TRẪM XUYÊN VIỆT RỒI

Thời gian trôi rất nhanh, Giản Ngôn Tây phát hiện bản thân đã ở thế giới xa lạ này 4 tháng rồi, cuộc đời minh tinh của cậu cứ nhàn nhã như vậy, bây giờ lại phải chiến đấu trên mọi mặt trận, đợi tới lúc Tru Thần hơ khô thẻ tre cũng tới lúc xét duyệt và tuyên truyền, Bạn là ca sĩ cũng bắt đầu ghi hình rồi.

Đối với Giản Ngôn Tây mà nói, diễn kịch từ trước tới nay vẫn không thể thiếu trong cuộc đời cậu, còn âm nhạc là một lĩnh vực xa lạ, chuyện duy nhất cậu nhớ rõ là đã từng ở cung đàn một bài. Cũng may là có Thường Tử Đạo dạy cậu, nói quân tử phải có lục nghệ, tốt xấu gì cũng phải biết đàn một bài.

Âm nhạc hiện đại giống như một quyển sách dày cộp, nhưng bởi vì có ký ức của nguyên chủ nên cũng không đến mức mù tịt, hơn nữa mấy tháng trước ở Hoa Kiệt đã được thầy dạy thanh nhạc giảng cho vài buổi, vậy nên mới có tự tin ghi hình Bạn là ca sĩ. 

Đây là chương trình giải trí, mặc dù hình thức chủ yếu là dùng ca hát để thi đấu, nhưng cũng là thể hiện tài lẻ của minh tinh. Bọn họ sẽ đến để thu âm một đoạn ngắn, sau đó biên tập lại rồi phát sóng vào màn mở đầu, cho nên khi Lương Văn Thanh gọi điện thoại hỏi Giản Ngôn Tây muốn chọn địa điểm thu âm ở đâu, cậu sửng sốt một lát rồi nói tới nhà mình.

Lương Văn Thanh không tán thành lắm. "Như vậy có được hay không? Trong nhà cậu dù sao cũng có 2 người, lúc đó nếu bọn họ không cẩn thận đặt thứ gì trong nhà cậu, vậy thì bất lợi cho cậu rồi."

"Địa điểm bên ngoài không tốt lắm, tôi cũng không muốn rước phiền toái. Không phải là sau đó còn biên tập lại nữa sao."

“…”

Sao ngu vậy?

Sự thực chứng minh, Giản Ngôn Tây lười đã thành quen, đời trước cậu chỉ cần phất tay một cái, cả dàn cung nữ đều tới phục vụ mình. Bây giờ xuyên tới hiện đại, không biết vận may như thế nào lại gặp phải một tên công tử bột con ông cháu cha, phục vụ mình tận tình đến nơi đến chốn như vậy.

Hàn Triệu Nam ở một bên vẫn đang nhọc nhằn làm bữa sáng, nghĩ tới chuyện mình chăm sóc cho Giản Ngôn Tây, anh hít một hơi thật sâu, bưng sữa nóng và đồ ăn sáng đặt trên bàn, chạy ra ban công gọi Giản Ngôn Tây đang tưới hoa. "Tới đây ăn sáng."

"Hoa cỏ cũng phải ăn sáng, tôi cho chúng nó ăn đã." Giản Ngôn Tây nghe anh gọi, đến lông mày cũng không thèm nhúc nhích.

"..." Hàn Triệu Nam thở hắt, đang muốn cho thêm đường vào cốc sữa bò của cậu, chuông cửa đã vang lên.

Bây giờ còn chưa tới 8 giờ sáng, người tới sớm như vậy chỉ có thể là Lương Văn Thanh hoặc Triệu Trần, nhưng gần đây Giản Ngôn Tây không có việc phải tới Hoa Kiệt, ở nhà sống nhàn rỗi đã mấy ngày rồi, bây giờ bọn họ tới đây là có chuyện gì?

Hàn Triệu Nam nhíu mày một cái, xỏ dép ra mở cửa, nói. "Sớm như vậy..." Anh vừa ngẩng đầu lên, chưa kịp nói đã thấy ngoài cửa có hơn mười người, rất nhiều người trong đó cầm camera, anh nhíu mày đóng cửa lại, sau đó lạnh lùng nói. "Các người là ai?"

Người dẫn đầu là một người đàn ông  trung niên, đương nhiên là cũng chấn kinh, ngẩng đầu nhìn biển số nhà, lúng túng nói. "Chúng tôi là nhân viên của chương trình Bạn là ca sĩ, muốn tìm Giản Ngôn Tây. Xin hỏi, nơi này là phòng 702 tầng 3 sao?"

Bạn là ca sĩ? Hàn Triệu Nam nghi ngờ nhìn đám người kia, hỏi. "Các người chưa thông báo với người đại diện bên kia sao?"

"Vì mang lại phản ứng chân thật nhất nên chúng tôi chỉ có thể thông báo thời gian, người đại diện còn chưa nói sao?" Người đàn ông trung niên là phó đạo diễn phụ trách phân cảnh của Giản Ngôn Tây, họ Vương, làm nhân viên của Bạn là ca sĩ được một thời gian dài, xưa nay chưa từng gặp tình huống như vậy bao giờ. Nhớ tới lời đồn, nói Giản Ngôn Tây là đồng tính luyến ái, chàng trai này ở nhà, còn mặc một cái tạp dề màu xanh lam, sáng sớm đã xuất hiện trong nhà Giản Ngôn Tây, chẳng lẽ là người yêu sao?

Chắc là vậy, người có ý nghĩ như vậy không chỉ có mình phó đạo diễn Vương, người dẫn dắt đứng cạnh hắn thốt lên một tiếng. Cô từng là fan của Thịnh Yến, sau đó nhóm nhạc này giải tán, Mục Sinh và Giản Ngôn Tây mỗi người một ngả, làm cô đau khổ trong một thời gian dài. Bây giờ tổ tiết mục mời Giản Ngôn Tây làm khách mời, cô tự động xung phong làm người hướng dẫn, không ngờ lại nhìn thấy một hình ảnh như vậy.

Thoạt nhìn chàng trai này rất trẻ, mặc tạp dề vào cũng không làm mất vẻ đẹp trai. Quả nhiên là một chàng trai đáng để yêu.

Đồng Gia Di ổn định con tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực mình, nhìn cậu trai kia, lúc vẫn còn đang suy đoán thân phận, cửa lại đột nhiên mở ra. Giản Ngôn Tây mặc áo màu xám tro, từ sau lưng Hàn Triệu Nam duỗi ra một tấm tranh vẽ tinh xảo, nghi hoặc hỏi. "Chuyện gì vậy?"

A a a a a a!

Con mẹ nó!!!!

Đông Gia Di gần như thế xỉu, tóm chặt lấy cánh tay người bên cạnh, muốn bản thân mình tỉnh táo lại. Phó đạo diễn Vương kinh ngạc nói. "Ngôn Tây! Tôi là phó đạo diễn Vương cậu còn nhớ không? Hôm nay tổ tiết mục chuẩn bị quay..."

Phó đạo diễn Vương? Giản Ngôn Tây nhớ lại, cũng không phát hiện ra, đoán chừng là người quen của nguyên chủ, cười nói. "Hóa ra là vậy."

Hàn Triệu Nam thấy cậu không để ý tới anh, buồn rầu nói. "Ngày hôm nay không quay nữa được không? Chờ thương lượng thời gian cụ thể thì tới." Sau đó quay đầu nói với Giản Ngôn Tây. "Hôm nay còn chuyện gì không?"

Phó đạo diễn Vương sợ hãi, thầm nghĩ khẩu khí người trẻ tuổi này lớn thật, còn có chỗ dựa sao? Hắn còn chưa kịp nói gì, Giản Ngôn Tây đã vung tay lên. "Không sao đâu, hôm khác làm cũng được. Nhưng hôm nay ông đến để quay, vậy quay đi." Nói xong liền đi vào trong nhà.

Hàn Triệu Nam càng thêm khó chịu, nhìn mọi người một cái, sau đó mới tránh ra cho bọn họ đi vào.

Phó đạo diễn Vương và Đông Gia Di chờ người vào trong nhà, vì sợ Hàn Triệu Nam tức giận nên phải cẩn thận, chỉ dám quan sát bốn phía trong nhà trọ, phát hiện trong phòng ăn còn có bữa sáng của hai người, cười hỏi. "Đang ăn bữa sáng sao?"

Giản Ngôn Tây gật đầu một cái, nói."Vừa rồi tiểu từ kia mở cửa, các người đã quay rồi sao?"

Phó đạo diễn Vương lập tức nói. "Quay rồi. Nhưng chúng tôi sẽ không dùng cảnh đấy. Tí nữa bắt đầu làm việc, chúng ta quay lại lần nữa là được."

"Không phải muốn thể hiện sinh hoạt chân thật nhất sao?" Giản Ngôn Tây nhíu mày.

"Chân thực thì vẫn chân thực, nhưng phải có mức độ, không phải cái gì cũng có thể cho hết lên, như vậy không tốt. Nhưng không biết..." Phó đạo diễn Vương liếc mắt bhinf Hàn Triệu Nam đang bưng bữa sáng, hỏi. "Vị tiên sinh này vẫn luôn ở nhà cậu?"

"Tí nữa anh ấy sẽ ra ngoài"

Phó đạo diễn Vương hiểu rõ cười, sau đó giới thiệu với Giản Ngôn Tây. "Đây là người hướng dẫn Đông Gia Di, lúc cậu tham gia chương trình, cô ấy sẽ theo sát cậu, giống với người đại diện, cũng sẽ xuất hiện trong một vài cảnh. Gia Di, mau tới đâu chào anh Giản."

Khuôn mặt Đông Gia Di đỏ bừng lên, ngồi thẳng lưng nói. "Xin chào anh Giản. Em là Đông Gia Di, là fan của anh..."

Cô gái vẻ ngoài thật xinh xắn, phỏng chừng đã ký hợp đồng với công ty nào đó, dựa vào chuyện dẫn dắt ca sĩ mà lên ống kính mấy lần, nhưng bởi vì là người mới, không quan hệ rộng nên vẫn còn non nớt như vậy. Lúc nói mình là fan cậu, cả khuôn mặt liền đỏ lên, chỉ sợ là Giản Ngôn Tây tưởng cô thấy sang bắt quàng làm họ, âm thanh càng ngày càng nhỏ dần.

Giản Ngôn Tây hiền lành nở nụ cười. "Ừm. Mong chỉ giáo nhiều."

Sắc mặt Đông Gia Di còn đỏ hơn. "Không dám..."

"Được rồi." Âm thành Hàn Triệu Nam truyền tới từ nhà bếp, không biết vui hay buồn. "Vào ăn cơm. Nhanh."

Giản Ngôn Tây đứng lên, nói. "Vậy mọi người chuẩn bị đồ đạc đi, bên kia là phòng tôi, chỗ quay là nơi đó, đợi chút nữa người đại diện của tôi đến sẽ thông báo cụ thể với các anh."

Phó đạo diễn Vương nghe vậy gật đầu. 

Trong lúc cậu và anh ăn sáng, phó đạo diễn Vương đã mang theo người đi chọn địa điểm thích hợp để quay. Đông Gia Di bị nhân viên trang điểm kéo xuống ngồi trên ghế sofa, ánh mắt tình cờ lướt về phía nhà ăn.

Chuyên gia trang điểm nói. "Bọn họ là người yêu sao? Ấm áp như vậy, có thể làm bữa sáng tình yêu, không biết nam nhân kia làm cái gì? Minh tinh ư? Hình như là người ngoài giới giải trí, thoạt nhìn vẫn còn nhỏ... Là học sinh sao?"

Đông Gia Di nhỏ giọng, kéo em gái trang điểm, nói. "Không rõ nữa, cậu trai kia thoạt nhìn rất giống học sinh nhưng cả người đều tỏa ra sự hung ác."

"Hung dữ với chúng ta nhưng lại dịu dàng với Giản Ngôn Tây."

Đông. Gia Do nở nụ cười không nói chuyện với nhân viên trang điểm nữa, cô là fan Giản Ngôn Tây, đương nhiên hy vọng idol có một đoạn nhân duyên tốt dẹp, hai người trước mắt thoạt nhìn rất xứng đôi.

Không biết đoạn tình cảm này là thật hay chỉ do các cô nghĩ nhiều.

Giản Ngôn Tây gọi điện thoại cho Lương Văn Thanh, rất nhanh hắn đã tới, nói chuyện với phó đạo diễn Vương, sau đó dọn dẹp đồ trong phòng, thập chí còn thay cả bàn chải đánh răng.

Lúc đang đứng trên ban công, Đông Gia Di nghe được người đại diện cao giọng gọi tên của câu trai. "A Nam, lại lấy đồ của cậu đi."

Cậu trai kia hình như là không vui vì đồ của mình bị lấy đi, thấp giọng mắt một câu "Đệt", sau đó đi ra, nói với người đại diện. "Đều là đàn ông cả mà."

Người đại diện nơi nụ cười. "Không cần."

Đông Gia Di nhìn chàng trai tên A Nam lên ban công thu dọn quần áo, cô và em gái trang điểm cười hì hì một hồi, làm hai người vui đến sắp nổ đầu rồi.

Sao lại dễ thương như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc