TRAO THÂM TÌNH CHO EM

Rốt cuộc bởi cái miệng nói không ngừng của Tần Thâm, Bạch Đồ cũng từ chức!

Tần Thâm vui mừng liên tục đắc chí trước mặt Cố Thừa Phong rất lâu, mỗi lần Cố Thừa Phong rất bất đắc dĩ nhìn Bạch Đồ, người nọ cũng rất bất đắc dĩ nhắm mắt lắc đầu.

Tần Thâm dính Bạch Đồ đến nỗi, đi làm cũng muốn mang theo đi cùng, Bạch Đồ không đi, Tần Thâm cũng có thể ở nhà không nhúc nhích, cứ cười tủm tỉm nhìn chằm chằm cô như vậy, mãi đến khi cả người cô run lên, không nhịn được đáp ứng anh, "Đi đi đi."

Tần Thâm ngừng nhìn cô, mãnh liệt nháy cặp mắt hoa đào với cô.

Bạch Đồ vừa bất đắc dĩ lại buồn cười, lên trên lầu thay một bộ quần áo, Tần Thâm cười hì hì kề sát cô, "Mặc đồ đôi được không~" anh làm nũng.

Ngoài cửa sổ mặt trời chói chang, gió mùa hè vẫn rất mát mẻ, điều hòa trong nhà mở thật lớn, Bạch Đồ mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, nghe vậy nghiêng đầu liếc anh một cái, bàn tay vốn muốn lấy một bộ quần áo khác thì dừng lại, sau đó lại quay sang lấy một bộ quần áo khác.

Trong tủ quần áo đã cất quần áo mùa đông và mùa thu đi, mùa hè đến, bây giờ toàn là quần áo mùa hè, màu sắc hầu như đều giống nhau, Bạch Đồ thỉnh thoảng mua mấy bộ, Tần Thâm về trông thấy, sẽ nhào tới trước hỏi, "Có kiểu nam không."

Bạch Đồ bị anh làm cho vui vẻ, vươn tay nhéo nhéo mặt anh, "Mua rồi mua rồi, giống nhau."

Tần Thâm thích mọi thứ về đồ đôi nhất, đồ đều là mặc cặp với cô, ngay cả dây buộc tóc của cô anh cũng muốn tìm một cái giống hệt đeo lên tay mình.

Tần Thâm rất vui vẻ dẫn Bạch Đồ đi làm, còn đặc biệt không đi thang máy riêng, muốn kéo cô đi xem khắp nơi hết lần này đến lần khác, nhân viên trong công ty đều từng tham gia hôn lễ của Tần Thâm và Bạch Đồ, lâu như vậy đến nay cũng biết Tần đổng cưng chiều vợ như thế nào, bây giờ cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Bạch Đồ thấy anh tràn đầy vui vẻ kéo mình theo giới thiệu cho tất cả mọi người quen biết, như sợ người ta không biết anh kết hôn vậy.

Mặc dù đối với cách làm này của anh cô cảm thấy rất buồn cười, nhưng lại càng vui hơn, chỉ có anh mới có thể yêu mình như thế, cô hiểu được.

Chẳng qua hôm nay Tần Thâm dẫn mình đi dạo, Bạch Đồ ngửi thấy mùi gì, trước mắt bao người, lay lay tay Tần Thâm nắm cô.

Tần Thâm cười cụp mắt, khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhăn thành một nhúm, Tần Thâm lập tức bị dọa, anh khom lưng, vội hỏi, "Sao? Sao thế?"

Bạch Đồ chịu đựng kích động muốn nôn mửa, nắm lấy tay Tần Thâm, muốn đi đến nhà vệ sinh.

Tần Thâm không nhìn nổi, trực tiếp bưng tay mình, "Không sao, nôn ở đây."

Bạch Đồ vốn muốn lắc đầu, nhưng phút chốc, không nhịn được, nôn lên tay Tần Thâm.

Chính cô cũng không biết tại sao đang yên đang lành thế này, Tần Thâm không quan tâm tay mình chút nào, một lòng lo lắng nhìn Bạch Đồ.

Bạch Đồ cau mày, khó mà chịu đựng dạ dày cuồn cuộn, "Không sao, có lẽ đã ăn nhầm đồ thôi."

Phản ứng đầu tiên của đại đa số người đều là ăn nhầm đồ, thế nhưng, lúc Bạch Đồ đi vào nhà vệ sinh, đã trông thấy một người phụ nữ hơn 30 tuổi, cô ấy đang đứng bên cạnh bồn rửa tay, Bạch Đồ rửa tay xong vừa định đi ra, người kia gọi mình lại.

"Vợ chủ tịch."

Bạch Đồ quay đầu lại, mỉm cười hỏi, "Có chuyện gì?"

Dáng vẻ người phụ nữ kia cũng rất hòa nhã, hiền hòa, cô ấy lặng lẽ tiến lên, cẩn thận hỏi kinh nguyệt của Bạch Đồ.

Bạch Đồ nghĩ kĩ lại, đã hai tháng không đến rồi, Tần Thâm tương đối điên cuồng, hầu như ngày ngày đều muốn, một tới hai đi, dần dần hai người cũng quên mất chuyện kinh nguyệt này.

Bản thân cô mơ mơ màng màng không nhớ rõ ngày, đều là Tần Thâm nhớ, nhưng cả ngày Tần Thâm với mình như thế này, có lẽ là anh vui vẻ quên mất.

Nói như vậy...

"Có thể cô có thai rồi không?" Người phụ nữ kia nói, "Lúc tôi mang thai cũng là nôn mửa, nôn kịch liệt."

Bạch Đồ cẩn thận nghĩ lại, hiện tại hai người không lập kế hoạch muốn có con, nhưng thỉnh thoảng gấp gáp Tần Thâm cũng sẽ trực tiếp đi vào, quên mang áo mưa.

Cô tính thử, thật đúng là có khả năng.

"Vậy tôi trở về kiểm tra thử, cảm ơn chị." Bạch Đồ cười nói, nhân viên kia thấy Bạch Đồ lễ phép, nở nụ cười, cũng có chút xấu hổ.

Bạch Đồ hơi suy nghĩ vẩn vơ, vừa ra khỏi nhà vệ sinh nữ đã thấy Tần Thâm đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng, thấy cô ra lập tức dắt tay cô qua, "Đi, chúng ta đến bệnh viện, xem mặt em đã trắng như thế."

Bạch Đồ lơ mơ, tâm tư không ở đây, "ừ" một tiếng.

Mới vừa khởi động xe, Bạch Đồ đã trông thấy một tiệm thuốc bên cạnh, "Anh ở đây chờ em." Cô để lại câu nói này liền đi.

Tần Thâm nhíu mày, dừng xe lại, xuống xe đuổi theo.

Đi vào đã thấy Bạch Đồ đang cầm một cái hộp màu xanh dương tính tiền, anh đi lên trước, đến gần cô.

Phía trên hộp viết mấy chữ to: "Que thử thai David."

Mới liếc mắt, Tần Thâm ngẩn cả người, anh cầm que thử thai qua, hơi run rẩy quay đầu lại, "Em em em..."

Bạch Đồ bị bộ dạng này của anh làm cho buồn cười, cô "ừm" một tiếng, "Vẫn chưa xác định, đi về nhìn thử."

Nhân viên thu ngân đỏ mặt khi thấy Tần Thâm đi vào, Bạch Đồ cất tiền thối vào trong túi, lúc cầm cái túi ra ngoài, ngoảnh lại thấy Tần Thâm vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt sững sờ, cả người chấn kinh, không thể tin nổi, Bạch Đồ còn có thể thấp thoáng trông thấy bàn tay kia run rẩy.

Cô mỉm cười tiến lên, dưới cái nhìn chăm chú của mấy chị gái tiệm thuốc, dắt tay anh, dùng giọng nói vô cùng dịu dàng, "Đi thôi, quay về mới biết kết quả."

Tần Thâm cứ ngơ ngác như vậy mặc cho cô dắt tay mình đi, giây tiếp theo, ra khỏi máy lạnh của hiệu thuốc, bị gió nóng bên ngoài thổi một cái, rốt cuộc Tần Thâm cũng hoàn hồn.

"A Đồ... anh làm ba... anh làm ba! Anh làm ba."

Bạch Đồ còn chưa kịp ngăn cản, Tần Thâm đã muốn điên cuồng reo hò, "Anh sắp làm ba."

"Im miệng, Tần Thâm." Bạch Đồ che miệng anh, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Tần Thâm cong mắt cười, không nói gì ôm cô vào lòng.

Tần Thâm còn vui vẻ muốn nói gì đó, Bạch Đồ trực tiếp nói một câu, "Vẫn chưa kiểm tra, không nên mừng quá sớm."

Về đến nhà Tần Thâm giày vò chờ Bạch Đồ đi vệ sinh, luôn luôn bưng nước, Bạch Đồ luôn uống, mãi đến khi cô đến nhà vệ sinh, Tần Thâm ngồi trên ghế sô pha, một nửa hình dáng rơi vào trong bóng tối, mơ hồ không rõ, đường nét lại rất hoàn mỹ.

Sắc mặt Tần Thâm mờ mịt trong bóng tối, yết hầu không tự chủ lên xuống mấy lần, anh lại không muốn cô có thai, thân thể cô vẫn chưa điều trị khỏi...

Vẫn gầy như vậy...

Vả lại, anh mới vừa nhìn thoáng qua...

Không thể có thai...

Cửa mở, Tần Thâm vẫn đang thất thần, nghĩ tới chuyện gì đó không thể miêu tả được, anh thản nhiên ho khan vài tiếng, Bạch Đồ đặt que thử thai sau lưng, lặng lẽ tới gần Tần Thâm.

"Anh đoán."

Tần Thâm đang tưởng tượng chuyện không thể miêu tả với Bạch Đồ, không ngờ đã bị nhân vật chính khẽ nói bên tai một câu, Tần Thâm bị dọa giật mình một cái, bật lên.

Bạch Đồ sững sờ, Tần Thâm xoay người, thở mạnh, "A Đồ..."

Anh bước qua ghế sô pha, đứng ở trước mặt cô, "Sao sao sao..."

Bạch Đồ nghĩ đến kết quả kia, cô cụp mắt, nở nụ cười, "A Thâm."

Tần Thâm: "Hửm?"

Anh đưa tay, ôm cô, lại không xem kết quả kia, anh muốn nghe kết quả từ trong miệng cô.

Bạch Đồ cọ cọ ngực anh, lẩm bẩm nói một câu, "Không lâu nữa anh sẽ phải làm ba."

Câu nói này, làm Tần Thâm tỉnh táo, anh thở dồn dập mấy lần, lại vội vàng rút khỏi vòng tay cô, sợ làm cô bị thương, sau đó lại há hốc mồm nhìn cô, lầm bầm hỏi, "Anh... anh... anh... anh thật sự làm ba rồi?"

Mới đầu là hỏi lại, không ngờ cuối cùng anh đột nhiên nhảy lên, nhảy nhót tưng bừng, phấn khởi hô, "Anh làm ba!!!!! Anh làm ba!!!! Anh làm ba rồi!!! A Đồ của anh mang thai, A Đồ của anh cũng sắp làm mẹ!"

Anh lại nhảy xuống, ôm Bạch Đồ, cũng không dám dùng sức.

Chỉ là một nụ hôn giữa trán cô, "A Đồ... A Đồ... A Đồ..." Anh gọi tên cô tha thiết, cánh tay ôm lấy cô, vì dùng sức mà cơ bắp kéo căng, nhưng lúc này vẫn không dám ra sức ôm cô.

Ngược lại là Bạch Đồ, đã nhận ra sự cẩn thận từng li từng tí của anh, ôm eo anh, nghiêng đầu tựa lên ngực anh, nghe tiếng tim đập kịch liệt kia.

Sau khi Tần Thâm bình ổn, anh lại phấn khởi, hồi hộp, tâm tình kích động, vươn tay, nhẹ nhàng bao phủ lấy lưng của cô.

Ngoài cửa sổ ánh nắng đang rực rỡ, xuyên qua cửa sổ chiếu ánh sáng xuống sàn nhà.

Tần Thâm Bạch Đồ cứ như vậy rúc vào nhau, không cần nói tỉ mỉ, trong lòng bọn họ đều biết rõ, bọn họ chờ mong đứa bé đến cỡ nào.

Buổi chiều tĩnh mịch, mặt trời uể oải.

Lúc Bạch Đồ đang hưởng thụ trong lòng anh, bỗng dưng Tần Thâm ngu ngốc hỏi một câu, "Nó động sao?"

Bạch Đồ: "..." Nó mới hơn một tháng!

Tác giả có lời muốn nói: Còn có ba bốn chương là kết cục, cám ơn đã ủng hộ ~

Hết chương 87.

Bình luận

Truyện đang đọc