau, hiểu rõ mọi chuyện, nói. "Không nghĩ tôi sẽ đến?"

Hàn Nghị nghẹn họng, hân không thể tát đứa con bất hiếu này một cái, ông ta nhẫn nhịn, miễn cường cười nói. "Mày không ở trong nhà, việc gì phải báo?"

"Hừ." Hàn Triệu Nam cười.

Phương Dao ở bên cạnh mặc áo khoác màu vàng nhạt thấy hai cha con lời qua tiếng lại, sợ âm thanh quá lớn làm kinh động đến cha chồng, lôi ống tay áo của Hàn Nghị, nhìn Hàn Triệu Nam, cười. "A Nam, đây là do dì không đúng, quên không thông báo cho con, không liên quan đến cha con, đừng trách ông ấy nữa, được không?"

"Bà quên sao?" Hàn Triệu Nam nghe Phương Dao nói, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói. "Đúng vậy, bà bận giúp Hàn Vũ Đông chùi đít, nhất định sẽ quên chuyện của tôi."

Mặt Phương Dao biến sắc. "Con có ý gì?"

"Bà nói xem tôi có ý gì?"Hàn Triệu Nam càng thêm tin tưởng đám lưu manh hại anh ở trước cửa Vương Tước là Hàn Vũ Đông thuê, sau đó nhờ Phương Dao giải quyết. Bởi vậy, cười lạnh một tiếng, lướt qua Phương Dao và Hàn Nghị, ánh mắt nhìn Hàn Vũ Đông, lạnh lùng nói. "Tôi cũng chỉ muốn nói, cái mạng này của tôi chẳng đáng gì, ngay cả đậu đại học cũng là dùng tiền mua, không so được với các người có bảo bối Vũ Đông năm nay mới lên 12 đã muốn thi tốt nghiệp, đúng không? Lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi đã không sao, vậy chỉ sợ các người đứng ngồi không yên thôi."

"Mày muốn làm gì?" Anh nói mấy lời này, uy hiếp Phương Dao và Hàn Vũ Đông trước mặt cha ruột không chút kiêng nể, Hàn Nghị nhất thời giận dữ, hai chân run run, cắn răng hung ác nói. "Quả thật trong mắt mày không còn cha, không còn anh em gì nữa. Vũ Đông năm nay mới gần 18 tuổi, nó có đắc tội với mày không, mày lại ác như vậy?"

Hàn Triệu Nam cười lạnh. "Ông nói sau rồi, tôi đâu chỉ là không cha, không anh em, ngay cả mẹ tôi cũng không có."Anh nói xong câu đó, cũng không quan tâm Hàn Nghị có tức giận đến chết hay không, quay người đi vào nhà.

Bên trong vườn hoa của nhà cũ vô cùng yên tĩnh, các loại gia dụng và vật trang trí cổ điển đã có mấy ngàn năm lịch sử, trong đại sỉnh vô cùng yên tinh, hai vị bảo mẫu đang nhỏ giọng nói gì đó, chủ nhỏ Hàn Thận vẫn còn ở trong phòng, ông nội và bác cả Hàn Kiều vẫn đang nói chuyện trong thư phòng lầu 3

Lâu sau, tòa nhà yên bình này lại sẽ huyên náo.

Hàn Triệu Nam nhớ tới câu nói của Giản Ngôn Tây "Anh là cháu đích tôn duy nhất của Hàn gia", bước chân anh nhẹ nhàng đi lên lầu 3.

Lúc anh còn bé, từng ở nhà cũ một thời gian, tuy rằng năm sáu tuổi rời khỏi đây, nhưng đối với lối đi trong nhà vẫn vô cùng quen thuộc, rất nhanh đã đứng ở cửa thư phòng, qua khe cửa khép hờ đã thấy ông nội và bác cả Hàn Kiều ngồi đối diện nhau.

Ông nội và bác cả của anh là người quan tâm anh nhất.

Hàn lão gia năm nay đã hơn tám mươi, thân thể vẫn còn cường tráng, râu tóc bạc trắng, nhưng cũng không hiền lạnh ôn hòa như mấy người già khác, vả người giống như một thanh kiếm sắc bén nhìn Hàn Kiều ngồi ở phía đối diện.

Hai người nói chuyện không lớn cũng không nhỏ, Hàn Triệu Nam sắc mặt hững hờ đứng ở ngoài cửa, có thể nghe được Hàn lão gia hỏi. "Con thật sự muốn đem Bách Chu về ở với mình?"

Hàn Kiều gật đầu. "Nó năm nay đã 24 tuổi, để ở bên ngoài cũng kỳ cục, để tới cuối năm, con sẽ thay tên cho nó, sau đó đón nó về."

"Đứa bé kia là người nhạy bén." Hàn lão gia gật đầu."Tuy mẹ nó xuất thân từ nghèo khó nhưng cũng đã qua đời, không ảnh hưởng quá nhiều." Dừng một chút, lại nói. "Nếu không phải con không chịu kết hôn sinh con, cha không thể để cho đứa con riêng này vào Hàn gia được, nghĩ kỹ rồi sao?"

"Cũng không còn gì phải nghĩ nữa."

"Thật tiếc cho A Nam, lúc đó cha tưởng con không muốn kết hôn là do muốn nhận A Nam làm con nuôi trên danh nghĩa..."

"A Nam dù sao cũng là con của em trai, cha con là do trời sinh, sao có thể tranh giành?" Khóe miệng Hàn Kiều cong lên, hiền lành nói. "Cha, cha nghĩ nhiều rồi."

Hàn lão gia tức giận lườm ông ta một cái. "Đừng có tưởng cha không biết tâm tư của mày. Cái gì mà cha con là do trời sinh!? Nếu mày muốn nhận A Nam làm con nuôi thì để ý cái này làm gì? Đối xử tốt với A Nam là do mày vẫn để ý đến chuyện năm đó, để ý..." Hàn lão gia không nói tiếp nữa, hừ lạnh. "Dù sao mẹ A Nam đã chết nhiều năm như vậy, quá khứ thì để nó trôi đi, mày có thể không hài lòng với A Nam, nhưng nó là cháu đích tôn Hàn gia, chính là đứa cháu duy nhất của cha, đừng dùng thủ đoạn hại nó."

Hàn Triệu Nam vân vê đầu ngón tay, tình cảnh năm đó lập tức hiện lên trước mắt, hình ảnh mười bốn năm trước lại tái diễn, khi đó anh mới sau tuổi, đứng ở ngoài thư phòng, nghe bác cả thường ngày luôn quan tâm đến anh từ trong miệng nói mấy lời nguyền rủa, hận không thể giết chết anh....

Ký ức vẫn chưa phai.

Thật sự là chưa hề phai đi...

Hàn Triệu Nam cười lạnh một tiếng, bên trong thư phòng, Hàn Kiều nói. "Từ nhỏ đến lớn, con chưa từng sử dụng thủ đoạn gì trên người A Nam. Tuy rằng nó không phải con trai con nhưng lại là cháu trai của cha. Sáu phần trăm cổ phần của Hàn Thị đang nằm trong tay nó, cũng có thêm con che chở, sau này nó có đủ cơm áo gạo tiền, sống vui vẻ đến suốt đời."

"Biết vậy là tốt." Hàn lão gia hừ lạnh một tiếng. "Chỉ hi vọng sau khi ta chết, A Nam sẽ có chỗ an thân."

"Cha đừng lo, Hàn Vũ Lương, Hàn Vũ Đông là cái thá gì."

Hàn Triệu Nam lùi về sau một bước, trong lòng phát lạnh, bình tĩnh rời khỏi cửa thư phòng.

Sau khi Hàn Triệu Nan rời đi, ánh mắt Hàn Kiều nhìn về phía anh rời đi, âm thanh Hàn lão gia vang lên, có chút yếu ớt. "Cố ý để cho nó nghe mấy lời này, quả thật có chút nhẫn tâm."

Hàn Kiều quay đầu lại, nuốt căm hận xuống cổ họng, nói. "Bách Chu sắp về đây, sớm muộn gì nó cũng sẽ thấy rõ tình cảnh của mình, như vậy mới có thể để nó cố gắng."

Bình luận

Truyện đang đọc