TRẪM XUYÊN VIỆT RỒI

Hàn Triệu Nam cố gắng để cho bản thân mình tỉnh táo lại, năm ngón tay siết chặt, đau đớn khiến anh dần trở nên tỉnh táo. "Em đã sớm biết Minh Sở và Hàn Vũ Lương bên nhau?"

Trong lòng Giản Ngôn Tây thầm mắng Lương Văn Thanh một cái, từ ban công đi vào trong phòng khách, bình tĩnh nói. "Không phải. Chỉ là mười mấy ngày trước, lúc chúng tôi từ đài truyền hình về thấy Minh Sở và Hàn Vũ Lương ngồi trên một chiếc xe."

"Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó." Giản Ngôn Tây có chút bất đắc dĩ, lúc đó nếu cậu đã quyết định ém nhẹm chuyện này thì dù xảy ra bất cứ chuyện gì cậu cũng sẽ không nói cho Hàn Triệu Nam biết, không nghĩ tới lại nhất thời sơ sẩy. Lần này thì tốt rồi, phải giải thích thế nào? Lẽ nào nói thật? Đầu óc Giản Ngôn Tây xoay mòng mòng, nói. "Lúc đó bọn tôi cũng không có chứng cớ xác thực, chỉ là thấy hai người họ đi chung một cái xe, điều này có thể chứng minh được gì?"

"Không thể chứng minh cái gì?" Hàn Triệu Nam không dám tin. "Đây chính là nguyên nhân em không nói cho tôi biết?"

Cái gì gọi là không thể chứng minh? Quan hệ Minh Sở và Hàn Vũ Lương là gì, quan hệ giữa Hàn Vũ Lương và anh như thế nào, cậu còn không biết sao?

Dùng cái loại trình độ của cậu mà còn không biết Minh Sở và Hàn Vũ Lương ở trên xe làm gì sao?

Bây giờ còn dám lừa anh.

Giản Ngôn Tây dừng một chút, bị tình huống trước mắt làm cho buồn bực. "Lúc đó không có chứng cớ, hơn nữa..."

Hàn Triệu Nam cười lạnh: "Hơn nữa?"

Giản Ngôn Tây làm bộ như không nhìn thấy thần sắc trên khuôn mặt anh, nói. "Hơn nữa tôi cũng rõ, coi như tôi không nói cho anh, anh cũng sẽ giải quyết được chuyện này." Giản Ngôn Tây bất đắc dĩ xoa xoa đầu, hỏi. "Nếu như vậy thì tôi nói với anh làm gì nữa?"

"Không có gì cũng không phải do em định đoạt." Hàn Triệu Nam tức giận nói. "Đây là do tôi quyết định."

Giản Ngôn Tây cau mày. "Hàn Triệu Nam, anh không còn nhỏ nữa. Nếu như một tên Minh Sở kỹ năng diễn xuất vụng về cũng lừa được anh..."

Hàn Triệu Nam lập tức gật đầu. "Vâng,nếu như một Minh Sở có kỹ năng diễn xuất vụng về lừa được tôi vậy thì là do tôi đáng đời, là tôi ngu ngốc, không trách ai được. Em thấy cũng không có nghĩa vụ phải nói cho tôi biết, quan hệ của chúng ta là gì? Cho dù hôm đó tôi bị Minh Sở dụ dỗ hút ma túy cũng là do tôi ngu."

Hàn Triệu Nam đột nhiên cảm thấy bản thân đang tấu hài.

Anh cho rằng Giản Ngôn Tây bình thường lạnh nhạt nhue vậy nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn là người anh có thể tin tưởng. Chuyện của Hàn gia anh không giấu cậu cái gì, vậy mà Giản Ngôn Tây lại lừa dối anh.

Một minh tinh từng tự tử, một minh tinh từng yêu một người đàn ông, nhưng cha em ấy là ai? Mẹ em ấy là ai? Vì sao lại vào giới giải trí? Anh hoàn toàn không biết.

Cậu và Minh Sở khác gì nhau?

Vành mắt Hàn Triệu Nam đỏ lên, cắn răng nói. "Nếu tôi hồ đồ không quan sát mọi thứ, thật sự tin tưởng lời nói của Minh Sở, vậy thì bây giờ cũng đã mất đi số cổ phần trong tay, còn bị Hàn Vũ Lương trực tiếp giết chết, hoặc thuê một cái xe đụng tôi, thuê sát thủ nã tôi một phát súng."

Chuyện này đối với Giản Ngôn Tây mà nói, cũng chẳng liên quan đúng không?

Giản Ngôn Tây rốt cuộc là quan tâm đến cái gì khi ngay cả tính mạng cậu cũng chẳng cần.

Thấy Hàn Triệu Nam chìm đắm trong suy nghĩ, Giản Ngôn Tây lạnh lùng nói. "Hàn Triệu Nam, anh có thể lý trí hơn không? Anh nghĩ lúc đó nếu tôi nói chuyện này cho anh nghe vậy thì anh sẽ tin sao? Coi như nếu anh tin, vậy thì có ích gì? Kích động đi tìm Minh Sở, đánh rắn động cỏ à?"

Hàn Triệu Nam gật đầu."Vâng, chỉ là do tôi kích động."

“…” Giản Ngôn Tây cố nén cảm giác muốn đấm anh một phát."Hàn Triệu Nam, tôi cho rằng anh đã trưởng thành, có thể tự mình giải quyết mọi chuyện. Nếu lúc đó tôi cho anh biết, anh đi tìm Minh Sở thì có lợi sao? Đơn giản chỉ tăng thêm vết thương cho bản thân, bây giờ anh tự mình phát hiện chuyện Minh Sở, tự mình giải quyết, tôi cho rằng đây mới là biện pháp giải quyết tốt nhất."

"Biện pháp giải quyết tốt nhất?" Hàn Triệu Nam cười. "Đúng, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất, nếu như bây giờ tôi chưa phát hiện thì sao? Nếu như lúc đó tôi không từ chối điếu thuốc của Minh Sở, không phát hiện cậu ta cho tôi thuốc, vậy phải làm sao?"

"Không có nếu như." Giản Ngôn Tây bắt đầu thiếu kiên nhẫn. "Không có nếu như, anh hiểu không?"

"Không có nếu như? Đúng, không có nếu như, trong lòng em tôi mười phân vẹn mười, không gì có thể tổn thương nổi." Hàn Triệu Nam ngẩng mặt lên, cười haha một tiếng. "Đúng, tôi tường đồng vách sắt."

Giản Ngôn Tây trầm mặc. Cậu không biết còn có thể nói cái gì.

Hàn Triệu Nam nhìn cậu, bây giờ muốn cậu nói thế nào? Chuyện này đã qua, nhưng cậu càng nói thật lại càng nảy sinh ra nhiều vấn đề mới.

Giản Ngôn Tây im lặng làm Hàn Triệu Nam càng thêm tức giận, không thể khống chế bản thân, đạp chân vào sofa. "Nói đi."

"Anh muốn tôi nói gì?" Giản Ngôn Tây không nhịn được nữa. "Anh muốn tôi thừa nhận cái gì? Hàn Triệu Nam, anh không còn nhỏ nữa. Có thể suy nghĩ lý trí hay không? Nếu như không phải hôm nay anh biết được chuyện này, vậy tất cả những thứ bây giờ đã chẳng xảy ra."

"Là em nói không có nếu như." Khuôn mặt Giản Ngôn Tây thiếu kiên nhẫn làm Hàn Triệu Nam tỉnh táo. "Được, em muốn tôi lý trí, vậy tôi lý trí. Bây giờ em thành thật trả lời một chuyện, lúc đó em thấy Minh Sở và Hàn Vũ Lương ở trên xe nhưng không nói cho tôi, nếu sau khi Minh Sở dụ tôi chơi ma túy, tôi nghiện thì phải làm sao? Có khả năng này không?"

Giản Ngôn Tây cảm thấy vô lực: “Có.”

Nhưng chuyện này có thể chứng minh cái gì?

"Được." Hàn Triệu Nam nở nụ cười, hỏi. "Nếu sau khi tôi nghiện, em sẽ làm thế nào?"

Trong lòng Hàn Triệu Nam phát lạnh.

Anh thấy Giản Ngôn Tây, phát hiện cậu trở nên lạnh lẽo, cứng rắn hơn bao giờ hết.

Cậu và Hàn Triệu Nam chưa từng cãi nhau, chuyện anh hỏi cậu.... Nếu như Hàn Triệu Nam thật sự bị Minh Sở và Hàn Vũ Lương hại, cậu sẽ làm thế nào?

Sẽ giúp anh sao? Hay là nhìn anh tự sinh tự diệt? Giản Ngôn Tây không biết.

Làm sao cậu lựa chọn nổi? Rõ là Hàn Triệu Nam đang làm khó cậu, Giản Ngôn Tây cứng rắn mím môi, lạnh lùng nói. "Nếu quả thật như vậy..."

"Hàn Triệu Nam, chuyện gì tôi cũng không làm."

Hàn Triệu Nam bị cậu chọc tức, sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng bệch, gật đầu một cái, nở nụ cười. "Đúng. Đây là ra, là chuyện Giản Ngôn Tây có thể làm."

Anh đặc sớm biết sẽ là đáp án này, Hàn Triệu Nam bỗng phát hiện bản thân mình giống như mất đi quyền khống chế cơ thể, một lát sau anh hồi phục lại tinh thần, mím môi đi ra phòng khách, tới huyền quan lấy áo khoác và di động, mặc quần thể dục và dép lê bỏ ra ngoài.

Cửa nhẹ nhàng bị đóng lại, không phát ra âm thanh lớn.

Giản Ngôn Tây đứng tại chỗ, cúi đầu trầm thấp mắng một câu: "Đệt."

Nửa tiếng sau, Lương Văn Thanh gọi tới, kinh hồn hỏi. "Tình huống hiện tại thế nào?"

Giản Ngôn Tây ngồi ở trên ghế sa lon, tay vỗ vỗ cái trán: "Rất tệ"

"Xin lỗi." Lương Văn Thanh tự thấy mình tạo nghiệp quá lớn, khóc không ra nước mắt, nói. "Tôi tôi tôi không nghĩ người nghe là A Nam."

Lúc đó nếu như quyết định không nói cho anh nghe, vậy từ nay về sau sẽ làm như chưa thấy chuyện gì xảy ra vậy, hai người cũng không muốn đào lại.

Là do cậu sơ sót.

Tính hàn Triệu Nam Thẳng đuột, lần này hai người cãi nhau một trận lớn, không biết anh đóng binh ở đâu.

Cậu cũng không biết ứng phó với tình cảnh như này. Hôm nay có thể nói với Hàn Triệu Nam mấy lời kia đã là cực hạn, nói thêm vài câu nữa cũng chỉ tốn nước bọt.

Giản Ngôn Tây buồn bực xoa xoa tóc.

Lương Văn Thanh cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Hai người nói gì?"

"Không có gì."

Lương Văn Thanh nói. "Chuyện của A Nam và Minh Sở đã truyền đi rất xa, A Nam còn chỉnh Minh Sở trước mặt mọi người nữa."

Dù sao nhiều năm Hàn Triệu Nam ăn chơi như vậy, bên người cũng sẽ có một vài người bạn, trong đó có Vương Anh giúp anh xả giận.

"Nhưng gia đình kia dính đến chuyện thương trường. Nếu A Nam muốn ra tay, vậy chỉ có thể dựa vào chính nó hoặc là Hàn lão gia và bác cả."

Giản Ngôn Tây cau mày, nhớ tới bộ dáng ấu trĩ của Hàn Triệu Nam, không khỏi nghĩ thầm, có thể phá hủy được một xí nghiệp không?

Lương Văn Thanh tiếp tục nói. "Bên chương trình Bạn là ca sĩ thông báo, ba ngày sau sẽ bắt đầu."

“Ừm.”

Do dự một hồi, Lương Văn Thanh quyết định hỏi. "Cậu và A Nam làm sao bây giờ?"

Giản Ngôn Tây nhíu mày. "Anh ấy muốn sao thì làm vậy."

Chuyện này là đả kích quá lớn, đứa ngốc kia không thể tiếp thu hết, còn nếu cứ đứng đó chờ cậu xin lỗi, vậy nằm mơ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc