TRAO THÂM TÌNH CHO EM

+

"Tần Thâm, cái này thế nào?" Bạch Đồ chỉ vào một cái ghế sô pha màu đen, hỏi Tần Thâm.

Tần Thâm để tay bên eo cô, thoáng nhìn qua, cười "ừ" một tiếng, "Em thích là được."

Bạch Đồ quay người nhìn các vật dụng trong nhà khác, Tần Thâm đi theo bên cạnh, bất kể như thế nào cũng không buông bàn tay ôm eo cô, hai người như sinh đôi dính liền, không thể tách rời.

Dần dần lại chọn mấy loại vật dụng, hai người lên đường về nhà, trên đường thuận tiện mua ít thức ăn.

Tài nấu nướng của Tần Thâm vẫn đang nâng cao, bây giờ Bạch Đồ chỉ thích ăn cơm Tần Thâm làm, thức ăn nhanh gần như đều không ăn.

Lúc cô làm việc, buổi trưa Tần Thâm sẽ đến mang cơm qua, hai người ở ngay trong văn phòng, anh đút em em đút anh, trước đó người trong văn phòng cũng xác nhận, Bạch Đồ chính là bạn gái trong lời nói của Tần Thâm mấy năm qua, mà mỗi lần ánh mắt của bọn họ như có như không nhìn Tần Thâm, lúc nào Tần Thâm cũng nhìn về phía Bạch Đồ, ý cười trong mắt, rực rỡ ánh nắng, bọn họ chưa bao giờ thấy cặp mắt hoa đào cười rộ lên sẽ đẹp đến thế.

Đôi khi cảm thấy chuyện rất dài, đột ngột đến, ví dụ như giờ phút này.

Tần Thâm mặc âu phục thủ công màu đen, Bạch Đồ mặc váy cưới trắng, hai người tươi cười, ở trong đại sảnh của nhà thờ, ánh đèn magie chiếu xuống, một tấm ảnh chụp rọi vào trong máy.

Nam nhiếp ảnh gia hô to một tiếng, "OK." Đám người vỗ tay, từng người trong nhóm nữ trợ lý của nhiếp ảnh gia nhìn chằm chằm Tần Thâm, giống như anh là cực phẩm trăm năm hiếm gặp, trong mắt chợt lóe lên kinh diễm không thể che nổi.

Càng làm cho bọn họ hâm mộ hơn, là cô dâu Bạch Đồ.

Bọn họ thấy ánh mắt của chú rể không phút nào là không nhìn chăm chú lên cô, kể cả khoảnh khắc Bạch Đồ mặc váy cưới đi ra, bọn họ cẩn thận thấy Tần Thâm kinh ngạc, khóe mắt tựa như có chút ươn ướt.

Đây rốt cuộc là yêu một cô gái nhiều đến nhường nào, mới có thể trong khoảnh khắc cô ấy bước ra, vừa khen ngợi đồng thời khóe mắt lập tức đã ươn ướt.

Bạch Đồ lúc ấy mặc váy cưới có tay áo, trông thấy Tần Thâm, vẫn còn có phần rất xấu hổ, phút chốc Tần Thâm tới gần cô, mặt cô vẫn đỏ bừng.

Ảnh chụp cô dâu cứ như vậy treo trên tường trong phòng, phòng khách lầu một, phòng vẽ tranh lầu ba.

Mỗi một bức đều không giống nhau.

Bạch Đồ vừa rời giường, đã đứng trước tấm hình cô dâu.

Trong tấm hình cô trang điểm cực kì xinh đẹp, tóc búi lại, môi tô son đỏ, trong mắt mang theo ý cười, mặc váy cưới cúp ngực, nhìn ống kính, mà Tần Thâm, đứng bên người cô, hai tay đặt lên hai vai trần của cô, mặc dù nói là cười, nhưng trong lúc cười mùi ghen vẫn hết sức nồng nặc.

Cô nhớ lúc đó, nhiếp ảnh gia bảo Tần Thâm đặt một tay lên vai cô là được rồi, ai ngờ, Tần Thâm làm sao cũng không chịu, mặc dù áo cưới khiến anh kinh diễm, nhưng đồng thời còn có ham muốn chiếm hữu đi cùng, nếu như không phải vì chụp ảnh, tuyệt đối không có khả năng Tần Thâm để cho Bạch Đồ mặc váy cưới cúp ngực, nhiều người nhìn như vậy, mùi giấm đã xộc vào trong mũi Bạch Đồ.

Cô ngước mắt lên nhìn Tần Thâm một cái, nói cái gì anh cũng không chịu buông, nhiếp ảnh gia không làm gì được anh, ai bảo người ta bỏ ra số tiền lớn trong ngoài nước đều chụp.

Bạch Đồ nhìn ảnh, khẽ nở nụ cười, dưới lầu truyền đến tiếng xe ô tô, cô đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, Tần Thâm xách đồ ăn nhìn lên trên lầu, hai người nhìn nhau ăn ý cười.

Cô đi xuống, đúng lúc Tần Thâm vào cửa.

"Sao dậy sớm thế?" Tần Thâm đặt đồ ăn xuống, vừa hỏi vừa tiến lên ôm cô vào lòng.

Anh ở bên ngoài mang theo chút khí lạnh, áo khoác màu đen có phần lạnh, Bạch Đồ ôm chặt anh hơn, "Lạnh không?" Giọng cô khe khẽ, nhàn nhạt.

Tần Thâm "ừm" một tiếng, cằm cà cà đầu cô, sau đó bổ sung một câu, "Em ôm anh sẽ không lạnh."

Tay Bạch Đồ ôm eo anh, nghe vậy, ôm chặt hơn.

Bọn họ ở ngay trong phòng này, ôm đối phương thật chặt, mãi đến khi tiếng chuông reo lên.

"Reng reng reng."

Bạch Đồ hơi lùi khỏi ngực anh, "Em đi xem thử."

Tần Thâm kéo cô về, "Không cần, có lẽ là người giao nội thất."

Mấy ngày trước hai người đi siêu thị nội thất, cùng nhau chọn một vài món.

Hai người ra ngoài mở cửa, một chiếc xe hàng dừng ở cổng, Tần Thâm mở cổng ra, xe hàng chạy vào, lập tức, mấy người trên ghế trước đi xuống, mở cửa sau xe hàng ra, bên trong toàn là nội thất mới.

Bận rộn với nhiều việc đến trưa, xe hàng lái ra, Bạch Đồ đi vào trong xem, sàn nhà, tường cùng với các thiết kế khác đã sớm hoàn thiện, giờ chỉ còn để một vài nội thất mới vừa mua, nhưng vẫn khiến trước mắt Bạch Đồ đổi mới hoàn toàn.

Tần Thâm đi theo phía sau cô, bắt chước cô ló đầu ra, hai người giống như một đứa trẻ hiếu kỳ vậy.

Bên trong nội thất bày biện ngay ngắn, lúc đầu là một khoảng trống, bây giờ trở nên vừa khít, lập tức hương vị sinh hoạt nhiều hơn rất nhiều.

Tay Bạch Đồ vịn cửa, lẳng lặng cười.

Tần Thâm cụp mắt, nhìn thấy rõ mồn một, cong môi cười theo.

Trong phòng khách chói mắt nhất không phải là nội thật hay các đồ xa xỉ khác, mà là ảnh chụp cô dâu kia.

Căn nhà này đợi gần bảy năm, cuối cùng cũng chờ được người chủ nhân ấy, kể từ đây, bọn họ sẽ sưởi ấm lẫn nhau, yêu thương đối phương.

Năm mới sắp đến.

Cuộc sống hôn nhân dữ dội với Tần Thâm đã kết thúc, mỗi ngày cô đều đi làm đúng giờ, Cố Thừa Phong cố tình lớn tiếng mà nói ngay trước mặt Tần Thâm, "Sao vậy? Hôn lễ cũng chưa?"

Tần Thâm nghe xong xù lông, nắm lấy tay Bạch Đồ, bật lại, "Ai nói chưa, tôi vẫn đang..." Xong rồi, sơ hở nói ra.

Tần Thâm im lặng, hung hăng nghiến răng, trừng mắt Cố Thừa Phong.

Cố Thừa Phong nhún nhún vai, một tay đút túi, mặc âu phục màu đen quay đầu bước đi, trước khi đi, còn khiêu khích nhìn Tần Thâm một cái.

