TRAO QUYỀN DUY NHẤT

Tề Tĩnh quyết định liên lạc với vị Bún qua cầu này.

Nói là liên lạc, thật ra cũng không phải có ý muốn làm quen thân thiết gì. Trước khi biết được ý đồ thật sự của đối phương, cần phải giữ khoảng cách nhất định.

Nếu Bún qua cầu thật sự thành tâm thành ý mời anh tới xem, anh đành phải nể mặt đối phương, thuận tiện giúp Thẩm Nhạn kiểm tra xem vòng đấu loại này có gì khó, giám khảo chấm điểm nghiêm thế nào.

Trở về nhà, ăn xong bữa trưa, Thẩm Nhạn lấy áo sơ mi bọn họ thay từ buổi sáng ra, chuẩn bị ủi phẳng.

Loại áo như sơ mi không thể vo viên, bình thường trước khi đi ngủ sẽ thay ra mặc áo ngủ, nhưng đêm qua là ngoại lệ. Chờ tới lúc hai người thức dậy, áo sơ mi đã nhàu nhĩ kinh khủng, nếu không ủi phẳng căn bản không thể mặc ra ngoài được. Vết nhàu trên áo khiến Tề Tĩnh nhớ lại đêm qua, thân thể dây dưa cọ xát, anh ngượng ngùng hắng giọng một cái.

Thẩm Nhạn cúi đầu cười cười, không nói gì, chỉ đặt áo trên cầu là. Đợi tới khi bàn là phun ra hơi nước màu trắng, hắn bắt đầu đè cổ áo xuống, chậm rãi ủi.

Thật có cảm giác như đang tân hôn.

Tề Tĩnh hắng giọng lần nữa, che giấu vọng tưởng đang lóe lên trong lòng, mượn cớ muốn chơi với Ngày Về nhỏ mà đi ra ngoài.

Thừa dịp Thẩm Nhạn mặc quần áo, Tề Tĩnh quay về phòng ngủ, mở máy tính ra.

Weibo của Bún qua cầu được đăng vào tối qua, khi anh dùng điện thoại để xem vẫn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, bây giờ đăng nhập bằng máy tính lần nữa. Kinh khủng thật, sáng nay xem đã thấy có hơn năm trăm chia sẻ, qua hai, ba tiếng đồng hồ đã bay lên một nghìn.

Điều kỳ quái là Đồng Tước Đài không chia sẻ cái weibo kia.

Hơn năm trăm lượt chia sẻ có một phần là do fan của anh ta cống hiến, cảm xúc gói gọn trong ba kiểu: khiếp sợ, hoang mang, bất mãn. Nhưng bản thân Đồng Tước Đài lại không tỏ thái độ gì, khiến mọi chuyện còn chưa tới mức quá sôi sục.

Dưới tình huống này, Tề Tĩnh trả lời càng ngắn gọn càng tốt, tránh nói nhiều sai nhiều.

Vì vậy, anh dùng một chữ đáp lại lời mời của Bún qua cầu: Được.

Để cố gắng cư xử sao cho ít gây sự chú ý nhất, anh còn cố ý không chia sẻ weibo kia, chỉ bình luận bên dưới weibo ban đầu của Bún qua cầu. Không ngờ chưa tới ba phút ngắn ngủi, bình luận này của anh đã bị fan hâm mộ phát hiện ra, lập tức đưa lên top, nhanh nhạy chẳng khác nào đội ngũ paparazzi theo đuổi tin tức nóng hổi.

Bình luận 1: Σ(⊙▽⊙ A a a? Chẳng hỏi ngày về thực sự đồng ý rồi? Bún nhỏ của chúng ta quả nhiên ai cũng yêu thích mà!

Bình luận 2:... Đây là tình trạng gì vậy... Càng ngày càng không hiểu nổi. Thần tượng ơi, anh mau xuất hiện đi! Mặc dù không quan tâm anh treo mấy đèn lồng đỏ, nhưng kiên quyết không thể để hai đèn lồng nhà anh chơi bách hợp được!

Bình luận 3: Tui ngửi thấy mùi JQ, he he he he. Đây là tình địch hóa tình nhân trong truyền thuyết sao?

Bình luận 4: ╮(╯_╰)╭ Làm trò trước cuộc thi sao? Thật nhàm chán, hai người đâu có quan hệ gì với nhau. Tôi ăn ngay nói thật, chấp nhận ném đá.

Bình luận 5: Này nè, người bên trên đừng có há mồm ra là nói người ta làm trò có được không? Nếu như Ngày về thích làm trò thì anh ấy nổi tiếng từ lâu rồi. Yên lặng chờ nghe hiện trường cuộc thi, Bún nhỏ cố lên, Ngày về cố lên. Đám công chúa bệnh cao quý lạnh lùng về nhà uống thuốc đi!

Bình luận 6: Bún qua cầu, anh... Đồng Tước Đài phải làm sao bây giờ?? Em thích CP hai người cơ, thật bối rối ┭┮﹏┭┮

Bình luận 7: Tui thắc mắc rằng có phải hai người này đã gặp mặt ngoài đời đúng không?

Bình luận 8: o(≧v≦)o Ai chà chà, Ngày về nhất định là công! Tôi thích nhất công âm của anh ấy!

Tình hình phát triển ngày càng kỳ quái.

Ai là fan Đồng Tước Đài, ai là fan Bún qua cầu, ai là fan của anh, cùng với ai là người qua đường vây xem náo nhiệt, ai là đám anti tới hóng hót, đều xuất hiện không sót người nào.

Có điều Tề Tĩnh không thể không bội phục sự tò mò của các cô gái trong giới võng phối. Nếu như anh là phóng viên của kênh giải trí, anh nhất định sẽ vui vẻ hết sức trở thành Bá Nhạc, dẫn dắt họ, khai quật nhân tài moi móc thông tin nóng hổi trong nước.

Với tư cách là một người viết báo, thật ra bản thân Tề Tĩnh cũng có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, đặc biệt chuyện này lại xảy ra giữa mình và người khác, sự hiếu kỳ rục rịch tới mức có thể giết chết mèo.

Vài ngày sau, Bún qua cầu chính là đối thủ của anh trong trận "Phương Di Thanh".

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Ôm suy nghĩ như vậy, lần đầu tiên anh mở trang weibo chính thức của Bún qua cầu ra, kéo hết một đường, nghiên cứu xem thường ngày người này ăn nói và làm việc như thế nào.

Trong giới võng phối, Bún qua cầu được người ta gọi là "thiếu niên thuần khiết như nước", một số fan thường dùng biệt danh "Thỏ trắng nhỏ" để nói về cậu ta, lúc nào cũng cảm thán bằng các từ ngữ của con gái như "thật đáng yêu", "thật hồn nhiên". Đương nhiên, những cái này đều dựa trên đặc điểm chất giọng.

Nguyên nhân là thế, nhưng khi Tề Tĩnh phát hiện ra nội dung weibo và hai chữ "dễ thương" hoàn toàn không liên quan, đôi mày khẽ nhướng lên, nhẹ nhàng "ồ" một tiếng.

Đầu tiên, Bún qua cầu không bao giờ viết weibo qua hai mươi chữ. Lời mời của cậu ta cũng là một trong số đó.

Thứ hai, Bún qua cầu là một fan yêu thích phim truyền hình và điện ảnh thuộc thể loại trinh thám, đặc biệt là thích phim phân tích tâm lý tội phạm.

Cuối cùng, Bún qua cầu thường đăng một ít tin tức nóng, cái nào cậu ta cũng bảo là "vớ vẩn", về sau quả nhiên đều là tin đồn bị bác bỏ, thần kỳ vô cùng.

Đọc một lèo từ đầu tới cuối, giữa bọn họ vẫn có điểm giống nhau.

Điểm khác biệt là Tề Tĩnh sẽ không mắng chửi, chê bai, mà chỉ nhấn luôn vào mục "báo cáo" của weibo, tố cáo đây là tin tức không có thật mà thôi.

"Cũng được đấy." Anh xem xong hai, ba trang, tổng kết được ba điều, không khỏi cười khẽ.

Nói không chừng bọn họ thật sự có thể cùng trò chuyện về cuộc đời ý chứ.

Nhưng mà trước khi trò chuyện, Tề Tĩnh còn một cái nhất định phải xem – Diễn đàn võng phối.

Diễn đàn có một chỗ khác với weibo, đó là ID.

Trên weibo, bất kỳ ai phát biểu bất kỳ điều gì, cho dù thay ID, nhưng khi nhấn vào ID, địa chỉ trang weibo chính thức vẫn không thay đổi như cũ. Huống hồ còn chức năng tra lại ID đã từng dùng. Bởi vậy, mọi người phải chú ý nhiều hơn, không nói ra những lời quá kích động, trừ phi dùng acc clone hoặc thật sự không sợ bị block.

Nhưng trên diễn đàn thì không giống vậy.

Không yêu cầu đăng nhập, ID có thể thay đổi thoải mái. Trong các bài post nhạy cảm, đa phần mọi người sẽ chọn dùng loại nick name công cộng như "= =" để lên tiếng, chỉ cần ban quản trị không tra địa chỉ IP thì không thể nào biết được là ai.

Ở nơi như vậy thường thấy cái gọi là "không kiêng nể gì cả", cái gọi là "ba người thành hổ(1)".

Hiện tại, trước mặt anh quả nhiên có một con "hổ". Con hổ này có tên là "Thật ra Đồng Tước Đài chỉ là bàn đạp, Chẳng hỏi ngày về theo đuổi Bún qua cầu".

Thật là hổ dữ! Một câu nói hơn ba người, hơn nữa còn chế tác một câu chuyện đầy máu chó.

Nếu như trên tiêu đề không xuất hiện ID của anh, chắc Tề Tĩnh sẽ yên lặng nhấn 100 like. Đặt ra một cái tên bắt mắt như vậy, nếu người viết bài không làm phóng viên, quả thật là nhân tài không được trọng dụng.

Anh vừa khen vừa nhấn vào xem bài post.

Bất kể người đăng bài là ai, nếu không muốn làm tin tức cũng có thể viết kịch bản phim truyền hình, đảm bảo giàu to. Bởi vì lầu chính đã sáng tác ra một kịch bản còn hay hơn phim.

Câu chuyện như sau:

Đồng Tước Đài và Bún qua cầu vốn là một đôi thần tiên quyến lữ, ân ái ngọt ngào. Hai người là CP nổi tiếng nhất trong giới võng phối. Mà anh, Chẳng hỏi ngày về, vẫn luôn đau khổ thầm mến Bún qua cầu mà không được.

Vì vậy, trong quá trình chậm rãi đi lên ở giới võng phối, anh đã trăm phương ngàn kế kiếm một cơ hội được hợp tác với đại thần, tức là kỳ một của kịch "Cạm bẫy", lén lút quyến rũ đại thần, gây xích mích, ly gián, tạo ra các hiểu lầm để phá hoạt tình cảm của họ... Đồng thời, anh còn giả dạng làm bạn tốt tới an ủi Bún qua cầu đáng thương.

Ngày qua ngày, lòng Bún qua cầu thay đổi, cụ thể là thông báo lần trước "So với anh ta, em thích anh hơn".

"Ha ha ha ha..." Tề Tĩnh nhịn không được bật cười thật lớn. Anh buông chuột, gắng sức đập bàn.

Thần biên kịch đã like.

Thần đạo diễn đã like.

"Sao vậy?" Có vẻ là do tiếng động quá lớn, Thẩm Nhạn ở bên ngoài cũng nghe thấy. Tề Tĩnh lau nước mắt, tạm thời bỏ máy tính lại mà ra ngoài, cười hì hì bước tới bên người Thẩm Nhạn.

Hắn mới là áo được phân nửa, bị anh nhẹ nhàng kề sát phía sau, một tay vòng bên hông ôm lấy thật chặt.

Thẩm Nhạn sửng sốt, sau đó mỉm cười, gác bàn là lại, cầm lấy bàn tay đang dán trên bụng mình: "Chuyện gì làm em vui vẻ tới vậy?"

Tề Tĩnh chôn mặt trên lưng hắn, lười biếng cười nói: "Không phải là vui vẻ mà là bị chọc cười."

Dù sức tưởng tượng của mạng ảo có phong phú, đặc sắc tới mấy cũng kém một cái ôm bình thường ngoài đời như thế này. Chỉ là mấy người đó không hiểu.

Cho dù anh không đăng weibo, không chia sẻ weibo, không lên YY giải thích, Thẩm Nhạn vẫn ở đây.

Đây mới là bạn trai thật sự của anh, sờ được, ôm cũng được—

"Đột nhiên em muốn đăng một bài post, tiêu đề là "Câu chuyện không thể không nói giữa tôi và Nhạn Bắc Hướng"." Tề Tĩnh cười, an phận tự lẩm bẩm trên lưng Thẩm Nhạn.

Hắn nghe vậy, dường như đoán được anh vừa nhìn thấy cái gì, thấp giọng hỏi: "Chuyện của em và Bún qua cầu truyền ra rồi sao?"

Tề Tĩnh không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Chỉ là bịa đặt, các cô gái ồn ào một chút là qua. Đàn em của em... chính là Tiêu Tiêu anh đã gặp lần trước, cô ấy nói với em Bún qua cầu là người ở Bắc Kinh, cách đây rất xa. Người hiểu rõ vừa nhìn cũng biết đây là bịa chuyện, không cần em phải quan tâm."

Đáng tiếc trên diễn đàn không có mục "báo cáo", muốn liên lạc với chủ diễn đàn và quản lí viên để yêu cầu xóa bài post cũng rất phiền phức, không bằng xem như chuyện cười.

Lúc này, anh chợt nhớ tới kỹ năng thần kỳ của Bún qua cầu.

Nếu như lúc này người đó có thể trả lời một câu trong bài post là "vớ vẩn", có lẽ bài post này thật sự sẽ bị vạch trần.

Không ngờ, Bún qua cầu thật sự làm như thế.

Trong một đám người hăng hái bừng bừng thảo luận về tình huống phát triển của nội dung câu chuyện máu chó này, ID của cậu xuất hiện lúc sang trang mới, bỏ lại hai chữ đơn giản – "Vớ vẩn".

Trong nháy mắt đã dập tắt ngọn lửa YY nhiệt tình của mọi người.

Tề Tĩnh muốn vỗ tay, lúc này mới nhớ ra tay trái của mình không dùng được, chỉ đành giơ ngón tay tượng trưng.

"Tôi nợ cậu một lần nha Bún qua cầu." Đêm nay tới xem thi đấu chỉ là một kế sách, trải qua chuyện này, anh lại thật sự muốn tới ủng hộ đối phương.

Quả nhiên "sức mạnh của Bún nhỏ" phát huy tác dụng. Bài post đó tuổi thọ không dài. Trong lúc Tề Tĩnh còn đang sung sướng nhấn nút F5, bất chợt thấy lag lag, nhìn lại mới biết hóa ra chủ diễn đàn nhận được tố cáo, đã khóa bài post. Đáng tiếc, đáng tiếc, vốn anh muốn nhìn xem miệng lưỡi dư luận.

Nhưng đám người hâm mộ Đồng Tước Đài hết sức vui mừng, bởi vì CP chính thức trong lòng các cô vẫn được bảo vệ.

Trước khi post kia bị xóa, các cô đều xoa đầu bạn trẻ "Bún nhỏ đáng thương" một cái, vuốt vuột lòng và trấn an hàng loạt, đồng thời khẳng định lòng trung thành của Đồng Tước Đài đại thần với cậu ta, mà Chẳng hỏi ngày về anh đây chỉ là khách qua đường.

Thích hóng hót.

"Vậy nên em muốn xem trận thi đấy sáu giờ chiều nay sao?" Thẩm Nhạn cất áo sơ mi đã ủi xong của hai người vào tủ, bước tới bên cạnh anh, lẳng lặng nhìn anh.

"Nếu anh không yên lòng thì chúng ta cùng công khai, em và anh cùng ngồi nghe." Tề Tĩnh trừng mắt nhìn.

Thẩm Nhạn cười nhàn nhạt.

"Không có gì không yên lòng, chỉ là sợ em không có thời gian, dù sao cơm tối đã chuẩn bị gần xong rồi." Những lời này của hắn khiến Tề Tĩnh tỉnh ngộ, phát hiện mình đã đắm chìm trong weibo của diễn đàn tới ba tiếng, hoàng hôn đã buông, quả thực nên nấu cơm.

"Xin lỗi, em quên nhìn đồng hồ, hôm nay đều để anh làm một mình." Anh hơi áy náy nói.

Bởi vì tay trái không tiện, mấy ngày nay mọi việc trong nhà đều do Thẩm Nhạn gánh vác, cho dù anh có tới hỗ trợ cũng không giúp được gì nhiều, đa phần đều chỉ làm chân chạy vặt.

"Không sao." Lời nói tiếp theo của Thẩm Nhạn khiến anh bất ngờ, "Bận bịu một chút có thể phân tán sức chú ý của anh."

"Anh muốn nói tới... cuộc thi sao?" Tề Tĩnh ngẩn người. Cuộc thi đang gần kề, hắn vẫn thấy căng thẳng à?

"Anh đang muốn nói tới... chuyện liên quan tới em."

Khi Thẩm Nhạn nói không lập tức phát ra âm thanh, chỉ hơi mấp máy một chút rồi dừng lại. Dường như hắn đang cố tình một giọng điệu thích hợp, ra vẻ mình không quá lo lắng. Hắn cúi đầu, cuối cùng cũng nói xong mấy chữ, thanh âm càng ngày càng nhỏ lại theo vẻ mặt trợn to mắt của Tề Tĩnh.

"Ý của anh là, thật ra anh vẫn để bụng một chút đúng không?" Tề Tĩnh bất giác nhếch khóe môi, cố ý đặt trọng âm vào hai chữ "một chút".

Kỳ thật dựa vào tính cách của Thẩm Nhạn, tới mức để hắn phải nói ra mấy lời này thì không chỉ để bụng một chút thôi đâu.

Nhưng mà trêu chọc hắn cũng vui—

Thẩm Nhạn bị anh nhìn chằm chừm, cúi đầu khẽ thở dài: "Em nhất định cảm thấy anh nói không giữ lời, rõ ràng đã nói sẽ giao tất cả cho em xử lý, nhưng anh vẫn không thoải mái, cứ miên man suy nghĩ."

Tề Tĩnh mỉm cười, cố ý hỏi: "Nhạn Bắc Hướng đại nhân, nói em nghe chút, anh đang băn khoăn cái gì?"

Thẩm Nhạn muốn nói lại thôi.

"Anh nghĩ, nhỡ đâu người kia thật sự có ý gì với em... thì phải làm sao bây giờ?"

"Còn gì nữa không?"

"Anh nghĩ, nhỡ đâu người kia không ở Bắc Kinh mà ở đây thì phải làm sao bây giờ?"

"Còn gì nữa không?"

Có lẽ nhận ra anh đang trêu chọc mình, Thẩm Nhạn bỗng nhiên ngẩng đầu, mô phỏng theo giọng nói của anh lúc đó, "Anh còn muốn đăng một bài post, tiêu đề là "Câu chuyện không thể không nói giữa tôi và Chẳng hỏi ngày về"."

"Phụt—"

Tề Tĩnh chọc hắn, không ngờ bị hắn chọc lại, nhất thời ôm bụng cười to.

Anh cứ tưởng rằng bức ghép hình đại biểu cho Thẩm Nhạn đã hoàn chỉnh, không ngờ các mảnh nhỏ ngày càng nhiều hơn — thậm chí, khi anh gắn vào còn tạo nên quang cảnh mĩ lệ hơn tất cả những gì anh hằng tưởng tượng.

"Nhỡ đâu, Chẳng hỏi ngày về chỉ trao quyền duy nhất cho Nhạn Bắc Hướng thì phải làm sao bây giờ?"

Thẩm Nhạn có thể bắt chước anh mà nói, anh cũng có thể học theo hắn, dùng câu nói của đối phương, cười cười hỏi.

Câu trả lời của Thẩm Nhạn không có thanh âm, chỉ có một cái ôm.

Tề Tĩnh cảm nhận được sức mạnh từ hai cánh tay hắn, lực tay vừa vặn, là một tư thế tiêu chuẩn. Anh cũng nhẹ nhàng thuận tiện làm động tác ôm.

Thật ra Tề Tĩnh còn muốn bổ sung thêm một câu.

Trao quyền này, không cần trả lại.

Bình luận

Truyện đang đọc