TRAO QUYỀN DUY NHẤT

Tề Tĩnh cứ tưởng rằng trời mưa.

Ánh mắt anh bị cơn gió lạnh thấu xương thổi tới hấp dẫn, chỉ thấy tầng tầng mây đen giăng mắc, không thấy giọt mưa nào.

Ảo giác mà thôi.

Lời của bác sĩ khiến sự chú ý của anh quay trở lại tấm phim chụp X quang: "Anh Tề, tình trạng hồi phục của anh không tệ, đối với người bệnh bị gãy hai xương mà nói, tốc độ này rất nhanh."

Bác sĩ đặt ngón tay chỉ vào vị trí gãy xương mờ nhạt trong phim chụp, chỗ máu đọng trước đây đã tan hoàn toàn, gần như không nhìn thấy dấu vết gãy, ngón tay bác sĩ phải vẽ vòng tròn vài lần anh mới thấy được. Xung quanh chỗ gãy xương sinh ra một lớp vảy xương nguyên thủy, trong ngoài kết hợp, có thể nói là đạt được tiêu chuẩn của hồi phục lâm sàng.

"Dựa theo tốc độ phục hồi này, cuối tuần có thể tháo bó bột, bắt đầu chậm rãi rèn luyện cổ tay và ngón tay. Cánh tay anh có thể thực hiện những động tác đơn giản, nhưng nhất định phải tránh vận động mạnh và bẻ tay góc rộng."

Cuối tuần.

Hai mắt Tề Tĩnh sáng ngời, vui vẻ không kiềm chế được: "Thật sao? Tốt quá rồi... Như vậy thì sinh hoạt bình thường sẽ tiện hơn rất nhiều. Lúc nào cũng làm phiền người khác chăm sóc, tôi rất bối rối."

Bác sĩ nghe vậy bèn bồi thêm một câu: "Anh hồi phục nhanh như vậy nhất định là nhờ người nhà chăm sóc tốt."

Tề Tĩnh cười: "Ừ... Ăn uống, làm việc, nghỉ ngơi đều tốt hơn trước đây rất nhiều, bình thường anh ấy luôn cẩn thận chú ý không để tôi bị té hay đụng vào đâu, chắc là nhờ vậy đấy."

Bác sĩ "ồ" một tiếng như chợt hiểu ra gì đó, vừa viết vào báo cáo tái khám vừa nói: "Vợ anh đối với anh thật tốt."

Tề Tĩnh nghe thấy hai tiếng kia, ngẩn ngời, sau khi lấy lại tinh thần, khóe môi anh bất giác nhếch lên, gật đầu cười nói: "Đúng vậy... Đúng là vợ tôi rất tốt... Vô cùng tốt."

Khám xong, Tề Tĩnh ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, điều đầu tiên là bước nhanh về phía sảnh đợi khám bệnh.

Trong lúc đợi anh đã nhắn tin cho Thẩm Nhạn, chỉ rõ vị trí của mình ở tầng trệt, nhưng gửi hai tin nhắn vẫn không thấy hắn đáp lại. Khi anh định gọi điện thoại, trên màn hình thông báo đúng lúc hiện ra số thứ tự của anh, còn có một y tá tới dẫn anh đi chụp X quang. Lúc đó anh đành phải gửi tin nhắn thứ ba: "Em đi vào khám. Anh lên tới nơi thì chờ em ở sảnh đợi là được."

Hiện tại đã khám xong, anh vừa mau chóng bước về phía trước, vừa tìm đọc tin nhắn và lịch sử điện thoại. Vẫn không có trả lời.

Lẽ nào hai người kia vẫn còn trò chuyện?

Đang định gọi điện sang, bỗng nhiên anh bắt gặp một bóng hình quen thuộc đang lẳng lặng ngồi trong sảnh, nét mặt buồn bã vô cớ, ánh mắt nhìn mông lung ngoài khung cửa xám xịt, lặng lẽ không tiếng động.

"Thẩm Nhạn." Tề Tĩnh thở phào một cái, buông điện thoại xuống nghênh đón hắn, "Hóa ra anh đến rồi."

Nghe thấy thanh âm của anh, người ngồi trên ghế khẽ run lên, hoảng hốt quay đầu lại. Sau đó, không biết vì sao, hắn đột nhiên giơ tay lên, quờ quạng phía trước.

Tề Tĩnh không hiểu, nhưng rất thản nhiên nhẹ nhàng cầm tay hắn.

Tay hắn rất lạnh.

Tề Tĩnh thầm nghĩ, bất giác nắm chặt hơn, muốn truyền nhiệt độ từ tay mình cho hắn.

Động tác này dẫn tới rất nhiều ánh mắt kì lạ trong đại sảnh, thậm chỉ có người còn kề tai nói nhỏ, chỉ trỏ về phía bọn họ. Nhưng Thẩm Nhạn không quan tâm, Tề Tĩnh cũng vờ như không thấy, vẫn ngồi xuống cạnh hắn, hoàn toàn không có ý định buông tay.

"Làm sao vậy? Sao trả lời tin nhắn của em?" Tề Tĩnh cười hỏi.

"Tin nhắn..." Thẩm Nhạn máy móc lặp lại, ngừng một chút, dường như cuối cùng cũng hiểu được, mệt mỏi nhắm hai mắt: "Xin lỗi... Vừa rồi anh không để ý tới điện thoại."

Dứt lời, tay kia của hắn vuốt mắt, giống như muốn ép bản thân tỉnh táo lại.

Tề Tĩnh rất ít khi thấy hắn như vậy.

Huống hồ sáng sớm hôm nay khi ra khỏi nhà, Thẩm Nhạn vẫn rất bình thường, bây giờ thì khác một trởi một vực. Trong lòng Tề Tĩnh lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui, dựa trên thời gian mà phân tích, chỉ có một nguyên nhân duy nhất.

"Anh và người phụ nữ kia..." Có phải đã nói chuyện gì không?

"Em tái khám thế nào?" Lúc này Thẩm Nhạn bỗng cất tiếng ngắt lời, chặn đứng lời vừa nói ra được một nửa của anh.

Tề Tĩnh thấy hắn hỏi vậy, đành phải thuật lại lời của bác sĩ một cách đơn giản: "Kết quả khám rất tốt, từ khi giải phẫu tới giờ không xuất hiện tình trạng lệch vị trí, vết gãy trên phim chụp X quang cũng đã liền lại, đầu khớp xương cũng nối liền. Bác sĩ nói... Khoảng cuối tuần là có thể tháo bột."

Câu cuối cùng, Tề Tĩnh vô thức nói chậm lại.

Anh biết, thời gian tháo bột là một đề tài vô cùng nhạy cảm, bởi vì điều này có liên quan tới thời gian anh ở nhờ trong nhà Thẩm Nhạn.

Mặc dù anh đã lên kế hoạch mua xe, nhưng việc thanh toán cần phải chuẩn bị trước, hơn nữa thủ tục mua xe cũng không thể hoàn thành trong một khoảng thời gian ngắn. Nếu như lãnh đạo đài truyền hình yêu cầu anh lập tức trở lại vị trí công tác, có thể anh sẽ phải thật sự chuyển về nhà mình, phải rời xa Thẩm Nhạn. Bản thân Thẩm Nhạn cũng nhận thức được điều này.

Nghe xong, Thẩm Nhạn không nói gì, chỉ có bàn tay đang nắm tay anh siết càng chặt hơn.

"...Anh... phải làm gì?"

Một lát sau mới nghe được tiếng nói khàn khàn của hắn.

Tề Tĩnh ngẩn người, nhất thời mờ mịt nhìn hắn, không hiểu hắn hỏi cái gì.

Mây trời xám xịt cuồn cuộn bên ngoài dường như chôn sâu cả trong mắt Thẩm Nhạn, không còn chút ấm áp, không còn sức sống. Thay vì nói là hỏi, chẳng bẳng nói là hắn đang tự lẩm bẩm: "Phải làm gì... để em cần anh hơn nữa?"

Câu nói kia là câu cuối cùng Thẩm Nhạn nói trong cả buổi sáng.

Trên đường về, hắn vẫn lặng thinh, bất kể Tề Tĩnh hỏi gì, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, biểu thị mình không sao.

Đương nhiên Tề Tĩnh không tin.

"Em vẫn luôn rất cần anh."

Khi hai người đứng đối mặt nhau trên xe, Tề Tĩnh nhẹ nhàng dựa vào ngực hắn, bốn mắt nhìn nhau, nhỏ giọng lặp lại câu trả lời của mình khi ấy trong bệnh viện. Thẩm Nhạn im lặng nhìn anh, chỉ cười nhẹ nhàng, không đáp lời. Bất kể Tề Tĩnh nói bao nhiêu lần, hắn vẫn chỉ phản ứng như thế.

Tề Tĩnh biết vấn đề của hắn không đơn giản như trên mặt chữ mà còn phức tạp hơn, tối nghĩa hơn.

Rõ ràng anh ý thức được, nhưng lại không nói ra được lời nào thuyết phục.

Loại mâu thuẫn này khiến Tề Tĩnh lo lắng không thôi.

"Nhóc con, chẳng phải mày cũng rất cần anh ấy hay sao? Nếu là mày, làm sao mày có thể khiến anh ấy hiểu được?"

"Meo meo?"

Tất nhiên Ngày Về nhỏ không hiểu câu hỏi của anh, tiếp tục vô tâm lăn lộn trong lòng anh, bộ dạng lười biếng phơi bụng không quan tâm chuyện đời.

Tề Tĩnh bắt đầu hâm mộ thế giới tinh thần của bọn mèo này.

Sau khi về đến nhà, ngoại trừ không nói lời nào, tất cả cử chỉ hành động của Thẩm Nhạn đều bình thường, không có gì khác biệt. Đầu tiên, hắn im lặng bước tới ổ mèo, đổ thêm thức ăn cho nhóc con đang kêu đói meo meo, rót thêm sữa, rồi lẳng lặng ngồi xuống nhẹ nhàng chải chuốt bộ lông tơ của nó, khiến nhóc con kia thoải mái tới mức mắt híp thành hai sợi chỉ.

Hắn nhìn Ngày Về nhỏ vùi đầu ăn, Tề Tĩnh nhìn hắn.

Nhìn thấy mèo con thoải mái hưởng thụ sự săn sóc của mình, bên môi hắn treo một nụ cười nhàn nhạt. Dường như cảm giác "được cần đến" đang trống rỗng bỗng đầy lên một chút, rồi lại hụt dần đi.

"Anh đi nấu cơm trưa."

Một lúc lâu sau, Thẩm Nhạn đứng dậy.

Thẩm Nhạn chỉ dùng một câu duy nhất để phá vỡ sự trầm mặc, biểu hiện một ý tứ duy nhất. Hơn nữa lúc nói, mắt hắn không hề nhìn về phía Tề Tĩnh.

Em giúp anh, vốn Tề Tĩnh định nói vậy.

Nhưng anh chợt nghĩ tới câu "Phải làm gì... để em cần anh hơn nữa?" của Thẩm Nhạn, nếu anh muốn giúp có khi còn gây ra hiệu quả ngược. Tề Tĩnh do dự, vẫn nuốt lời muốn nói lại, một mình ngồi trong phòng khách trêu Ngày Về nhỏ. Chẳng qua, ánh mắt anh vẫn thường hướng về phòng bếp, nhìn bóng lưng cô độc lặng yên kia.

"Có phải bởi vì tao nói sắp được gỡ bột khiến anh ấy sợ tao sẽ bỏ đi nên bất an hay không?"

Ngày Về nhỏ ngốc nghếch vểnh tai lên, dùng đôi mắt to ướt át nhìn chủ nhân, không hiểu nổi vì sao chủ nhân lại nhăn mặt lẩm bẩm, khiến nó cùng móng vuốt đầy lông mềm mại của mình xoa xoa nơi đó.

"Hay là... anh ấy nghĩ tao thiếu sự ỷ lại vào anh ấy?" Chí ít thì trên mặt chữ có thể phân tích như vậy. Nhưng rốt cuộc điều Thẩm Nhạn muốn là gì?

Ngày Về nhỏ nghe một lúc, sau đó mệt mỏi đánh một giấc.

Thanh âm Tề Tĩnh thở dài đối với nó không có ý nghĩa gì ngoài tác dụng thôi miên, vì vậy nó vươn người, chủ động chui xuống dưới vạt áo anh để ngủ cho ấm.

Đột nhiên, trong phòng bếp truyền ra một tiếng "choang", dường như là dao rơi xuống bàn bếp.

Tề Tĩnh hoảng hốt, lập tức xoay người đứng lên, khiến Ngày Về nhỏ đang thiu thiu ngủ lăn lông lốc trên sàn nhà, trở thành một quả cầu lông.

"Meo meo." Nó vô tội dựng lông, nhỏ giọng kêu ai oán, hờn dỗi động tác thô lỗ của chủ nhân.

Nhưng mà chủ nhân của nó chẳng hề quay đầu lại, chỉ lo lắng vội vã vào phòng bếp.

"Xảy ra chuyện gì?"

Tề Tĩnh còn chưa vào đến bếp, thanh âm lo âu đã vang lên.

Từ góc độ của anh có thể nhìn thấy lưng của người kia, hai vai hơi thu lại, đầu cúi thấp, đang tự cầm tay của mình.

Tư thế này có ý nghĩa gì, Tề Tĩnh đoán được.

Bước tới gần nhìn, trên bàn bếp quả nhiên có một con dao, lưỡi dao dính máu, chuỗi máu nhỏ giọt rơi trên sàn gạch men sứ trắng, ngay cả trên thớt gỗ của có. Tề Tĩnh hít sâu, "Anh cắt vào tay à? Mau cho em xem..."

Thẩm Nhạn xoay đầu lại. Nét mặt hắn vô cùng bình tĩnh, dường như không cảm nhận được sự đau đớn trên tay, chỉ mơ màng không hiểu điều gì đang diễn ra. Tay phải cầm tay trái, không hề có ý muốn cầm máu. Tề Tĩnh lo vô cùng, cầm lấy bàn tay bị thương của hắn, ép buộc kéo hắn cho mình nhìn kỹ hơn.

May mà không phải cắt quá sâu.

Tề Tĩnh nhất thời cấp bách, không kịp suy nghĩ đã cúi đầu ngậm vào. Lười anh nhẹ nhàng đặt trên vết thương, mùi máu tràn trong miệng, vị rỉ sắt khiến hai hàng lông mày của anh nhíu chặt.

Hành động của Tề Tĩnh khiến Thẩm Nhạn tỉnh táo lại, thất thanh kêu lên: "Tề Tĩnh, anh không sao..."

Anh hoàn toàn bỏ ngoài tai, kiên trì liếm hết máu.

"Tề Tĩnh."

Thẩm Nhạn gọi tên anh lần nữa, thanh âm trở nên khàn hơn, trầm thấp hơn, có thể khiến lòng anh mềm nhũn. Nghe như vậy, Tề Tĩnh bất giác nhả ra.

Ngay khoảnh khắc Thẩm Nhạn nhẹ nhàng rút tay ra, Tề Tĩnh ngẩng đầu, đang định hỏi "Vì sao anh lại cắt vào tay" thì chợt cái tay kia chuyển hướng, giữ hàm anh. Tề Tĩnh sửng sốt, không kịp nhìn rõ tâm tình hiện lên trong đôi mắt kia, chỉ kịp kinh ngạc hít một hơi vì kinh ngạc, rồi lập tức bị chặn lại.

Trong tất cả những nụ hôn mà hai người có với nhau từ trước đến nay, hiếm thấy khi nào Thẩm Nhạn chủ động một lần.

Tuy rằng thời gian và địa điểm hơi ngoài dự đoán, nhưng không thể phủ nhận rằng Tề Tĩnh có thể cảm nhận được tình cảm đầy ắp trong nụ hôn. Vừa cố chấp, vừa mãnh liệt.

"Ưm..."

Anh thở dốc vài cái, thuận theo hắn, nhắm mắt lại, chậm rãi cọ xát.

Cả người Thẩm Nhạn đều áp tới.

Tề Tĩnh không có đường lui, eo tựa vào bàn bếp, tay phải mơ màng sờ soạn dọc theo cánh tay hắn, hướng về phía trên, bất giác ôm lấy bả vai kiên cố.

Nồi nước trên bếp đang từ từ sôi, lửa nhỏ đun nửa giờ, lúc này thoát ra một làn hơi trắng lượn lờ giữa tia sáng mờ nhạt của phòng bếp. Nắp nồi hơi bật lên vì nước canh sối, phát ra tiếng va chạm, nhất thời che đi tiếng hít thở dồn dập của họ.

"Thẩm Nhạn." Tề Tĩnh tranh thủ một lần hít thở gấp gáp, nhắc nhở hắn, "Vết thương của anh còn chưa..."

Xử lí xong.

Dư lại ba tiếng còn chưa kịp nói, Thẩm Nhạn đã cúi người xuống chặn miệng anh, hai đôi môi ẩm ướt lại dán chặt vào nhau, dây dưa trong nhịp thở không đều đặn.

Trong miệng còn mùi máu, chan chát, khiến anh vô thức không muốn hôn sâu, nhưng Thẩm Nhạn vẫn xông vào.

Mùi vị đó, Thẩm Nhạn cũng nếm được...

Tề Tĩnh mơ màng mở mắt, nhìn người đàn ông nghiêm nghị đang gần gũi mình.

Quá gần, ngược lại không thể nhìn rõ.

Chỉ biết rằng trên gương mặt hắn không mang biểu tình đắm chìm trong sung sướng, mà mang theo sự thống khổ.

"Meo meo?"

Ngày Về nhỏ nghe tiếng động trong phòng bếp mà đến, ngây ngốc nhìn hai vị ba ba, cái đuôi lắc lư lúc ẩn lúc hiện.

Dưới chân truyền tới tiếng mèo kêu khiến Tề Tĩnh tỉnh táo lại, trên mặt nóng lên, cuối cùng cũng quyết định nhẹ nhàng đẩy Thẩm Nhạn ra.

"Vềt thương của anh còn chưa xử lí xong."

Anh vừa thở dốc vừa nói, kéo bàn tay còn đang chảy máu của Thẩm Nhạn.

Thời khắc này, vẻ mặt Thẩm Nhạn dường như đã thoát khỏi đê mê, khôi phục lí trí. Hắn yên lặng nhìn Tề Tĩnh giúp hắn rửa vết thương, muốn nói lại thôi.

Lát sau, hắn bỗng nhiêu dựa lại gần, dường như rất yếu đuối, chôn đầu trên vai Tề Tĩnh.

Tề Tĩnh ngẩn người, nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh thấy khó chịu ở đâu không? Hay là trưa nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?"

Thanh âm của Thẩm Nhạn nghe như người bị cảm, giọng mũi hơi nặng: "Không cần, cơm sắp nấu xong rồi. Anh đi lấy đồ tiêu độc cầm máu trước, em ôm Ngày Về nhỏ ra ngoài đi. Trong phòng bếp nhiều đồ nguy hiểm, cẩn thận làm nó bị thương."

Tề Tĩnh nghiêng đầu quan sát tình trạng của hắn, trông khá là bình thường, anh do dự gật đầu.

Trong nhà Thẩm Nhạn, Tề Tĩnh thích nhất là ngọn đèn treo trên bàn cơm, bởi vì ánh sáng của nó rất ấm áp, người ngồi phía dưới có thể dễ dàng thẳng thắn bày tỏ nỗi lòng.

Có một câu từ khi về nhà tới giờ anh vẫn giữ trong lòng, cuối cùng cũng nói ra.

"Buổi chiều anh quay về làm việc, em có thể tới thăm anh không?"

Bàn tay đang bê bát của Thẩm Nhạn chợt khững lại. Trên tay hắn còn dán một miếng băng vết thương, do hắn vừa mới dán lên.

Tuy chỉ là một miếng băng nhỏ, nhưng ít nhất cũng khiến cho lời nói của Thẩm Nhạn trở nên thiếu thuyết phục hơn: "Em đừng lo lắng, anh không sao... Em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Làm sao em có thể không lo lắng được?" Tề Tĩnh cười khổ.

Thẩm Nhạn là một người cẩn thận tới vậy, ấy thế mà vẫn thất thần tới mức cắt vào tay, làm sao có thể không khiến anh lo lắng. Tề Tĩnh kiên trì đổi lí do tiếp tục kế hoạch của mình: "Dù sao em ở nhà cũng rảnh rỗi, anh cứ làm việc của anh, không cần quan tâm đến em. Em có thể trò chuyện với y tá Bàng. Nếu như cô ấy cũng bận, em sẽ mang notebook theo, ở trong phòng làm việc của anh lên mạng giải trí."

Thẩm Nhạn im lặng một lúc. Cho dù im lặng, trong không gian hết sức yên tĩnh này, Tề Tĩnh vẫn nghe thấy tiếng hít thở mất đi quy luật của hắn rất rõ ràng, ngắn ngủi hơn bình thường, cũng trầm trọng hơn bình thường.

"Không, Tề Tĩnh." Cuối cùng Thẩm Nhạn vẫn lắc đầu, khô khốc nói: "Hôm này... không được."

"Vì sao?" Cái anh muốn biết nhất là nguyên nhân.

"Bởi vì... Hôm nay quả thật anh hơi khó chịu, trạng thái làm việc cũng sẽ không tốt." Vậy nên không muốn để em nhìn thấy.

Sau khi nói xong, Thẩm Nhạn thở dài một hơi.

Tề Tĩnh từng nói, dáng vẻ làm việc của hắn là cái mà anh tôn kính nhất, cũng yêu thích nhất. Hắn không thể tự mình hủy diệt ấn tượng tốt đẹp của anh về mình. Hiện giờ, ngoại trừ lấy lí do làm việc, hắn muốn được ở yên tĩnh một mình, tiếp thu tâm trạng mâu thuẫn, không suy nghĩ gì khác.

"Không sao đâu. Anh có thể tự điều chỉnh tâm trạng. Hơn nữa, tối nay là cuộc thi đầu tiên của em mà? Em nên ở nhà chuẩn bị mới đúng." Thẩm Nhạn nhẹ nhàng cười với anh, mặc dù nụ cười vô cùng miễn cưỡng.

"Vậy em đi theo anh một tiếng đồng hồ. Một tiếng thôi, có được không?"

Lúc này đột nhiên Tề Tĩnh hỏi lại.

Thẩm Nhạn không ngờ anh lại mặc cả với mình, ngẩn người nhìn anh, mãi vẫn không lay chuyển được, đành phải đồng ý.

Lúc ra khỏi nhà, Tề Tĩnh quyết định mang theo cả Ngày Về nhỏ.

Dù sao nhóc con này lớn đến bây giờ rất ít khi được vui chơi cùng đồng loại, biết đâu có thể gặp bạn bè trong bệnh viện.

Không biết có phải nhờ nụ hôn vừa nãy hay không, Thẩm Nhạn không còn u uất như trước, dọc đường vẫn lắng nghe Tề Tĩnh nói, thỉnh thoảng còn đáp lại vài ba câu.

Đến bệnh viện, Tề Tĩnh không quên tới chào hỏi y tá Bàng trước.

Dường như bà hiểu lầm Tề Tĩnh là hàng xóm của Thẩm Nhạn, hoàn toàn không hề kinh ngạc khi thấy Tề Tĩnh xuất hiện cùng Thẩm Nhạn, còn liên tục cảm thán thật trùng hợp, nói rằng hai người bọn họ thật có duyên, có thể ở gần nhau. Khi bọn họ đang hàn huyên, một y tá khác đi tới, nói với Thẩm Nhạn vừa mặc áo blouse vào: "Bác sĩ Thẩm, con chó con phẫu thuật tối qua đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, xin anh tới kiểm tra xác nhận."

Tề Tĩnh nghe nói về ca phẫu thuật đêm qua, trong lòng rung lên, vội hỏi: "Em có thể đi cùng không?"

Thẩm Nhạn khẽ gật đầu.

Hắn dẫn Tề Tĩnh tới khu phòng bệnh cách ly. Mở cửa ra, chỉ thấy một con chó ta(1) lớn khoảng hai, ba tháng tuổi, cả người được bọc trong lớp chăn bông mềm mại, chỉ có cái đầu đầy lông vươn ra ngoài, màu lông rất nhạt, màu vàng kim nhàn nhạt của lúa mì, nhìn rất ấm áp.

Chó con yếu ớt vẫy vẫy hai tai, mắt nhắm lại, nghe thấy tiếng chân của bọn họ mới miễn cưỡng nhếch mí mắt lên coi, thân thể vẫn nằm im như trước.

"Nó bị đụng xe, khi nhập viện, nội tạng bị tổn thương, tình trạng xuất huyết trong rất nghiêm trọng." Thẩm Nhạn nhẹ nhàng giải thích.

Tề Tĩnh chỉ nghe hắn tả lại thôi đã thấy hoảng hốt, chắc hẳn bộ dạng của chó con lúc đó rất đáng thương. Trong lòng anh tự nhủ như vậy, càng cố gắng nhẹ chân tới gần, tỉ mỉ quan sát nó.

Lúc này, Ngày Về nhỏ trong lòng anh ló đầu ra, hướng về con chó kia kêu "meo meo" vài tiếng.

Đối phương không đáp lại nó, vì vậy Ngày Về nhỏ càng cố gắng vươn móng, quơ quơ giữa không trung, muốn vồ lấy tai chó con.

"Ngoan nào, đừng nghịch. Bạn chó bị ốm, cần phải nghỉ ngơi." Tề Tĩnh vội vàng lùi lại, để tránh Ngày Về nhỏ chạm vào con chó.

"Meo meo meo meo meo!" Ngày Về nhỏ ấm ức đập chân lên tay anh lên án.

Nhắc tới cũng lạ, con chó con kia nghe thấy tiếng mèo kêu loạn xạ, vậy mà lại mở to mắt, tròng mắt đen nhánh ươn ướt vô cùng trầm tĩnh, bình thản nhìn một người một mèo trước mặt mình.

Thẩm Nhạn nhẹ nhàng đặt tay lên người nó, vuốt ve đầu nó. Đầu ngón tay xoẹt qua, vuốt qua vuốt lại, dịu dàng tột cùng.

Ánh mắt của nó bình tĩnh nhìn một lúc, cuối cùng lại nhắm vào, tiếp tục tiến vào trạng thái yên giấc.

"Tuy rằng đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, không có dấu hiệu sốt nhiễm trùng, nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện quan sát mới đảm bảo được."

Tề Tĩnh nghe vậy, chợt nhớ tới bài phỏng vấn trước đây của mình, trọng điểm là vấn đề bố trí cứu trợ động vật nhỏ. Anh hỏi: "Chờ tới khi nó khỏi hẳn, chủ nhân của nó sẽ tới đón nó hả?"

Lúc này, Thẩm Nhạn khững lại.

Tề Tĩnh chú ý thấy vẻ mặt hắn thay đổi, hơn nữa không phải là thay đổi tốt đẹp.

Nhận ra hình như mình đã nói gì sai, Tề Tĩnh định đổi chủ đề khác, Thẩm Nhạn lại chậm rãi nói: "... Không. Người đưa nó tới bệnh viện chỉ là người qua đường tốt bụng, nói rằng lúc đó chủ nhân nó không muốn cứu nó, cho dù cứu cũng nghĩ rằng không sống lâu được, nên... không cần nó nữa."

Chú thích:

(1) Chó ta: nguyên văn là chó bản địa Trung Quốc.

Bình luận

Truyện đang đọc