TRẪM XUYÊN VIỆT RỒI

Siêu Cấp Đại Mạo Hiểm là chương trình lớn, hằng năm đều có vô số minh tinh tên tuổi tham gia, Giản Ngôn Tây được mời đến chương trình này có thể thấy nhân khí của cậu cao bao nhiêu.

Nhưng Mục Sinh lại là khách mời cố định trong show, mấy tháng trước quan hệ của Giản Ngôn Tây và Mục Sinh bởi vì chuyện theo dõi đã đi đến hồi kết, trên weibo náo động đến mức ai ai cũng biết, tổ tiết mục không biết hay sao còn mời hai người cùng tham gia?

Hứa Thích Nam giải thích. "Trước đây Mục Sinh đóng một bộ phim bị flop, fan dù như nào cũng không thể cứu nổi. Lần này muốn cậu tham gia là để tạo độ hot mà thôi."

Show tống nghệ chính là như vậy, phải có kịch bản rõ ràng, diễn viên cũng phải có kỹ năng diễn xuất, bởi vậy mới có thể hot, hấp dẫn người qua đường.

"Cho nên bọn họ muốn tạo cơ hội gắn kết cho tôi và Mục Sinh, quên hết thù oán?"

Ngây thơ đến vậy sao?

Hứa Thích Nam giải thích. "Bên kia nói đã chuẩn bị cho chúng ta hai phương án. Phương án thứ nhất là cậu mới nói, gắn kết tình cảm của cậu và Mục Sinh. Phương án thứ hai là cậu công khai tha thứ cho Mục Sinh, nếu như cậu không chấp nhận phương án thứ nhất thì bọn họ sẽ xem xét hủy hợp đồng với Mục Sinh, để cậu thế chỗ."

Giản Ngôn Tây hiểu rõ nhíu mày.

Trong giới này, giẫm lên một người để nâng một người còn gì lạ, Siêu Cấp Đại Mạo Hiểm cũng như vậy thôi, bây giờ danh tiếng Mục Sinh tụt dốc không phanh, do đó tỉ lệ xem cũng giảm đi nhiều, có thể hủy hợp đồng thì sẽ hủy. Đương nhiên, bây giờ cũng sẽ không trần truồng chiêu cáo thiên hạ rằng vì scandal của Mục Sinh mà hủy hợp đồng với cậu ta. Tất nhiên là phải lấy lý do khác, hoặc là Mục Sinh bất ngờ bị thương, hoặc là tự Mục Sinh xin rút, nói chung là Mục Sinh sẽ không xuất hiện nữa.

Hứa Thích Nam lại nói. "Nhưng dù vậy tôi cũng không cần cậu tham gia show này, dù sao bây giờ nhân khí của cậu cũng lớn, không thích hợp tiếp xúc với Mục Sinh."

Giản Ngôn Tây cũng nói. "Với tính cách không chịu thua của Mục Sinh, cậu ta sẽ không thể nào để cho tổ chế tác hủy hợp đồng, tốt nhất là không nên tham gia."

Hứa Thích Nam gật đầu, đem giấy mời của Bạn là ca sĩ đưa cho Giản Ngôn Tây. "Đây là chương trình tranh tài giữa những ca sĩ. Nếu như cậu tham gia, khoảng chừng 17 mới quay, được phát sóng vào tháng 5. Đến lúc đó Tru Thần cũng đã khởi chiếu, bây giờ chúng tôi lấy lí do trùng lịch trình từ chối với Siêu Cấp Đại Mạo Hiểm, cậu cứ yên tâm tham gia chương trình kia đi."

"Bên kia cho tôi điều kiện gì?"

"Ít nhất là phải quay hai tập." Hứa Thích Nam khoanh tay giải thích. "Đây là mùa thứ ba rồi, quy tắc đều đã được khán giả thuộc lòng, có không ít quy tắc ngầm mà người ngoài đã nhìn thấu. Vị trí ngồi đầu tiên sẽ được xem trọng hơn các vị trí còn lại. Người chế tác nói nếu như cậu đi, ít nhất phải ghi hình hai tập, sau khi thi đấu còn xem biểu hiện của cậu nữa."

Bạn là ca sĩ là chương trình nổi tiếng nhất dành cho các ca sĩ thi đấu với nhau, lúc mới ghi hình thì chẳng được bao nhiêu nghệ sĩ xem trọng, dù sao văn không có đệ nhất, võ không có đệ nhị, trong giới có rất nhiều ca sĩ hát hay, đã đạt tới trình độ thượng thừa, dựa vào số phiếu do khán giả bầu ra thì không cách nào phân cao thấp. Sau này, đổi hình thức thi đấu mới có thể thu hút người xem, đến giờ đã quay được ba mùa.

Mùa ba của Bạn là ca sĩ có rất nhiều ca sĩ thực lực, còn có cả hai tiểu thịt tươi mới nổi, mà với giọng hát của nguyên chủ, thi chương trình này chỉ có thể đứng ở hàng trung thôi.

Giản Ngôn Tây suy nghĩ một lát, gật đầu nói. "Được rồi. Kế hoạch cụ thể thì anh Hứa và anh Văn cứ bàn đi."

"Được." Hứa Thích Nam nở nụ cười, thả lỏng người, nói. "Còn hai tháng nữa mới phải ghi hình, cậu cũng đừng nhàn rỗi như thế, phải định kỳ tới công ty tập luyện, rèn luyện với thầy dạy nhạc, không cần quán quân hay huy chương đồng, chỉ muốn cậu ở trong chương trình học hỏi thêm thôi."

Ở phương diện ca hát, Hứa Thích Nam rất yên tâm về Giản Ngôn Tây, dù sao năm đó Giản Ngôn Tây và Mục Sinh hợp tác song ca tốt đến vậy, trong đó xuất sắc nhất là dòng nhạc rock and roll, thanh âm Giản Ngôn Tây trời sinh đã trầm khàn, để lại ấn tượng đặc biệt cho người nghe. Quan trọng nhất là 16 tuổi cậu đã ký hợp đồng với Tinh Hải, mười tám tuổi debut làm ca sĩ, không giống một số người bập bẹ vài câu đã nói mình biết hát.

Hai người ở trong phòng làm việc nói chuyện một lát, sau đó Lương Văn Thanh và Hứa Thích Nam ở lại thảo luận cụ thể, còn Giản Ngôn Tây đã ngồi trong xe, để Triệu Trần đưa về nhà.

Lúc cậu về nhà, trời đã quá trưa, cậu lấy chìa khóa mở cửa, vốn cho rằng Hàn Triệu Nam đã đi rồi, ai ngờ vẫn thấy rèm cửa phòng khách kín mít, có thể thấy Hàn Triệu Nam vẫn còn ngồi trên sofa.

Anh nghe tiếng mở cửa cũng không có phản ứng nào, hiển nhiên là có vấn đề gì rồi.

Giản Ngôn Tây bật đèn lên, nhìn thấy trước mặt Hàn Triệu Nam là văn kiện chất thành đống, còn có rất nhiều ảnh chụp để rải rác xung quanh.

Những thứ này chắc là Hàn Triệu Nam đã xem xong, không biết là khó hay tức giận, làm cho viền mắt anh đỏ lên, tinh thần uể oải, không biết là đang suy nghĩ gì. Giản Ngôn Tây nhíu mày, đi tới nhặt văn kiện tán loạn trên đất, nhìn lướt qua một cái.

Đúng như dự đoán, trong văn kiện là nội dung Hàn Triệu Nam điều tra được về Ân thị và Hàn thị, bên trong thậm chí còn có cả chuyện của Hàn Kiều, Hàn Nghị và Ân Tố.

Tiếng giấy tờ đụng vào nhau khiến Hàn Triệu Nam tỉnh lại, anh quay đầu thấy Giản Ngôn Tây đã cầm trên tay văn kiện chăm chú nhìn, đột nhiên nói. "Rất kỳ lạ. Hàn Nghị và Hàn Kiều che giấu chuyện này suốt mấy chục năm, còn tôi chỉ cần điều tra ba ngày, tốn chút tiền là biết toàn bộ chân tướng."

Tay đang lật văn kiện của Giản Ngôn Tây dừng lại, ngẩng đầu nhìn Hàn Triệu Nam, hỏi. "Bây giờ anh định làm thế nào?"

"Làm sao?" Hàn Triệu Nam nở nụ cười quái lạ. "Tôi có thể làm gì?"

Đúng vậy, anh còn có thể làm gì?

Nhiều năm như vậy, anh bị nhà họ Hàn dưỡng thành công tử bột, bây giờ biết được mấy chuyện này thì có thể làm gì?

Giống như mẹ anh năm đó, biết được thủ đoạn bỉ ổi của Hàn Kiều với Ân thị, biết Hàn Kiều lấy chuyện cơ mật của Ân thị, coi như bà biết hết mọi chuyện đi chăng nữa cũng chỉ có thể nhân lúc Hàn Kiều đi công tác nước ngoài cưới con thứ hai của Hàn thị - Hàn Nghị.

Mới ra khỏi miệng hổ đã đi vào ổ sói.

Bà và Hàn Kiều là người yêu, cũng đã có hôn ước với Hàn Kiều, lại chỉ có thể gả cho Hàn Nghị, muốn ông ta cứu lấy Ân thị. Nhưng không ngờ, sau khi cưới bà, Hàn Nghị mới lộ ra bản chất thật, cuối cùng Ân thị bị Hàn thị thu mua, cha đột ngột bị bệnh tim rồi qua đời, bà là người duy nhất thừa kế Ân thị lại chỉ được 6% cổ phần Hàn thị.

Sau đó Hàn thị trở nên to lớn, mà bà lại bị giam ở Hàn gia, thù hận ngày càng tăng thêm, cuối cùng sau khi Hàn Triệu Nam ba tuổi thì bà tự sát.

Trước khi qua đời, thứ duy nhất Ân Tố để lại cho Hàn Triệu Nam là 6% cổ phần Hàn thị.

Buồn cười đi? Đáng thương đi?

Hàn Triệu Nam cười ha ha nói. "Sau khi Hàn thị chiếm được Ân thị, thực lực tăng mạnh, nhanh chóng trở thành xí nghiệp đứng đầu Đế Đô, còn Ân thị lại bị người ta đưa vào quên lãng, thậm chí cũng không còn ai nhắc tới. Kẻ thắng làm vui, kẻ thua làm giặc..."

Giản Ngôn Tây cau mày nói. "Năm đó Ân thị phát triển tốt hơn Hàn thị, nhưng sao lại bị Hàn thị thu mua, mẹ chỉ để lại cho anh 6% cổ phần sao?"

"Chuyện kinh doanh sao nói trước được." Hàn Triệu Nam lạnh lùng nói. "Ai biết bọn họ làm thế nào."

Nói chung, kết quả đã rõ ràng, Ân thị bị diệt, Hàn thị càng ngày càng lớn mạnh hơn, tiểu công chúa Ân Tố được Ân gia sủng trong tay một đêm mất cả người yêu và người thân, thậm chí là sản nghiệp của gia đình.

Bây giờ Hàn Triệu Nam vẫn còn nhớ, khi đó anh chơi xếp gỗ, mẹ ở bên cạnh anh đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi xưa nay chưa từng được đặt chân.

Bây giờ nghĩ lại, ánh mắt ấy tuy hướng ra thế giới bên ngoài nhưng lại chưa từng có hy vọng.

Khi đó bà nghĩ thế nào?

Mà Hàn Kiều. Sao Hàn Kiều lại nói anh hại chết mẹ mình. Còn Hàn Nghị, có phải là vẫn luôn để ý đến số cổ phần trong tay anh phải không?

Cũng bởi vì quá tin tưởng rằng có thể vượt qua anh của mình cho nên năm đó ông ta mới lừa gạt mẹ anh, hại chết ông ngoại anh, bây giờ lại còn mặt mũi nhìn chằm chằm tài sản trong tay anh!?

Buồn cười, buồn cười quá.

- -

"Con muốn vào Sùng Minh?" Hàn lão gia kinh ngạc nhìn Hàn Triệu Nam. "Sao lại có ý nghĩ này?"

Hàn Triệu Nam nằm ở trên ghế, trong miệng ngậm lấy cây tăm, dáng vẻ cà lơ phất phơ nói. "Không tại sao cả, con muốn vào, có được không?"

Hàn lão gia nở nụ cười, hỏi. "Lại muốn nâng đỡ minh tinh nào sao? Hoa Kiệt của chú nhỏ không chứa nổi nên phải tự mình ra tay?"

"Hoa Kiệt là công ty của chú nhỏ, sao con dám." Hàn Triệu Nam bĩu môi. "Sùng Minh không phải là công ty truyền hình chúng ta mới mở sao, con vào không được?"

Hàn lão gia bất đắc dĩ, tuy rằng truyền hình Sùng Minh chỉ là công ty con của Hàn thị, nhưng danh tiếng lại vô cùng tốt, A Nam muốn vào thì chẳng có gì khó, mấu chốt là vào rồi có làm hay không, chuyện này sao dám tùy tiện quyết định?

Hàn Triệu Nam nhìn ông do dự, hét lên. "Hay là ông cho cháu đi làm bảo vệ, hậu cần,... đi." Muốn chửi thề một câu nhưng phải nhịn lại, anh tức giận nói. "Lời của cháu nói bọn họ chịu nghe sao? Cháu không nói đùa, ông, cháu muốn học."

Hàn lão gia mệt mói nói. "Đến cùng là đứa nào mà có mị lực uốn cháu thành dạng này? A Nam, không phải chứ, ông nói với cháu, bây giờ cháu vẫn có thể vui đùa, năm nay cũng mới hai mươi, lo cái gì."

Hàn Triệu Nam ngượng ngùng sờ mũi một cái, chột dạ nói. "Cháu chỉ muốn học tập... Nói chung là muốn vào Sùng Minh. Ông, ông cho cháu vào đi, cháu nhất định sẽ không làm bừa."

Hàn lão gia nhìn cái đầu vàng hoe của Hàn Triệu Nam, nghiêm túc nói. "Vào cũng được, nhưng phải nhuộm lại tóc, có được không?"

Hàn Triệu Nam gật đầu. "Nhuộm lại thì nhuộm lại, ông yên tâm đi, cháu sẽ nhuộm lại."



Được rồi.

Hàn lão gia sờ ngực, nghĩ đến Hàn Triệu Bách mới về Hàn gia, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc