TRAO QUYỀN DUY NHẤT

Tiếng động của người đàn ông trong tai nghe hơi dừng lại một chút, hô hấp vốn suy yếu đột nhiên trở nên dồn dập, hổn hển hít thở.

"Là ai.. Ngươi là ai? Là ai??"

Câu nói không liền mạch, nửa chừng bị tiếng hít thở ngắt quãng kịch liệt làm cho rối loạn, hàm răng như đánh vào nhau. Tiếng nói trong tai làm người ta liên tưởng được rằng người này vừa giãy dụa vừa nói, dường như chính mắt nhìn thấy từng động tác vũng vẫy kịch liệt đầy đau khổ trong vũng bùn của hắn.

Lời kịch ban tổ chức đưa ra chỉ vỏn vẹn một câu "Là ai? Ngươi là ai?", hơn nữa còn dùng dấu chấm hỏi để kết thúc. Vì vậy rất nhiều thí sinh kéo dài cảm giác kiệt quệ gần chết, chỉ sử dụng phương thức hỏi đáp thông thường. Tình huống đặt ra là Phương Di Thanh cứu mạng Bạch Kha, vì vậy thậm chí có thí sinh còn biểu hiện tâm tình mừng rỡ khi được cứu vớt.

Thế nhưng, phiên bản hiện tại hoàn toàn khác với hướng đi đó.

"Bạch Kha" có tính đa nghi nặng, thử nghĩ nếu loại người như vậy lọt vào mai phục, gần như sắp chết, đột nhiên xuất hiện một người xa lạ, làm sao có thể khiến hắn thở phào nhẹ nhõm được, ngược lại còn khiến hắn càng tuyệt vọng hơn.

Ngươi là ai, có phải chó săn của triều đình đuổi tới giết ta?

Ngươi hỏi ta còn vương vấn điều chi, có phải muốn hỏi ta còn lời gì trăng trối hay chăng?

Thanh âm vang lên biểu hiện hiệu quả này.

Trong giọng nói của người sắp chết mang theo tâm lí cầu sinh mãnh liệt vô cùng rõ ràng, từng lời từng chữ đều kích động.

Như vậy, trong tình huống này, "Phương Di Thanh" sẽ trả lời thế nào?

Trước mặt là một người đàn ông đang thoi thóp, nếu anh không làm gì, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, người này chắc chắn phải chết.

Rõ ràng hắn đã rơi vào hoàn cảnh vô cùng chật vật, mà sự xuất hiện của anh khiến tình trạng của hắn càng éo le hơn.

Điều đáng cười là, anh thấy hơi... đáng thương.

Thanh âm bất giác nhỏ dần, nhẹ nhàng, nhàn nhạt, không hề mang ý bức bách, tựa như đang an ủi, "Chỉ là dân giang hồ, đi ngang qua nơi này, không có ý hại ngươi."

Đáp lại lời kịch lúc nãy, Tề Tĩnh chậm rãi dựa vào phía sau, cứ như người liệt ngồi trên ghế, im lặng không lên tiếng.

Thì ra là vậy.

Hóa ra các thí sinh trước đó khiến anh không thể thuận lời đối kịch, bởi vì đoạn đối thoại của họ dập khuôn, không ăn khớp, khi đối đáp sẽ cảm thấy có chỗ kỳ quái, vì vậy anh mới bị nghẹn lại.

Không ngờ còn có thể diễn như thế – anh nghĩ.

Trái tim đập kịch liệt, ngoại trừ do khẩn trương vì chìm đắm trong nội dung vở kịch ra, còn vì niềm hưng phấn của một CV khi tham gia đối kịch.

Thời gian chuyển màn kịch rất ngắn, ngắn tới nỗi sự hưng phấn kia còn chưa kịp biến mất đã bị kích thích cho dâng cao hơn.

Trước đó còn là một người thê thảm, bẩn thỉu trong đống hỗn độn, khoảnh khắc sau thanh âm của hắn bỗng trở nên trong vắt như được gột rửa, phong cách bén nhọn biến mất, thậm chí còn mang theo phong độ quân tử.

Nếu như những lời nói sau đó không mang sự lạnh nhạt, chế giễu, thì nó đích thực là lời của một đấng quân tử.

"Phương quán chủ, trước đây nếu không nhờ quán chủ ra tay cứu giúp, chỉ e tại hạ đã chết dưới tay quân triều đình."

Đến đó thì tạm dừng trong chốc lát.

Khi hắn cất tiếng lần nữa, giọng nói trở nên lạnh hơn, mỗi câu mỗi chữ tựa như rít từ kẽ răng mà ra: "Ân đức to lớn... suốt đời này không thể nào quên."

Tề Tĩnh hơi cứng đờ.

Không hiểu vì sao anh cảm thấy sự áp bách vô hình, từ giữa những hàng chữ kia bất ngờ bật ra một cây đao sắc nhọn đâm vào cổ họng, khiến anh không thốt nên lời.

Không được...

"Phương Di Thanh" là người đã trải qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời, dưới tình huống như vậy cũng có thể mặt không biến sắc, thong dong đáp lời.

"Trước đây, ta đã từng nói, chỉ là chút việc cỏn con... Bạch huynh không cần mãi nhớ." Ngăn chặn sự dao động dưới đáy lòng, anh cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh, nhàn nhạt tiếp lời.

Lúc này, trong tai nghe bỗng nhiên truyền tới tiếng cười nhẹ nhàng.

Đầu tiên là tiếng "hừ" rất nhỏ như bật ra từ mũi, sau đó là hai chữ.

"Ha ha."

Trong kịch bản không có đoạn này, trong gợi ý chất giọng cũng không có. Không hề có dấu hiệu nào, tiếng cười vang lên rất nhỏ, rất trầm, giống như một tảng băng trồi lên giữa mặt nước lạnh lẽo tĩnh mịch.

Tề Tĩnh giật mình, bất giác rùng mình một cái.

"Chút việc con cỏn... Sao quán chủ có thể nói là chút việc cỏn con được chứ?"

Nụ cười còn chưa biến mất, kết hợp với câu thoại này truyền vào trong tai, che giấu ý muốn giết người bằng vẻ khách sáo – Nhưng mà ý tứ sâu kín được giấu rất kỹ, cất rất sâu, miệng nam mô bụng bồ dao găm, khiến người nghe cảm nhận được sự kì lạ, nhưng lại không quá rõ ràng.

"Nơi ta trúng mai phục hồi đó cách "Thính phong quán" hơn mười tám dặm." Ai tới không tới, cứ nhất định phải là Phương Di Thanh ngươi đi ngang qua.

"Đường núi gồ ghề, mưa to như trút nước." Cứ nhất định phải là ngày hôm ấy, ở tại nơi ấy, gặp được nhau.

Sao có thể chỉ là trùng hợp?

Một câu nói lưu loát bật ra, kết hợp với dáng tươi cười nhẹ nhàng, nhưng người nói ra lời đó đã vứt bỏ vẻ ngụy trang, thắng thắn chế giễu: "Quán chủ đã rất khổ cực rồi."

Phương Di Thanh, ta đã biết chuyện ngươi dốc sức phục vụ triều đình, ngươi còn muốn tiếp tục đùa giỡn ta nữa sao?

Trước đây cứu ta chỉ là ngụy trang, mục đích thật sự của ngươi là muốn từng bước từng bước lừa gạt ta, lợi dụng ta.

Ta đã từng biết ơn ngươi sâu sắc, thật quá ngu ngốc mà.

Anh câm lặng không trả lời được.

Lần này thật sự là không đáp lại được. Một câu cũng không nói được.

Rất lạnh lùng.

Rất đáng sợ.

Hoàn toàn không còn là "Thẩm Nhạn" ấm áp. Hiện tại, ở trước mặt anh là một người đàn ông xa lạ, không hề mang bóng dáng Thẩm Nhạn, chỉ hé một nụ cười nhạt vì bị phản bội.

Tề Tĩnh biết tiếp theo đó "Phương Di Thanh" có lời thoại, nhưng nhất thời anh không nhớ ra nổi nữa.

Trong nguyên tác, đoạn hội thoại của hai người tiếp diễn tới đây thì rơi vào trầm mặc, nhưng dưới hình thức đếm người thời gian của cuộc thi, hắn không thể diễn như vậy được.

Tuy vậy, quả thật hiệu quả rất tốt.

Đương nhiên, ngoại trừ Tề Tĩnh, còn rất nhiều người khác cũng nhận ra điều này.

Người nghe 1:... Sợ cry luôn... (thật đó... tôi cứ nhích về phía sau đến nỗi suýt chút nữa thì lọt khỏi ghế)

Người nghe 2:... Hu hu hu hu hu Ba ba mèo thật đáng sợ!! 〒▽〒

Người nghe 3: Suýt nữa phát bệnh tim rồi!! Thanh niên nghiêm túc kia đâu mất rồi?? Bạch Kha thành thật trung hậu chất phác đi đâu mất rồi?? Trả lại Ba ba のmèo dịu dàng hệ chữa trị cho tôi, phối loại nhân vật này thật đáng sợ!! 〒▽〒

Người nghe 4: (đỡ trán) Anh ấy vừa "ha ha" một cái, tôi rùng cả mình...

Người nghe 5:... Lần đầu tiên nghe thí sinh này biểu diễn tại hiện trường... Mẹ nó trước đây ai nói với tôi rằng giọng anh ấy thuộc hệ chữa trị(1)... Dám, lừa, dối, tình, cảm, của, tôi!!! Lời dạo đầu ấm áp ngọt ngào như vậy chỉ dùng để làm nổi bật khả năng diễn xuất phía sau sao?? "Ba ba のmèo", anh thắng!! (mồ hôi lạnh đều ứa ra như tắm, không chịu nổi _(:3″ ∠)_)

Người nghe 6:...Quá... đồng... cảm... Thật lòng mà nói thì cảm giác tương phản này không thể like hơn được nữa!! ≧ 口 ≦

...

...

Tề Tĩnh nhìn bình luận trên khung chat, bản thân anh cũng vươn tay ra, quả nhiên lòng bàn tay lành lạnh, đổ một tầng mồ hôi.

Vừa rồi anh hoàn toàn chìm đắm trong giọng nói của Thẩm Nhạn, chính trực gì đó, chữa trị gì đó, anh không chú ý tới.

Chỉ mỗi phong cách thay đổi đã quá đủ rồi.

Màn hai kết thúc, anh hoàn toàn không hề có nghi vấn gì với "Bạch Kha" của Thẩm Nhạn. Có lẽ bởi vì trước đây anh từng nghe nhiều vai ông lão cao quý của Thẩm Nhạn nên khá chắc chắn yên tâm với cuộc thi thứ nhất, hoàn toàn không bất ngờ trước kết quả. Nhưng lần này... anh không thể không nói mình bị dọa sợ luôn.

"Tuy nhiên nếu màn ba không có gì đột phá thì..." Tề Tĩnh tự lẩm bẩm.

Trong màn ba, các thí sinh đều phát huy rất tốt, sức bật ổn định, diễn biến tâm lí không có lỗi lớn, e rằng hiệu quả phối âm của Thẩm Nhạn sẽ không có nhiều chênh lệch với họ.

Nhưng mà không sao. Chỉ dựa vào hai màn trước, Thẩm Nhạn đã lưu được ấn tượng cực kì sâu cho thính giả. Cho dù màn cuối không có điểm sáng nào...

"Người ngoài không hiểu con, nói con gieo gió gặt bão... Vậy mà... ngay cả người cũng không hiểu con sao?"

Lúc này, trong tai nghe vang lên tiếng chất vấn lạnh lùng. Đây là lời thoại đầu tiên của màn ba, trong giọng nói còn hơi run rẩy, nói xong còn vang lên tiếng thở dốc không ngừng, tựa như giận phát điên rồi.

Tề Tĩnh hồi phục lại tinh thần, lắng nghe không nhúc nhích.

Giữa lúc tất cả mọi người nín thở chờ đợi lời thoại tiếp theo của "Bạch Kha", bỗng nhiên một giọng nói già nua chậm rãi vang lên: "Bạch Kha... Vì sao con cứ mãi cố chấp như vậy?"

A...

Tề Tĩnh chấn động, không thể tin được tháo tai nghe xuống ngoáy ngoáy tai, hoài nghi mình nghe thấy ảo giác.

Là "Tiêu Sơn lão tẩu".

Là lời thoại của "Tiêu Sơn lão tẩu". Phía ban tổ chức không công bố đoạn này, đây là một câu thoại xuất hiện trong nguyên tác.

"Ha ha ha ha ha..."

Tiếng cười của "Bạch Kha" bật ra đầy âm hiểm, chứa đựng sự điên cuồng. Cười xong, hắn đột nhiên lớn tiếng quát: "Con cố chấp? Rốt cuộc ai mới là người cố chấp? Người luôn cho rằng con thua kém Tần Thác! Người luôn coi thường con! Qua bao nhiêu năm, người lúc nào cũng thiên vị nó, chẳng phải bởi vì người cho rằng nó thích hợp kế thừa môn phái này, chứ không phải con..."

Đoạn lời thoại này tác động rất mạnh, còn chưa kịp tán đi thì lại nghe tiếng thở dài nhẹ nhàng của ông lão.

"Vi sư chưa từng nghĩ như vậy..."

"Nói dối!" Lời nói của ông lão bị cắt đứt, hầu như không dừng lại dù chỉ một giây, đối đáp liên mạch lưu loát, không hề có kẽ hở, "Nếu không phải vì người đối xử với con như vậy, nếu không phải vì... trước đây người nhất quyết bắt con xuống núi tìm nó, con sẽ tới nông nỗi này hay sao?"

Từng lời nối tiếp nhau vô cùng trôi chảy, tựa như có hai người đang đối kịch.

Thanh âm của "Bạch Kha" và "Tiêu Sơn lão tẩu" chuyển đổi linh hoạt, hoàn toàn không có chỗ hở.

Cuối cùng Tề Tĩnh cũng phản ứng, hít ngược một hơi.

Đó là Song Hoàng(2).

Có một không hai, chỉ có Thẩm Nhạn mới làm được Song Hoàng.

Tề Tĩnh vô thức bịt miệng mình, nhưng không kiềm chế được khóe miệng cứ giương lên, niềm vui mừng như làn sóng lớn ập tới trong lòng, trái tim kích động không ngừng đập rộn rã.

Không được rồi.

Không được rồi, quá sung sướng.

Rõ ràng không phải anh đang biểu diễn, nhưng khi nghe được màn này, anh rất muốn đứng lên vỗ tay kịch liệt.

Trên khung bình luận cũng nổ tung.

Người nghe 1:... Mẹ nó!!! Là Song Hoàng!!! Thay đổi trong nháy mắt... Mẹ nó, quá cảm động!! (╯‵ 口 ′)╯︵┴─┴

Người nghe 2:... Mẹ nó!!! Sao tôi không nhận ra là anh ấy đang phối song song cả vai "Tiêu Sơn lão tẩu"?? Vừa rồi tôi còn tưởng có một người nữa đang diễn, thật giống như có hai thí sinh đang đối kịch!! (không được rồi, từ hôm nay trở đi tôi chính thức trở thành fan cuồng của Ba ba mèo!!! 〒▽〒)

Người nghe 3:... Để cho tôi khiếp sợ đi... Anh ấy đọc cả lời thoại trong sách?? (đúng vậy, tôi thuộc đảng nguyên tác, tôi nhớ mang máng lời thoại trong truyện chính là như vậy)

Người nghe 4: Lầu trên nói thật à?? Tôi còn nghĩ rằng trên thông báo không có lời thoại của sư phụ nên Ba ba mèo bịa thêm vào. Hóa ra là có thật?? Song Hoàng đã vượt qua kỳ vọng của tôi rồi, cực, kỳ, thích! Cầu thêm tôi vào Hội fan cuồng của Ba ba mèo!! Meo~ ——(╯‵ 口 ′)╯︵┴─┴

Người nghe 5:... Đã kinh ngạc không nói nên lời... Tôi cảm thấy đợi đến giờ phút này thật đáng giá, không chút thất vọng... _ (:3″ ∠)_

Người nghe 6: Nghe kịch linh tinh đã hai, ba năm, tôi dám khẳng định thực lực "Ba ba のmèo" còn mạnh hơn các đại thần của giới võng phối gấp trăm lần!! Thật lòng mong anh tiếp tục phối âm, chờ mong các cuộc thi tiếp theo của anh!!

...

...

Nếu có Hội fan cuồng của Ba ba mèo, anh nhất định phải là người đầu tiên gia nhập, ngày nào cũng post bài.

Tề Tĩnh cười rộ trước màn hình, không biết vì sao vành mắt nóng rực lên, đôi môi mím chặt, cố gắng kiềm chế tình cảm đang trào dâng mãnh liệt: "Thẩm Nhạn, anh khiến em quá kinh ngạc..."

Đây không còn là biểu diễn cho xong nữa.

Nếu chỉ đơn thuần muốn hoàn thành nhiệm vụ, hắn không cần phải để tâm suy nghĩ như vậy. Nhất định là Thẩm Nhạn đã nghĩ cách đáp lại sự ủng hộ của mọi người.

"Muốn không vote cho anh cũng khó." Tề Tĩnh cười nói, con trỏ chuột vững vàng bấm vào ô bỏ phiếu.

Ba mươi giây tiếp theo chỉ cần im lặng chờ đợi công tác thống kê kết quả cuối cùng là được.

Lúc có kết quả, phản ứng đầu tiên của Tề Tĩnh là sửng sốt, phản ứng thứ hai là nhíu mày.

Tuy rằng anh đã chuẩn bị tâm lí từ sau khi nói chuyện với Bươm Bươm Ngọc, nhưng mờ ám một cách rõ ràng như vậy... Thật đúng là ngoài dự đoán.

[Chất giọng]: 4.0, 4.0, 2.0. Trung bình: 3.33

[Phát âm]: 4.5, 4.0, 3.0. Trung bình: 3.83

[Kỹ năng cơ bản]: 4.5, 4.0, 3.0. Trung bình: 3.83

[Sức hấp dẫn]: 4.5, 4.5, 2.0. Trung bình: 3.67

Điểm của ban giám khảo: 3.33+3.83+3.83+3.67=14.66 điểm.

Điểm bỏ phiếu: 94.1% phiếu bầu. Tỷ lệ = 0.941 điểm.

Tổng điểm: 14.66+0.941=15.601 điểm.

Ép điểm trắng trợn như vậy luôn hả — Tề Tĩnh nhìn điểm, vừa nở nụ cười nhạt vừa lắc đầu.

Dưới tình huống hai vị ban giám khảo kia đều cho điểm rất cao, điểm số phía sau càng không thích hợp, thậm chí còn có điểm bắt đầu bằng số "2", mạnh mẽ kéo tổng điểm trung bình xuống dưới 4.

Giỏi thật.

Quả giỏi—-

Mặc dù tỷ lệ phiếu bầu ở hiện trường rất cao, giúp Thẩm Nhạn kiếm thêm được ít điểm, nhưng tổng điểm vẫn chỉ xếp hạng hai. Dĩ nhiên Tề Tĩnh công nhận thí sinh thắng hiểm với tổng số điểm 15.733 có thực lực, nhưng đánh giá khách quan mà nói... Diễn xuất của thí sinh kia kém Thẩm Nhạn rất nhiều.

Đối mặt với kết quả như vậy, mọi người tại đây đều khiếp sợ và không phục.

Người nghe 1: = =... Giám khảo cuối cùng là Tây Bắc Lộ nhỉ... Không có não à?

Người nghe 2: = =... Chất giọng thì mỗi người một quan điểm, cá nhân tôi nghĩ Ba ba mèo không có vấn đề, tuy rằng không đúng kiểu "vừa nghe đã biết là người xấu", nhưng quả thật chất giọng rất khốn nạn (theo nghĩa tốt). Thế những mục còn lại chỉ được 2 điểm là sao???

Người nghe 3: Cô Bồ còn cho 4.5 điểm!! Cô Bồ nói đó sẽ là số điểm cao nhất mà cô chấm!! Đến cô Bồ còn chấm 4.5 điểm, hai điểm 2.0 kia chói mắt tới cỡ nào!! (╯-_-)╯╧╧

Người nghe 4: Lần đầu tiên có xúc động muốn giết ban giám khảo... Đêm nay ai lên nhận xét vậy?? Mạnh mẽ yêu cầu giải thích điểm số này!!

Người nghe 5: Trả lời lầu trên, ban giám khảo nhận xét theo hình thức thay phiên, do thầy Trường Cung và cô Bồ Ngọc Chi thay phiên. Tây Bắc Lộ chưa bao giờ lên nhận xét, trận đấu này đến phiên cô Bồ... Nhưng cô Bồ cho điểm rất chuẩn rồi!! Tôi muốn người chấm điểm 2.0 và 3.0 kia lên giải thích cơ! Rõ ràng Ba ba mèo có thể đạt hạng nhất...

Người nghe 6: Tôi muốn nói là tôi cho rằng hai vị ban giám khảo kia chấm điểm cũng chưa đủ khách quan... Đáng lẽ ra tất cả các mục đều phải được 5.0 mới đúng!! Chưa tính đến những cái khác, chỉ bằng cách diễn "Song Hoàng" cũng đủ được điểm tối đa!! (╯-_-)╯╧╧ (ghê tởm, tôi rất tức giận, đêm nay chắc chắn không ngủ yên)

...

...

Tây Bắc Lộ không tham gia nhận xét, Tề Tĩnh đã từng thấy người ta thảo luận tin tức này trên diễn đàn.

Lý do phía ban tổ chức đưa ra là dù Tây Bắc Lộ là quán quân cuộc thi mùa một, nhưng dựa trên lí lịch, kinh nghiệm thì không thể so sánh với hai tiền bối Trường Cung và Bồ Ngọc Chi. Để bảo đảm tính chuyên nghiệp của cuộc thi, Tây Bắc Lộ chỉ phụ trách chấm điểm.

Trông có vẻ Tây Bắc Lộ phải chịu ấm ức, nhưng thật ra hắn có thể chấm điểm tùy thích mà không phải đứng ra giải thích.

Có phải "người trong ban tổ chức" mà Bươm Bướm Ngọc nhắc tới với anh lợi dụng điểm nay hay không?

"Ghê tởm..." Tề Tĩnh nhịn không được vỗ vào bàn, dùng đau đớn nhất thời để làm chết lặng nỗi tức giận đang dâng lên trong lòng.

Nếu như suy đoán của anh là thật, vậy thì cuộc thi của mình, cuộc thi tiếp theo của Thẩm Nhạn, của Bún qua cầu, thậm chí của bất cứ thí sinh nào tham gia thi cũng đều bị ảnh hưởng. Chẳng qua tùy theo họ ghét ai mà mức độ ảnh hưởng sẽ khác nhau.

*Chú thích:

(1) Hệ chữa trị: là kiểu giọng nghe vào thấy thoải mái, kiểu được trị khỏi bệnh ý.

(2) Song Hoàng: là một loại nghệ thuật dân gian, một diễn viên ngồi cử động miệng ở phía trước, một người trốn phía sau nói hoặc hát, phối hợp với nhau, trông như diễn viên ngồi phía trước đang tự diễn tự hát.

Bình luận

Truyện đang đọc