Lúc Tần Thâm vừa định vén tay áo lên chất vấn một phen, Bạch Đồ ở bên cạnh lạnh lùng nói một câu, "Làm gì vậy?"

Tần Thâm "ồ" lên, giả bộ không hiểu, thu tay lại buông tay áo xuống trong nháy mắt, ấp úng, "Không có, không làm gì."

Bạch Đồ liếc anh một cái, lúc xoay người vẫn còn lén cười.

Trước Tết mấy ngày, rốt cuộc sau khi Tần Thâm bày gương mặt đen vài ngày thì Bạch Đồ đã nghỉ Tết, vừa về tới nhà, Tần Thâm hừ một tiếng, ngồi trên ghế sô pha.

Bạch Đồ thay giày, quay người lên lầu hai, vừa bước lên bậc thang đầu tiên, Tần Thâm đã theo sau đi lên cùng, trong miệng vẫn còn nhắc tới, "Anh cảm thấy Cố Thừa Phong là cố ý, cố ý không cho em nghỉ ngơi."

Bạch Đồ im lặng liếc mắt một cái, cô quay người lại, đứng cao hơn anh một bậc thang, lúc này có thể đứng tới môi anh.

Tần Thâm vẫn đang nói, trông thấy Bạch Đồ quay lại, miệng giật giật, lại không nói nên lời.

"Sao... sao thế?" Anh thấp thỏm hỏi, còn có chút ý tứ sợ hãi.

Bạch Đồ bị bộ dạng này của anh chọc cười, cô vươn tay hung hăng nhéo mặt của anh, "Em cũng không biết, đi làm nghỉ định kỳ như thường anh so đo như thế làm gì."

Tần Thâm được một tấc lại muốn tiến một thước, áp cô lên lan can, hai người dính vào nhau, anh cụp mắt, nhìn cô, giọng tủi thân, "Em tự suy nghĩ chút, cả tuần này, em và anh đã ở cùng nhau chưa?"

Bạch Đồ "chậc" một tiếng, vươn tay vòng lấy cổ anh, tựa trán lên cằm anh, "Anh không thấy em bận sao?"

Tần Thâm một tay bồng cô lên, cô liền vòng chân ôm eo anh.

"Anh nhớ em, em không thấy sao?" Anh cãi lại, đáng yêu làm cho người thích.

Bạch Đồ cảm giác được, cô rũ mắt, cúi đầu, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, hôn xuống.

"Em cũng nhớ anh." Cô nói, mặt có chút đỏ.

Tần Thâm hôn lại, "Nhận ra." Anh nói ra làm cho mặt cô càng đỏ hơn, cô muốn lui lại, Tần Thâm buồn cười một tiếng, không cho cô cơ hội, vô cùng nhanh đi đến lầu hai.

Trong phòng rầm rì, qua hồi lâu, trời đã tối rồi, mặt Tần Thâm nhẹ nhàng khoan khoái mở cửa, trong phòng bếp nấu cơm, cuối cùng bưng đồ ăn đã làm xong đi lên lầu hai, vừa vào cửa, Bạch Đồ đã mềm oặt ngủ trên giường, sắc mặt tinh bì lực tẫn (1).

(1) Tinh bì lực tẫn [精疲力尽]: "Tinh" [精] và "lực" [疲] là "tinh lực" [sức lực cùng tinh hoa / tinh khôn] ; "bì" [疲] là mệt mỏi, mệt nhọc ; "tẫn" [尽] là tận, cạn hết. Có thể tạm hiểu là "sức cùng lực tận".

Nụ cười trên mặt Tần Thâm càng sâu, anh ngồi ở mép giường, ôm lấy cô, Bạch Đồ yếu ớt lườm anh một cái, Tần Thâm dỗ cô, "Được rồi được rồi, ăn cơm trước."

Bạch Đồ ngửi thấy mùi đồ ăn, há miệng liền ăn, Tần Thâm kiên nhẫn đút từng muỗng từng muỗng, mãi đến khi ăn hết một bát cơm.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã ủng hộ ~

Cúi đầu.

Hết chương 85.

Bình luận

Truyện đang đọc