TRAO QUYỀN DUY NHẤT

Thẩm Nhạn nhẹ nhàng đè lên anh, thậm chí còn hơi đẩy về phía trước một chút. Hắng dùng tay nâng gáy anh, kéo anh sát về phía mình.

Giờ anh không thể lui bước được nữa, thân thể hai người hoàn toàn quấn vào nhau.

Chiếc gối hơi lõm xuống. Tề Tĩnh hơi ngửa ra sau, tư thế này khiến cơ thể anh căng ra, phô bày tất cả – đó là tư thế dụ dỗ người ta xâm nhập. Nhiệt độ càng ngày càng cao, Thẩm Nhạn bắt đầu mất lí trí, không thể chống cự được trước sự mê hoặc này, hơi cúi người xuống dán sát vào khối thân thể đang bày ra đường cong quyến rũ kia, đuổi theo tiếng thở dốc của đối phương, dùng môi mình chặn nó lại.

"Ưm..."

Nụ hôn khiến cho ngôn ngữ trở nên vô lực, cũng khiến cho hơi thở trở nên rối loạn, lúc sâu lúc cạn, dồn dập vang lên trong căn phòng mờ tối.

Tề Tĩnh nhíu mày, yếu hầu khô khốc phát ra tiếng thở hào hển, phân nữa tan biến bên môi Thẩm Nhạn, bị cuốn vào trong nụ hôn của hắn. Đầu gối của anh vô thức hướng lên, bàn chân bất giác nhẹ nhàng ma sát chăn đơn dưới người, hai chân hơi mở ra, cho phép thân thể đối phương tiến vào.

Thẩm Nhạn buông tay phải của anh ra.

Buông ra, nhưng không rời bỏ.

Ngón tay chậm rãi vuốt ve dọc lên trên theo cánh tay anh, lướt qua vai, lướt qua sau mang tai, luồn vào trong tóc. Chỉ có ngón cái sờ vành tai anh, từng chút từng chút.

Đó là chỗ hay bị đỏ ửng lên nhất của Tề Tĩnh. Đặc biệt là bây giờ – sờ lên đó vừa mềm vừa nóng, xúc cảm thoải mái không thể diễn tả được bằng lời.

"Anh lại... Coi em như mèo sao..." Tề Tĩnh khàn khàn hỏi, đuôi lông mày toát lên ý cười nhàn nhạt. Khi anh mở miệng, một nụ hôn còn chưa hoàn toàn kết thúc, mỗi một chữ thốt ra là một lần hai bờ môi cọ xát vào nhau, cho đến khi Thẩm Nhạn vùi đầu hôn xuống phía sau mới bổ sung nốt.

"Không phải." Trong lòng hắn rõ ràng hơn ai hết, người mình đang ôm là ai. Chính bởi vì biết rất rõ nên động tác mới có thể chứa đựng nhiều tình cảm trìu mến như vậy.

Tề Tĩnh lặng nghe hắn nói, mí mắt rũ xuống, cười mà chẳng hé môi.

Dường như muốn đáp lại hắn, tay phải anh bất giác mò vào eo Thẩm Nhạn, lật vạt áo hắn đang mặc, chui vào bên trong. Ngón tay trực tiếp chạm vào làn da ở nơi đó, bắt đầu từ eo dần dần mò lên trên, xoa toàn bộ lưng hắn. Đường cong lưng hắn khá dẻo dai và rắn chắc, vừa cứng vừa đàn hồi, phập phồng theo tiếng thở của hắn dưới bàn tay anh.

"Tề Tĩnh..." Thẩm Nhạn nghẹn ngào kêu lên. Hắn ghé xuống bên tai anh, nói nhỏ như cầu khẩn, "... Đừng sờ anh."

"Vì sao?" Tề Tĩnh cười rất dịu dàng, biết rõ còn cố hỏi.

Thẩm Nhạn không trả lời.

Dưới ngọn đèn, hắn thấy được nét mặt của Tề Tĩnh lúc này. Mắt nửa khép nửa mở, khóe mắt ửng hồng như lan ra tận tai, khóe miệng khẽ nhếch. Hắn biết điều Tề Tĩnh muốn tuyệt đối không phải câu trả lời của hắn, mà là một thứ khác.

"Thẩm Nhạn, anh có muốn thử... nhìn một chút hay không?" Thanh âm của anh đè ép rất trầm, gần như không nghe rõ, kết hợp với ngón tay đang chậm rãi trêu đùa trên vai Thẩm Nhạn, đủ để khuấy động lòng người. Thân thể hai người chỉ cách nhau một lớp vải, cúc áo ma sát vào ngực tạo ra kích thích liên hồi, phát ra tiếng động thật nhỏ, gần như đứt lìa, nhẹ nhàng cọ vào da.

Như vậy chẳng phải rất khó chịu sao? Anh nghĩ, muốn tìm cho mình một cái cớ.

Thẩm Nhạn nhỏ giọng thở gấp, quả nhiên chậm rãi nhổm dậy, tay hướng về phía cúc áo phía trên của anh.

Đã không biết bao nhiêu lần hắn giúp anh cởi cúc áo. Những thao tác vốn phải trở nên thuần thục mà giờ khắc này lại vụng về như người mới học, mất kha khá thời gian mới cởi xong một cái.

Hô hấp của Tề Tĩnh bất giác dồn dập hơn. Anh nhắm mắt không nhúc nhích, mặc kệ ngón tay của hắn cởi thêm cúc áo của mình, cái thứ hai, cái thứ ba... Trình tự chậm rãi chuẩn như quá trình cởi quần áo trước khi tắm bình thường, nhưng hoàn cảnh khác biệt, độ nóng trên tay đối phương cũng khác biệt, làn da chỗ xương quai xanh bị Thẩm Nhạn đụng phải cũng có lỗi giác nóng bỏng.

Tới khi cái cúc áo cuối cùng được cởi ra, vạt áo bị vén sang một bên, hoàn toàn mở rộng.

Đây không phải lần đầu tiên hắn cởi áo cho anh, nhưng là lần đầu tiên hắn để bàn tay mình nhẹ nhàng bao trùm lồng ngực anh, lẻn vào trong đồng thời kéo quần áo anh xuống, lần đầu tiên hắn được nhìn thấy một Tề Tĩnh mà hắn chưa từng quen biết – chỉ xuất hiện trước mặt mình, chỉ vứt bỏ mọi phòng bị vì mình, một Tề Tĩnh duy nhất.

"Thẩm Nhạn."

Tề Tĩnh kia gọi tên hắn, dường như hô hấp quá gấp gáp khiến nói không ra hơi, thanh âm rất nhỏ, như có như không.

Bàn tay đang ôm lấy phía sau lưng hắn mê loạn cào hai cái. Không đau, chỉ là khiến hắn run rẩy.

Thật muốn bất chấp tất cả biến người này thành của mình.

Cứ ích kỷ, buông thả, thậm chí là cưỡng ép giữ lấy anh – nếu như bản chất hắn không phải là một vị bác sĩ không được phép gây tổn thương tới người khác.

Thẩm Nhạn hít sâu một hơi, dường như chỉ trong chốc lát đã giãy dụa thoát khỏi biển lửa, trái tim đập kịch liệt trong lồng ngực như vỡ tan đầy đau đớn.

Hắn cùi đầu nhìn Tề Tĩnh vẫn không nhúc nhích nằm trên gối, thân thể được bao bọc bởi một quầng sáng vàng mỏng manh, quần áo xộc xệch mà vẫn nhẹ nhàng nở nụ cười, cười đẹp tới mức hắn không tài nào dời mắt sang chỗ khác được, chỉ có thể kinh ngạc nhìn anh. Nhiệt độ cơ thể Tề Tĩnh cũng rất cao, mỗi cái chạm tay đều có thể đụng tới lửa nóng đang chôn giấu, dễ dàng thiêu hủy hết lí trí của hắn. Khi trong đầu hắn nảy sinh ra nỗi niềm luyến tiếc bàn tay ấy, có nghĩa là lí trí đã gần như cạn kiệt.

Còn một tia lí trí cuối cùng là để ý tới cánh tay trái đang bị thương của Tề Tĩnh.

Bởi vì vẫn mở đèn, mắt thường hoàn toàn có thể thấy được.

Tuy rằng cánh tay được bó bột lẳng lặng nằm im trông có vẻ khá an toàn, nếu động tác của hắn không quá mạnh mẽ, cố gắng cẩn thận thì có thể tránh được. Nhưng tay anh vẫn chưa khỏi hẳn, nếu chút lí trí cuối cùng này mà biến mất, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, làm tới mức nào.

"A..." Thẩm Nhạn nhắm mắt lại, cười khổ một tiếng, chôn đầu vào lòng Tề Tĩnh, xiết chặt vòng tay ôm lấy đối phương.

"Thẩm Nhạn?" Tề Tĩnh hốt hoảng nghiêng đầu, dán sát bên tai hắn mà hỏi.

Thẩm Nhạn không đáp, chỉ yên lặng lắc đầu, thở dài một tiếng gần như không nghe thấy rồi hôn nhẹ vào gáy anh một cái. Tề Tĩnh vô thức thở ra, thân thể căng cứng ưỡn lên lại sụp xuống, tay phải kéo đầu hắn áp vào người mình, dùng ngón tay chải tóc hắn như an ủi.

"Tề Tĩnh." Lúc này, Thẩm Nhạn nhỏ giọng nói một câu, "Anh thích em."

Thanh âm trầm thấp quen thuộc lại nói ra ba chữ chẳng hề quen thuộc, trong lòng biết rất rõ nhưng chưa từng chính thức được nghe.

Tề Tĩnh giật mình, bỗng nhiên hốc mắt cay cay, ánh đèn trong tầm mắt đều bị ánh nước ướt át xua tan, chậm rãi trào dâng.

Anh chỉ ngẩn người trong chốc lát, lặng lẽ nghẹn ngào mãi không thốt nên lời, chỉ ôm Thẩm Nhạn chặt hơn.

Lúc này, Thẩm Nhạn chậm rãi hướng người về phía trước, không đợi Tề Tĩnh phản ứng, bỗng nhiên nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai anh, dùng đôi môi dịu dàng cắn một cái.

"... Thích em." Tiếng thì thào của Thẩm Nhạn kề sát bên tai, gần trong gang tấc, lặp lại câu nói kia.

Hơi thở của hắn thổi vào tai anh, cũng thổi vào lòng anh, ấm áp như muốn hòa tan anh.

Trong khi Tề Tĩnh đang đắm chìm không thể kiềm chế được, tay Thẩm NHạn nhẹ nhàng trượt từ bên sườn anh, dần dần mò mẫm xuống dưới bụng, cách một lớp vải, im lặng đè xuống nơi đã thức tỉnh nổi lên phản ứng của anh. Vào khoảnh khắc ấy, Tề Tĩnh run lên, bất giác nhắm mắt, không nén được tiếng rên rỉ ngắn ngủi.

Hai người vẫn kề sát bên nhau, thân thể quấn quít gần gũi lâu như vậy, đàn ông bình thường tất nhiên sẽ xảy ra phản ứng sinh lý.

Chẳng qua bị đối phương đụng vào như vậy, phản ứng trong lòng còn mãnh liệt hơn.

Đầu gối Tề Tĩnh như nhũn ra, bàn tay vịn trên đầu vai Thẩm Nhạn hơi run rẩy, tai đỏ rực giống như lúc nào cũng có thể bị cắn rớt bên môi hắn. Tiếng thở dốc của Thẩm Nhạn rất trầm, động tác vuốt ve vô cùng trúc trắc, chậm chạp, đồng thời khẽ hé môi, lần này hắn dùng răng cắn vành tai anh, phát ra tiếng mút mát ướt át thật nhỏ.

"Như vậy... là được rồi." Hắn nói.

"Ưm..." Tề Tĩnh sửng sốt, dường như đã hiểu ra ý hắn. Mãi lâu sau, anh mới hơi buồn rầu bật ra một tiếng "ừ" trong tiếng thở khàn khàn.

Tay anh cũng không nhịn được nữa, lần mò xuống dưới, nắm lấy nơi giống thế. Anh hành động trực tiếp hơn hẳn, chậm rãi không thò vào trong áo mà theo đường viền cơ thể hắn âm thầm sờ soạn, đụng đến chỗ giữa hai chân, nhẹ nhàng nắm lấy.

Thân thể Thẩm Nhạn hơi căng lại, nhưng Tề Tĩnh không buông tay, vẫn nắm thật chặt.

Nghe tiếng thở của người kia dần trở nên dồn dập hơn, trong lòng Tề Tĩnh bỗng dưng thấy thỏa mãn vô cùng, miệng lưỡi khô khốc cũng thấy ngọt ngào hơn. Anh còn cố ý nâng đầu gối, nhẹ nhàng cọ vào đùi trong của hắn, lập tức được nghe thấy tiếng thở dốc bị đè nén lại đúng như ý nguyện.

"Như vậy là được rồi... không phải sao?" Anh dụi đầu vào tóc hắn, tựa như cười, như thở than, cũng như đang khẽ khàng thì thào.

Lúc này đây, không nhớ được đã bắt đầu thế nào, hoặc là sẽ kết thúc ra sao.

Chỉ biết là thân thể ướt mồ hôi, quần áo và ga giường đều ướt. Một hộp khăn giấy đầy đặt trên tủ đầu giường, qua một đêm thôi mà ít đi rất nhiều.

Ngọn đèn là do Thẩm Nhạn tắt.

Tề Tĩnh chỉ lẳng lặng nằm đó, nhìn hắn vươn người sang nhấn nút tắt, sau đó im lặng nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, để hắn quay về nằm bên cạnh mình, ôm cánh tay hắn mà ngủ như ôm gối. Điểm khác biệt duy nhất là lần này Thẩm Nhạn nghiêng hẳn người sang, dùng một tư thế nâng niu dịu dàng ôm anh chìm vào giấc ngủ.

Tề Tĩnh biết mình sẽ ngủ thật ngon.

Ngày hôm sau.

Lúc Thẩm Nhạn tỉnh lại, tư thế của hai người gần như không hề thay đổi.

Hắn mở mắt ra, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Ánh nắng sớm cuối thu hơi mờ mờ, sắc trời dường như trong vắt hơn. Trong phòng vẫn còn tối tăm, hơn nữa thời tiết trở lạnh, bất tri bất giác khiến người ta lưu luyến giấc ngủ thêm một chút.

Thẩm Nhạn không nhắm mắt lại nữa, hắn chỉ cúi đầu, im lặng chăm chú nhìn người bên gối.

Gương mặt Tề Tĩnh gần như chôn trong tay áo hắn, hô hấp đều đặn, hít vào thở ra, dường như còn chưa muốn tỉnh giấc.

"Tề Tĩnh..."

Thẩm Nhạn nhỏ tiếng gọi tên anh, nhưng anh không phản ứng. Hắn cúi người hôn một cái vào má anh.

Người ấy vẫn không nhúc nhích. Nếu như không phải nhìn thấy tai anh đỏ lên, Thẩm Nhạn đã thật sự tin rằng anh vẫn đang ngủ say. Lí do vì sao anh phải giả vờ ngủ, đương nhiên hắn biết rõ, hơi sửng sốt một chút rồi rũ mắt gượng gạo – hắn nhớ tới chuyện tối qua, quả thật khiến người ta thấy ngại ngùng.

"Tề Tĩnh." Thẩm Nhạn khẽ đặt tay lên tóc anh, gỡ ít tóc rối, dịu dàng hỏi, "Em vẫn muốn ngủ nữa sao?"

"Ừ..." Rốt cuộc Tề Tĩnh cũng đáp lại hắn, nhưng đầu vẫn không dám ngẩng lên.

Đáp án rất mơ hồ, nhưng dưới tình huống này vẫn có thể khẳng định.

Thẩm Nhạn mỉm cười, rút tay khỏi tóc anh, dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa bóp vành tai anh như tối hôm qua, bụng ngón tay chạm vào vành tai mà thấy nóng bừng, nhất thời không nỡ rời xa: "Em ngủ thêm một lát đi. Ngủ tới khi nào không ngủ nổi nữa thì hãy dậy. Anh sẽ để bữa sáng của em ở trên bàn."

"Ừ..." Lại là một tiếng đáp lời rất nhỏ.

Nhưng dường như biết hắn muốn rời đi, cái tay đang ôm tay hắn xiết càng chặt hơn.

Thẩm Nhạn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cười.

"Anh vẫn phải đi làm nên phải dậy trước." Rõ ràng hắn không làm gì sai, nhưng trong giọng nói lại chứa đầy áy náy. Nói xong, Thẩm Nhạn còn tiếp tục duy trì tư thế dựa sát vào nhau như vậy thêm mấy phút, sau đó mời chậm rãi rút tay lại, xuống giường. Hắn còn không quên lấy tay gạt tóc trên trán giúp Tề Tĩnh, vén lại gọn gàng rồi xuống xốc chăn rời giường.

Nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ "cạch cạch" khép lại, tay Tề Tĩnh lặng lẽ kéo góc chăn, che đầu mình. Thân thể chầm chập rúc sang vị trí Thẩm Nhạn vừa nằm, nằm xuống nơi còn lưu lại nhiệt độ cơ thể hắn.

Trái tim đập quá nhanh.

Trước khi nó trở lại đập bình thường, anh vẫn duy trì tư thế này không hề động đậy.

Trong đầu tràn đầy từng chi tiết diễn ra tối qua, khi đó chỉ cảm thấy còn chưa đủ, vẫn muốn tiếp tục nữa. Bây giờ nhớ lại, mặt mũi nóng bừng như bị lửa đốt.

Rõ ràng chưa làm tới bước cuối, thậm chí ngay cả nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn Thẩm Nhạn lấy một cái, ngượng chín cả người, lại nhớ tới xúc cảm khi chạm vào thứ đó... Anh đúng là gan quá rồi. Tề Tĩnh lặng lẽ suy nghĩ miên man, thẹn thùng chết đi được, không thể nào ép bản thân thức dậy ra khỏi giường khi Thẩm Nhạn vẫn còn ở nhà.

Bệnh viện thú ý mở cửa làm việc lúc tám giờ mỗi ngày, bây giờ mới bảy giờ mười lăm phút.

Thanh âm Thẩm Nhạn ở bên ngoài phòng ngủ chuẩn bị bữa sáng loáng thoáng vọng tới, mùi thơm nồng lan tỏa, nhất định là thức ăn nóng hổi vừa ngon miệng vừa đầy dinh dưỡng. Tề Tĩnh chui trong chăn nghẹn thở buồn bực vô cùng, vì vậy hơi nhấc góc chăn, lắng nghe tiếng bát đũa và đồ làm bếp truyền tới từ bên kia. Chỉ chốc lát sau, mọi thanh âm biến mất, qua gần mười phút sau, từ cửa chính truyền tới tiếng đóng cửa nặng nề, chắc là Thẩm Nhạn đã đi làm rồi.

Tề Tĩnh sờ ngực, cái thứ nhảy loạn xạ không có tiết tấu đã biết ngoan ngoãn, tuy rằng nhiệt độ cơ thể vẫn không chịu giảm xuống.

Bất kể thế nào, buổi trưa này trước khi Thẩm Nhạn quay về, anh nhất định phải điều chỉnh được tâm trạng.

Tề Tĩnh hít sâu một hơi, nghiêm mặt lắc đầu, đứng dậy rửa mặt đánh răng.

Đi tới bồn rửa mặt ngoài phòng tắm, anh đang định cầm lấy dụng cụ đánh răng, bỗng nhiên mắt liếc tới trước gương, không khỏi ngẩn người.

Tay bất chợt ngừng lại giữa không trung, không lấy đồ nữa, còn rút về nhẹ nhàng vén áo mình lên, chỉ thấy dưới cổ áo hiện một ít dấu vết mờ nhạt. Trên cổ có, trên xương quai xanh cũng có. Cho dù trước đây anh chưa từng nhìn thấy, nhưng bình thường đọc tiểu thuyết, đọc tư liệu, ít nhiều gì cũng biết đây là dấu gì.

Ý thức được nguồn gốc của mấy dấu vết này, mặt anh lại đỏ rực lên, còn trầm trọng hơn lúc nằm trên giường nữa.

Tề Tĩnh hắng giọng một cái, bất giác vuốt tóc, dường như không dám đối mặt với cả chính mình trong gương, vội vàng kéo áo xuống.

Anh luôn tưởng ràng chỉ những người mới cưới, còn đang trong trạng thái yêu đương cực kỳ cuồng nhiệt mới tạo ra dấu vết như vậy, không ngờ người đàn ông trông có vẻ dịu dàng như Thẩm Nhạn, khi động tình cũng có thể làm được.

Quan trọng nhất là khi anh nhìn thấy nó, trong lòng chợt thấy mừng rỡ. Đúng là hỏng bét rồi.

Cũng may Thẩm Nhạn phải đi làm, không để cho hắn nhìn thấy.

Cũng may hôm nay anh được nghỉ làm, không để cho đồng nghiệp nhìn thấy.

"Quả nhiên là hỏng bét rồi..."

Tề Tĩnh vừa lẩm bẩm vừa chậm rãi mơn trớn dấu hôn dưới áo, khóe môi lơ đãng nhếch lên.

Để có thể điều chỉnh lại tâm trạng, anh quyết định dời lực chú ý sang việc phối âm.

Từ hôm tắt chương trình phát sóng trực tiếp cuộc thi "Tru thiên lệnh", anh không hề lên diễn đàn. Những chuyện xảy ra sau đó khiến anh không có cơ hội lên mạng, không biết được hai cuộc thi sau diễn ra thế nào. Một cuộc thi lớn như vậy chắc chắn sẽ có người ghi âm lại, anh định hôm nay nhân lúc rảnh rỗi sẽ nghe lại xem sao.

Tuy rằng bọn họ không đăng kí tham gia hai cuộc thi tối qua, nhưng nghe để rút kinh nghiêm từ phần thi của người khác cũng tốt, huống chi phần anh cảm thấy hứng thú nhất là phần nhận xét của ban giám khảo.

Khởi động máy xong, Tề Tĩnh mở diễn đàn trước tiên, bởi vì anh rất để ý tới vị chuẩn bị tuyên bố sẽ tìm ra thân phận thật sự của "Ba ba の mèo", không biết cuối cùng cô có làm được không, kết quả thế nào. Điều đáng mừng là qua hơn một ngày sau phần thi của Thẩm Nhạn, anh lướt xem rất cả các bài post cũng không thấy ai phát hiện ra chân tướng.

Chất giọng của Thẩm Nhạn khác với của anh, độ phổ biến không cao, hơn nữa còn ít hợp tác với các chuẩn bị.

Muốn nhận ra được thân phận thật sự của hắn chắc phải mất một khoảng thời gian.

Hơn nữa, hai cuộc thi tối qua cũng thu hút lực chú ý của người nghe. Trong đó có cuộc thi phối vai "thư đồng Lô Vi", trong số những người tham gia có một ID mà Tề Tĩnh quen biết.

"Hả? Bún qua cầu..." Tề Tĩnh ngẩn người, trong chốc lát đã khôi phục tinh thần, không quá bất ngờ.

Trong trận của "Liễu Tố Ngọc", Bún qua cầu bị bệnh và thứ tự thi đấu gây ảnh hưởng khiến phát huy không hiệu quả, mặc dù phần thi thứ hai là giọng thiếu niên mà cậu am hiểu nhất, trên lý thuyết mà nói cuộc thi thứ nhất xảy ra do tình thế bắt buộc, nhưng dường như tình trạng của cậu còn chưa điều chỉnh kịp thời, lần này chỉ đạt hạng ba.

Nếu Bún qua cầu đã thi xong hai phần, vậy cuối cùng có phải sẽ theo sát anh tranh hạng nhất của "Phương Di Thanh" hay không?

Trước mắt, cậu ta đã có một vai hạng tư, một vai hạng ba, đã đạt được tư cách vào vòng. Nhưng nếu phần thi "Phương Di Thanh" đạt thứ tự thấp hơn, dựa theo quy tắc của cuộc thi, dù đạt được trong mười hạng đầu, cậu ta vẫn sẽ bị loại.

"Phương Di Thanh" là vai chính, đường đường là nhân vật chính mà bị loại bởi vì hai nhân vật NPC, thật chẳng đáng.

Nghĩ tới đây, Tề Tĩnh chợt nhớ ra gì đó, vội vã đăng nhập tài khoản weibo của mình.

— Không có ai tag anh như trong tưởng tượng.

Tề Tĩnh thấy Bún qua cầu không tiếp tục mời anh tới xem cậu ta thi đấu nữa, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Xem ra ngày đó cậu ta chỉ nhất thời có hứng thú mà thôi.

Tâm tình trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, anh chẳng chút nghĩ ngợi, tắt weibo đi, hoàn toàn quên mất một tin nhắn trong mục "tin nhắn từ người follow" không được thông báo.

Bún qua cầu: Ngày đó mạo muội mời anh tới cổ vũ, thật ngại quá. Nhưng em cảm ơn anh rất nhiều. Đây là số QQ của em, nếu như thuận tiện, xin hãy add em. Có mấy lời... em muốn nói trực tiếp với anh.

Bình luận

Truyện đang đọc