TRAO THÂM TÌNH CHO EM

Thành Tuyền lấy menu ra làm cho tâm tình Bạch Đồ tốt hơn một chút, cô đùng đùng chuẩn bị đồ trong phòng bếp, Thành Tuyền trực tiếp nhận lấy, tự mình bắt tay vào làm. Anh ta nghiêng đầu, vừa rồi vì vật lộn mà tóc rối thành ổ gà, lúc này sáng loáng dưới cặp mắt của Bạch Đồ.

Anh không cảm thấy không ổn chỗ nào, lấy tay rửa đùi gà sạch sẽ, ghét bỏ nói: "Hay là em đi nghỉ ngơi đi, anh cũng đáp ứng Tần Thâm, nấu cơm cho em ăn rồi!"

Trên tay Bạch Đồ vẫn còn giọt nước chưa khô, nghe vậy nở nụ cười, "Tại sao?" Tần Thâm hẳn phải biết việc cô biết làm cơm chứ, không đến mức còn cần Thành Tuyền đến làm cơm cho mình ăn.

Thành Tuyền nháy mắt cười với Bạch Đồ, cười hơi đê tiện, trước khi Bạch Đồ run lên, anh ta cất lời: "Vì người ta quan tâm, sợ em đi làm mệt mỏi, bảo người anh còn mệt mỏi hơn này đến nấu cơm giúp em!" Ngữ khí của anh ta dường như còn có chút ghét bỏ, nhưng ý tứ chế nhạo vẫn nhiều hơn.

Bạch Đồ lườm anh ta một cái, cướp lấy đùi gà trong tay anh, vừa rửa vừa nói: "Vẫn là em làm đi... em chưa quên, anh cũng là tay mơ trong nấu nướng!"

Thành Tuyền nghe xong, ngạc nhiên, vén tay áo lên chống nạnh, rất có dáng vẻ của một người phụ nữ đanh đá, nhìn Bạch Đồ nói: "Ý em là gì? Coi thường anh?"

Bạch Đồ cũng không cho Thành Tuyền cái ánh mắt, chỉ cúi đầu, lắc đầu. Ý tứ hết sức rõ ràng, chính là xem thường!

Thành Tuyền giật lấy, anh nghĩa chính nghiêm từ mà nói: "Em chờ đó cho anh, mặc dù tài nấu nướng của anh không bì được Tần Thâm, nhưng mà, Tần Thâm xếp số một, nói thế nào anh cũng xếp số hai." Anh ta dừng lại một chút, ghét bỏ liếc Bạch Đồ một cái, "Không giống em, chỉ đứng từ dưới lên."

Bạch Đồ lười tranh luận với anh ta, nhưng cố tình dụ hỏi: "Làm sao anh biết tài nấu nướng của Tần Thâm tốt?" Cô từng ăn cơm anh làm, đúng là mùi vị rất ngon, giống như từng tận lực luyện tập vậy, hơn nữa cô nhớ không lầm, thời điểm lớp Mười hai, ngay cả cải ngọt và rau xà lách anh cũng không phân biệt rõ, bây giờ vọt lên trở thành đại thần, thật sự có phần khiến người ta không thể tưởng tượng...

Thành Tuyền khẽ hát, lắc lư đầu, giống như đang nhảy disco, cuối cùng hát xong một bài, đầu của anh cũng ngừng theo, anh nghiêng đầu, cực kì ngạo mạn nói: "Vì năm bọn em tốt nghiệp cấp ba, anh đã ăn cơm cậu ta nấu cả kì nghỉ hè!"

***

Bên dưới núi của thành phố Tây, một vài chiếc ô tô nhỏ chậm chạp chạy qua con đường đất, đường không bằng phẳng, cực kỳ xóc nảy, còn có mấy chiếc xe vận tải lớn theo ở phía sau, chạy rất chậm.

Các dãy núi bao quanh vùng núi này, ngẩng đầu không thấy bầu trời, cúi đầu là đất bazan, duy nhất một con đường núi cực kỳ gập ghềnh chật hẹp, phải đi bộ lên.

Lúc này, đại thụ hai bên đường treo biểu ngữ màu đỏ, chữ màu vàng lớn rất nổi bật: Chào mừng tập đoàn TS, chào mừng chủ tịch Tần Thâm.

Ở trong chiếc xe con chính giữa, Tần Thâm nhíu mày nhìn chằm chằm điện thoại, không hề có một chút tín hiệu, gọi cũng không được, nhắn tin cũng không được, mắt thấy đồng hồ đã đến năm giờ rưỡi, biểu cảm trên mặt Tần Thâm càng thêm u ám, A Đồ đã tan làm, anh vẫn không gọi được, ngay lúc anh lại nhíu mày lần nữa, tài xế phía trước quay đầu, nói với Tần Thâm: "Tần đổng, chúng ta đến rồi."

Tần Thâm nhìn điện thoại một lúc, mới thu tầm mắt rồi ngước mắt thoáng nhìn qua nơi này, đằng trước đều là xe của công ty bọn họ, chắn tầm mắt anh, Tần Thâm mở cửa xe, chân dài bước xuống, trong nháy mắt đó, gió cát thổi lên vẫn chưa dừng lại, một ít nhào vào người anh, mặt anh.

Tần Thâm ho khan vài tiếng, thư ký Hà đứng sau lưng lập tức đưa khẩu trang lên, Tần Thâm xua xua tay, làm công ích, người ta lại không bị bệnh, đeo theo khẩu trang dễ bị nói.

Thư ký Hà lấy về, Tần Thâm nhìn bí thư và cán bộ thôn đang đứng cách đó không xa, có mấy đứa trẻ đen gầy theo cùng, chân mang dép lê cũ nát, trên áo thun còn có vài chỗ vá, Tần Thâm mím môi, môi bị gió thổi hơi khô, anh nhẹ nhàng liếm môi một cái, khẽ mỉm cười với nhóm người xa xa kia.

Một người đàn ông khá mập tròn tiến lên, ăn mặc cũng tạm được, nhìn thấy Tần Thâm hắn ta khom người, mở miệng đầy răng vàng, cười nói: "Tần đổng chào cậu chào cậu." Hắn nói xong đưa tay ra, Tần Thâm gật đầu, duỗi tay cầm lấy tay hắn, cười nhạt nói: "Chào anh."

Người đàn ông thấy Tần Thâm là người gần gũi, thế là gọi một nhóm đàn ông ở sau lưng, "Nhanh nhanh nhanh, trời sắp tối rồi, chúng ta nhanh đi lên."

Hắn nói xong, Tần Thâm nhìn khí trời chung quanh một vòng, đúng là mặt trời sắp xuống núi, cây xanh bao quanh, ánh mặt trời sặc sỡ vẩy lên ngọn cây, ngọn núi lớn nhất cách đó không xa khói bếp đã bốc lên, nơi đó ánh sáng chiếu xuống một vùng, khiến trong đầu anh lại nhớ tới Bạch Đồ.

Anh cúi đầu, lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn, vẫn không có tín hiệu, anh cau mày.

Người đàn ông đang dẫn đường cách đó không xa, thư ký Hà khéo léo chờ Tần Thâm phân phó.

Tần Thâm thu hồi suy nghĩ, nhìn thoáng qua con đường núi chật hẹp kia, trời tối chắc chắn không dễ đi, thế là anh quay đầu, nói với thư ký Hà: "Bảo bọn họ chuyển vật tư xuống đi, trước sáu giờ chưa chuyển xong ngày mai lại chuyển, con đường này không dễ đi."

Thư ký Hà nhận được phân phó quay người đến xe hàng sau lưng, chỉ huy bọn họ chuyển đồ vật nhỏ xuống trước, mà Tần Thâm đi theo cùng mấy đứa trẻ đang xấu hổ cười đi lên con đường núi gập ghềnh chật hẹp kia.

Trên đường rất nhiều đá nhỏ, Tần Thâm mang giày da vẫn có chút cảm giác bị chích, anh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn nửa đường đã đi, bên dưới là trạng thái nửa treo lơ lửng trên không trung, sơ ý đạp hụt một cái sẽ rơi vào khoảng trống trong núi này.

Tần Thâm thu mắt về, cầm lấy xích sắt kia, trèo lên từng bước cẩn thận.

Một lát sau, cuối cùng đã tới đích, đập vào mắt là nhà cửa màu vàng đất, phía trên còn có mái ngói màu xám tro, từng nhà đều có một cái ống khói, khói bếp lượn lờ bốc lên, Tần Thâm không khỏi cảm thấy cô tịch.

Anh định xua đuổi cảm xúc kỳ lạ này đi, vừa đảo mắt một cái lập tức nhìn thấy một căn nhà nhỏ cách đó không xa, căn nhà đó có phần lạ lùng, vị trí ở phía rìa nhất, xung quanh còn có mấy rào chắn, rào chắn rất cao, trên rào chắn còn có một loạt gai thủy tinh sắc nhọn.

Anh trầm ngâm nhìn hồi lâu, đến tận khi một giọng nói yếu ớt của cụ già truyền đến: "Chào cậu, tôi là trưởng thôn ở đây." Tần Thâm nghe tiếng cúi đầu xuống, thấy là một ông cụ còng lưng chống gậy.

Tần Thâm vội vàng đưa tay ra cầm chặt tay của ông lão vừa mới dừng giữa không trung, trong mắt hơi áy náy, vừa rồi phút chốc ánh mắt đã bị căn nhà kia hấp dẫn, khắp nơi này cho anh một loại cảm giác không khỏi đau buồn, giống như khi Bạch Đồ không ở cạnh anh mấy năm này, anh thường xuyên buồn bã.

Ông cụ cười vài tiếng, quay người dắt Tần Thâm đi vào trong nhà một gia đình, vừa đi vào sàn nhà cũng gồ ghề, cực kì đơn sơ, hơn nữa hình như xung quanh không có nội thất gì.

Anh nhìn quanh một vòng, thu tầm mắt lại, đi theo ông lão ngồi xuống ghế, ghế gỗ vừa ngồi xuống đã phát ra tiếng cọt kẹt, Tần Thâm cúi đầu nhìn, ghế đã lệch một chân, anh có phần lúng túng nhìn ông lão, mà ông lão cười khà khà, giơ tay lên nói với Tần Thâm: "Cậu... để tôi ngồi."

Tần Thâm xua tay, nở nụ cười với ông lão, nói: "Ông ơi, ông cứ ngồi đi, để cháu..." Anh nói xong, đứng dậy bẻ ghế, trong nháy mắt khôi phục lại nguyên dạng.

Ông lão cười ha ha, Tần Thâm mới nhìn rõ răng của ông ta mất mấy cái.

***

Thành Tuyền nói xong câu kia mím chặt miệng, ý đồ muốn Bạch Đồ quên những lời anh ta vừa mới nói, nhưng Bạch Đồ vốn cảm thấy Thành Tuyền và Tần Thâm có bí mật, bây giờ rất vất vả dụ nói ra, sao có thể bỏ qua cho anh ta, cô cong môi hỏi: "Tại sao cả kì nghỉ hè ăn cơm anh ấy nấu?" Cô nói xong, rót một ly nước trái cây, ra hiệu Thành Tuyền nói tiếp, thế nhưng dường như Thành Tuyền làm sao cũng không chịu nói, chỉ mím chặt miệng.

Bạch Đồ nhếch môi lấy về, cô cầm điện thoại trên bàn lên, ấn mở điện thoại ngay trước mặt Thành Tuyền, nhấn một số 1, tay dừng một chút, lại mỉm cười nói: "Anh có nói không."

Tay Thành Tuyền che miệng, liều chết lắc đầu, không chịu nói.

Bạch Đồ cong môi, lại gõ một số 5, hỏi tiếp: "Nói, em nghe xong coi như quên, anh không nói, em sẽ tiếp tục nhấn."

Cô lại đưa tay nhấn số 7, bộ dạng có phần "Sống hay chết xem anh chọn", làm cho Thành Tuyền cả kinh.

Cái này muốn anh nói thế nào, chỉ cần nói sẽ dính dáng đến chuyện kia, không nói, Bạch Đồ gọi cho Tần Thâm, hình như anh cách cái chết cũng không xê xích nhiều lắm!

Bạch Đồ híp mắt, nhìn dáng vẻ do dự của Thành Tuyền: "Anh còn 8 cơ hội, vả lại anh nói càng sớm, đến lúc đó em xem như chưa có gì xảy ra."

Thành Tuyền chật vật nuốt nước miếng, "Anh nói này bà cô.... em đừng ép anh được không." Anh ta biết nói rồi anh ta chết bởi Tần Thâm, không nói, Bạch Đồ phàn nàn vài câu trước mặt Tần Thâm, anh ta cũng chết.

Thế nhưng... mắt thấy Bạch Đồ lại nhấn một số, hơn nữa trong tay cầm chìa khóa xe Land Rover Tần Thâm đưa cho anh ta, Thành Tuyền thấy chết không sờn nhắm mắt đồng thời há mồm: "Anh nói --"

Bình luận

Truyện đang đọc