TRAO THÂM TÌNH CHO EM

Sáng sớm đồng hồ báo thức vừa vang lên, Bạch Đồ vươn mình, mò mẫm điện thoại trên tủ đầu giường, mãi đến lúc tắt tiếng chuông thành công, cô chợt nhớ hôm nay Tần Thâm phải đi công tác.

Cô xoay người, rời giường, khoảnh khắc cầm điện thoại lên, trông thấy một tờ giấy ghi chú dán bên cạnh điện thoại: Anh sẽ trở lại sớm, không cần nhớ anh nhé, cũng cho phép em nhớ, nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ không cười em, đợi lát nữa có người tới đón em đi làm, em ở nhà chờ nha.

Từ "nhớ" đều bị anh gạch chân, hơn nữa mấy chữ "gọi điện thoại" này, cũng bị anh dùng bút miêu tả to mấy lần, to hơn rất nhiều so với chữ anh, Bạch Đồ nhìn đi nhìn lại, dưới góc phải giấy ghi chú viết mấy chữ: Anh Thâm em.

Ba chữ này cực lớn, Bạch Đồ bất đắc dĩ lắc đầu, sao người này lại không thể trưởng thành chút, nhất định phải ấu trĩ như vậy.

Mặc dù nghĩ như thế, nhưng cô vẫn đặt tờ giấy ghi chú lên, còn mở điện thoại, chụp lại một tấm.

Chờ sau khi cô rửa mặt xong, ở trong phòng bếp tự làm một tô mì, ăn xong đúng lúc người nọ đã gõ cửa.

Bạch Đồ đứng dậy, mở cửa, thấy là -- Thành Tuyền.

Cô cười, mà mặt Thành Tuyền cũng kinh hỉ, nháy mắt với cô: "Em ở cùng Tần Thâm?"

Bạch Đồ gãi gãi đầu, hơi xấu hổ gật đầu, Thành Tuyền từ trong mũi hừ một tiếng, giống như trước, không chút khách khí vò tóc Bạch Đồ một phen, giọng nói giả vờ trêu ghẹo: "Ở thì ở cùng thôi, nam nữ bạn bè làm gì không được ở cùng nhau?"

Bạch Đồ hắng giọng một cái, thấy Thành Tuyền vẫn muốn trêu tiếp, cô vội nói: "Có phải anh Tuyền muốn đưa em đi làm không?"

Thành Tuyền gật đầu, trước mặt Bạch Đồ lắc lắc chìa khóa xe Land Rover trong tay, vui vẻ nói: "Nhờ phúc của em, anh có thể lái xe Tần Thâm."

Bạch Đồ không biết nên nói gì, cô nhanh chóng đeo giày, lúc ngẩng đầu lên, trông thấy trên kệ giày có một tờ giấy ghi chú: Mặc áo khoác! Anh để áo khoác trên kệ giúp em rồi, nhất định phải mặc, đợi lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho em.

Bạch Đồ đành phải mặc vào, muốn cất tờ giấy ghi chú, không ngờ Thành Tuyền tay nhanh lẹ mắt cướp lấy, sau khi đọc xong, cười đễn đỗi gương mặt mờ ám, "Ôi ôi ôi... sao hai người bọn em thân mật như thế này chứ."

Bạch Đồ giật lại, để vào trong túi xách, quay người nói với Thành Tuyền: "Đi thôi... anh Tuyền."

Thành Tuyền nhún nhún vai, nhăn mặt đi ra ngoài khởi động xe.

Trên đường, vì Thành Tuyền lái Land Rover quá hưng phấn, không rảnh rỗi nói gì với Bạch Đồ, hồ hởi khen: "Ông trời ơi... xe tốt đúng là không tầm thường, cảm giác quá tốt rồi."

Anh ta lại liếc mắt nhìn đồ vật bên trong: "Em xem xem đồ vật bên trong toàn bộ đều là màu đen, cấm dục cỡ nào nhỉ..."

Bạch Đồ luôn nhìn bên ngoài cửa sổ, hôm qua cô mệt nặng nề, cái gì cũng quên hỏi Tần Thâm, cũng không biết bên đó có lạnh không, anh có mang nhiều quần áo không...

Nghĩ đến đây, Bạch Đồ lấy điện thoại ra, nhớ tới giấy ghi chú sáng nay, cô mất tự nhiên ho khan một tiếng, vẫn không gọi điện thoại mà là nhắn tin cho anh: Anh đã mang quần áo chưa? Bên đó có lạnh không? Đọc rồi trả lời tin nhắn em nhé.

Tần Thâm vừa xuống đất, đầu tiên là móc điện thoại trong túi ra, mở máy, lúc anh trông thấy có một tin nhắn đến từ: Đồ ngốc, anh nhếch miệng cười to, thư ký Hà bên cạnh anh rụt cổ một cái, gần đây Tần đổng quá dị thường, cả ngày hôm qua không đi làm, phải biết là, chuyện này đối với người hận không thể ở lại công ty mà nói, kỳ quái cỡ nào, hơn nữa... sáng nay lúc anh ta đến đón anh đi công tác, ở lối vào sân anh lưu luyến không thôi... đối với thư ký Hà thì đây thật sự là cái mới của anh.

Tần Thâm toan gọi điện thoại, nhưng nghĩ nếu như gọi đến, Bạch Đồ lại đi làm, sau đó lại nổi giận sẽ không tốt, thế là, tay anh ấn màn hình, gõ mấy chữ, gửi đi.

Điện thoại "ting" một tiếng, Bạch Đồ cúi đầu xuống, trông thấy hồi âm của quỷ ấu trĩ, nói đến tên gọi này, vẫn là hôm qua lúc ăn cơm, Tần Thâm gắp đùi gà đưa đến bên miệng cô, giống như dỗ em bé, a một tiếng, bảo cô há miệng.

Bạch Đồ lườm anh, nhỏ giọng lầm bầm một câu: Qủy ấu trĩ.

Mà Tần Thâm chẳng những không biết xấu hổ, còn đối đầu với cô, nói: Đồ ngốc.

Năm đó lớp Mười một anh thường xuyên gọi cái tên này, mỗi lần cô đều mắng lại một câu: đồ đần.

Bây giờ Bạch Đồ không chịu thua, cô đã sớm thấy ghi chú điện thoại của anh, cô được ghi chú là: Bé lừa đảo, cô cũng biết đại khái ý đồ của lừa đảo, dù sao thì năm lớp Mười hai, cô đã đáp ứng anh rất nhiều chuyện.

Cô đã đáp ứng anh, sẽ ở bên anh, sẽ không vứt bỏ anh, mỗi ngày sẽ càng yêu anh hơn, cô cũng không biết tại sao Tần Thâm không có cảm giác an toàn như thế. Thế nhưng hình như là sự thật, đúng là không ở bên anh, nhưng dường như mình chưa từng vứt bỏ anh, bất luận người khác nói thế nào, cô không thẹn với lương tâm là được, cô không có ý định nói chuyện mấy năm qua cho Tần Thâm, cô không nói ra được. Dù sao, trong tình yêu, ai cũng tự ti.

Cô hoàn hồn, liếc mắt nhìn tin nhắn: Anh mang theo rồi, nhưng nơi này không lạnh, anh đã kiểm tra thời tiết ở đây thử, nói nơi này bốn mùa như mùa xuân, không lạnh, em yên tâm, anh rất nhanh sẽ đến vùng núi, em tan làm anh gọi cho em.

Mấy chữ "bốn mùa như xuân" làm cho tâm tư của Bạch Đồ trôi nổi, trong lòng cô mệt mỏi một lúc, nhưng lại cảm thấy ở ngực khó có thể bình ổn, cô nhớ đến mấy năm qua ở chỗ đó, nơi ấy cũng bốn mùa như mùa xuân, chỉ là tâm trạng của cô không giống như thời tiết, mỗi ngày trôi qua đều rất trống rỗng, rất bất lực, giống như cái xác không hồn.

Điện thoại vang lên, nhiễu loạn suy nghĩ của cô, cô hứng khởi tưởng là Tần Thâm, cúi đầu xem mới thấy là Thẩm Quát.

Cô đứng lên, đi vào phòng nước giải khát, "A lô... Chào luật sư Thẩm..."

Dường như tâm tình Thẩm Quát rất tốt, anh ta nói: "Bạch Đồ, tôi mới vừa đến tòa án một chuyến, bây giờ bọn họ đang chuẩn bị lệnh gọi giúp chúng ta, rất nhanh cô đã có thể sửa lại kết luận sai chuyện xưa của cô.

Bạch Đồ không kìm nén được vui vẻ, cô mím môi, đề phòng mình hét ra tiếng.

Hiển nhiên Thẩm Quát biết Bạch Đồ vui vẻ, anh ta cười nhạt: "Có thể hai ngày nữa, bên kia sẽ nhận được lệnh gọi..." Anh ta nói xong ngừng lại một chút, nói tiếp: "Mấy ngày này tốt nhất cô và Tần Thâm đừng tách ra." Đương nhiên anh ta biết hai người bọn họ hòa hợp rồi, đêm đó Tần Thâm thành công bắt Bạch Đồ về nhà, hơn nữa, cả ngày hôm qua Tần Thâm không đi làm, anh ta có thể đoán được.

Thế là trong lúc nói chuyện, mang theo chút trêu ghẹo.

Bạch Đồ hắng giọng một cái, không để anh ta trêu mình, chỉ nói: "Anh ấy đi công tác rồi."

Thẩm Quát sửng sốt, đi công tác? Sao mình không biết?

"Cậu ta đi công tác lúc nào..." Thẩm Quát nghi hoặc.

Bạch Đồ: "Sáng nay."

"Đi đâu?"

Bạch Đồ nhớ đến bộ dạng trêu chọc không chịu nói của Tần Thâm, cô ăn ngay nói thật: "Anh ấy không nói cho tôi..."

Thẩm Quát run lên một cái, nghe thấy ý cười trong giọng nói của Bạch Đồ, có phải cô còn cảm thấy Tần Thâm rất đáng yêu đúng không, đúng là kỳ dị mà!

Anh ta cảm thấy "không phải người một nhà không vào cùng một cửa".

Sau khi gọi điện thoại với Thẩm Quát xong, Bạch Đồ vui vẻ nhảy nhót tại chỗ, mà giây tiếp theo thấy Cố Thừa Phong đi tới, cô xấu hổ đứng tại chỗ.

Cố Thừa Phong thì nhếch môi, tiến lên chọc cô: "Tần Thâm đi rồi đã vui như vậy?"

Bạch Đồ không biết nên làm biểu cảm gì với câu nói này của Cố Thừa Phong, cô ngây người cứng đờ, Cố Thừa Phong mím môi cười vài tiếng, nói: "Không ghẹo cậu nữa... tớ đến nói với cậu, tớ đưa cậu đi làm, mấy ngày này không an toàn."

Dĩ nhiên Bạch Đồ biết "không an toàn" trong miệng cậu ta, chỉ là cô nghĩ đến quỷ ấu trĩ Tần Thâm ghen, lắc đầu: "Tần Thâm bảo bạn của tớ đến đón tớ, không sao đâu..."

Cố Thừa Phong nhướng mày, cầm lấy nước khoáng trong tủ lạnh, nói với Bạch Đồ: "Đây là cậu ta không tin cậu, hay là không tin tớ?"

Bạch Đồ cười vài tiếng, cực kì không giữ thể diện cho Tần Thâm: "Có khi... giấm của người thân anh ấy cũng muốn ăn."

Lần đầu tiên Cố Thừa Phong cười to, tiến lên xoa xoa tóc Bạch Đồ, "Trở về bảo cậu ta gọi "anh", nếu không không cho cậu ấy cưới cậu." Cậu ta nói xong, vòng qua Bạch Đồ đi tới cửa, tay vừa nắm lấy chốt cửa, Bạch Đồ có hơi ngượng ngùng nói: "Cậu ấy chưa nói muốn cưới tớ..."

Cố Thừa Phong quay đầu, nhìn Bạch Đồ từ trên cao xuống, cậu ta nhếch môi nói: "Chờ cậu ta trở về, lập tức sẽ cưới cậu, tớ lừa cậu bao giờ."

Dứt lời cậu ta mở cửa, đi ra ngoài, phút chốc cửa đóng lại, để lại Bạch Đồ đứng tại chỗ, ngờ vực sự chắc chắn của cậu ta. Nhưng lại tin tưởng cậu, giống như nửa tháng trước, cậu đã nói mấy lời kia, "Tin tớ... A Đồ." Cô tin, nên cô đã đi ra.

Cố Thừa Phong là người thân của cô, là người thân của cô trong thời gian khó khăn, không liên quan gì đến bất kỳ tình cảm nào khác.

Mà Tần Thâm đối với cô, trong thời gian khó khăn, linh hồn và niềm tin của cô, một ngọn đèn bất diệt trong lòng cô, kiên trì bền bỉ cháy trong lòng cô.

Mà mãi đến khi tan làm Bạch Đồ cũng không nhận được điện thoại của Tần Thâm, cô nhíu mày, gọi một cuộc qua, bình thường Tần Thâm đã đáp ứng chuyện của cô đều trăm phần trăm làm được.

Điện thoại vang lên hồi lâu không ai nghe máy, Bạch Đồ không yên lòng ngồi trên xe.

Dọc đường Thành Tuyền vẫn líu ríu nói hôm nay anh ta lái xe ra ngoài đi dạo một vòng, người trên đường đỏ mắt (1) làm cho anh ta tự hào đạp chân ga nhanh hơn.

(1) Đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng.

Rốt cuộc, khi Bạch Đồ suýt chút nữa lấy khăn giấy nhét vào miệng anh ta, cuối cùng đã tới.

Bạch Đồ quay đầu, nói với Thành Tuyền: "Anh Tuyền... đi vào ngồi không?"

Thành Tuyền nghiêng đầu, không chút khách khí nói: "Chỉ chờ em nói câu này."

Nói xong, vò tóc Bạch Đồ một phen, hai người cùng giống như khi còn bé, vật lộn nhau.

Cuối cùng, khi Bạch Đồ lôi được một nhúm tóc của Thành Tuyền, Thành Tuyền xin tha: "Thả anh ra... lỗi của anh lỗi của anh."

Bạch Đồ thấy giá trị võ lực của Thành Tuyền không tiến bộ bao nhiêu nên có chút ghét bỏ, cô cầm nguyên liệu nấu ăn Thành Tuyền vừa mua qua, đặt vào bồn rửa tay trong phòng bếp.

Quay người nói với Thành Tuyền còn đang hờn dỗi: "Anh Tuyền... sao anh còn tự mang nguyên liệu nấu ăn..."

Thành Tuyền hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Đây là Tần Thâm bảo anh mua, em nhìn xem, một người đàn ông tốt cỡ nào, lo cho gia đình, quan tâm, em xem em kìa, nhiều năm như vậy vẫn không sửa đổi khuynh hướng thích đánh người này."

Bạch Đồ lười so đo với anh ta, chỉ bắt lấy trọng điểm: "Anh ấy bảo anh mua lúc nào?"

Thành Tuyền bật điện thoại, mở album bên trong ra, đưa tới trước mặt cô, Bạch Đồ nhận lấy, là thực đơn Tần Thâm viết xong, bên trên viết mấy món ăn, mà còn làm sao lựa chọn thức ăn tốt một chút, anh đều viết rõ ràng, Bạch Đồ đếm thử, tổng cộng là đồ ăn cho bảy ngày, mỗi một ngày đa số đồ ăn bên trong đều được thay đổi, có một món lúc nào cũng là món đầu tiên, đó là -- đùi gà!

Bạch Đồ nhếch môi, cười đến nỗi mặt mày cong cong, mà Thành Tuyền ở bên cạnh xem run lên một cái, chậc chậc hai tiếng, thêm mắm thêm muối mà nói: "Tần Thâm còn nói thức ăn ngoài không an toàn, muốn anh nhất thiết phải đi mua trong siêu thị đồ tươi một chút, em nói xem có ân cần không?" Dứt lời trong mắt anh ta đầy ắp trêu ghẹo nhìn Bạch Đồ.

Bạch Đồ khịt mũi, tự hào nói: "Tất nhiên..." Cảm thấy giọng điệu này rất giống khi Tần Thâm nói, giống như trăm phần trăm.

Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu mấy chương này, Tần Thâm và Bạch Đồ đều không có đối thoại, vì Tần Thâm làm công ích.

Nhưng lại là trọng điểm, vì phát hiện bí mật lẫn nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc