TRỢ LÝ LÂM CÓ LỜI MUỐN NÓI

Lần cuối cùng Lâm Hồi nghe thấy cái tên “Hạ Kiến Xuyên” là vào cuộc họp thường niên ở Vạn Trúc mấy năm trước.

Cuộc họp thường niên năm ấy trùng với kỉ niệm ngày thành lập Vạn Trúc, vì thế tập đoàn tổ chức hoạt động riêng, mời nhân viên Vạn Trúc và người nhà cùng tham dự, đó là lần đầu tiên Lâm Hồi gặp vợ và con trai hiện tại của Hạ Chiêu – Khương Tình và Hạ Kiến Xuyên.

Lúc ấy hình như Hạ Kiến Xuyên còn là học sinh cấp ba, nét mặt vẫn vương chút trẻ con, đứng giữa đám đông mặc tây trang dường như không được tự nhiên, nhìn qua là biết bị vợ chồng Hạ Chiêu ép đến. Hôm đó Hạ Kiến Sơn có việc đột xuất nên đến muộn, hắn vừa vào thì ánh nhìn của mọi người cùng hướng về ngay lập tức. Từ góc nhìn của Lâm Hồi đúng lúc thấy ánh mắt Hạ Kiến Xuyên sáng lên, khóe miệng khẽ cong. Lâm Hồi bất ngờ, anh chưa từng nghe Hạ Kiến Sơn nhắc đến đứa em trai cùng cha khác mẹ này, tưởng quan hệ chỉ thế thôi, nhưng thoạt nhìn có vẻ Hạ Kiến Xuyên thật sự thích người anh này.

Sau đó Lâm Hồi chưa từng gặp lại Hạ Kiến Xuyên. Ai ngờ mấy năm sau, trong một buổi tối hết sức bình thường, anh chợt nhận được cuộc gọi từ Hạ Kiến Xuyên? Hơn nữa còn bảo anh đến đồn công an đón?

Lâm Hồi ngồi trong xe bình tĩnh một lát, ngón tay chạm vào khung thoại với Hạ Kiến Sơn, tự hỏi có nên báo cho đối phương hay không. Lúc này hẳn là hắn đang trên đường về, Lâm Hồi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tắt máy, sau đó tìm “luật sư Phương Minh Hoài” rồi quay số.

Đồn công an Khúc Thủy Hồ…

Ở bãi đỗ xe, Lâm Hồi bắt tay với Phương Minh Hoài, nét mặt tươi cười: “Tối rồi còn làm phiền anh đến đây một chuyến, cảm ơn anh vì chuyện hôm nay.”

Phương Minh Hoài xua tay: “Không sao hết, đúng lúc tôi đang dùng bữa ở gần đây, không phiền chút nào.”

“Anh cứ nói đùa, việc ngày hôm nay tôi sẽ báo cáo lại với sếp Hạ, lần sau mời anh ăn cơm.”

“Ừ, việc nhỏ thôi mà.” Nói xong, Phương Minh Hoài nhìn Hạ Kiến Xuyên đứng cúi đầu bên cạnh, “Thế thì sếp Lâm à, cậu Hạ không có vấn đề gì thì tôi xin phép đi trước.”

Lâm Hồi vẫy tay: “Anh đi thong thả, luật sư Phương.”

Chờ xe xuất phát, Lâm Hồi mới nhìn về phía Hạ Kiến Xuyên: So sánh với dáng vẻ học sinh cấp ba trong trí nhớ của Lâm Hồi, Hạ Kiến Xuyên cao lên không ít, cả người nảy nở, nhìn qua giống Hạ Kiến Sơn mấy phần, chỉ là tính cách vẫn trẻ con, nhìn là biết được nuông chiều từ nhỏ. 

Lâm Hồi thấy cậu tủi thân đứng một bên, bèn cười nói: “Đi thôi, cậu Hạ, tôi đưa cậu về nhà.”

Hạ Kiến Xuyên nhìn Lâm Hồi, phản bác: “Tôi không phải cậu Hạ, anh Lâm Hồi, em là Hạ Kiến Xuyên, anh gọi em là Tiểu Xuyên đi.”

Lâm Hồi mỉm cười: Người này không sợ người lạ chút nào, gọi anh đến đón thì thôi đi, còn gọi một tiếng “anh” nữa?

Hạ Kiến Xuyên: “Anh Lâm Hồi, chuyện hôm nay anh có thể đừng nói với ba và anh em không?”

“Có thể không báo với ba cậu.” Lâm Hồi thấy đôi mắt Hạ Kiến Xuyên sáng lên thì bổ sung, “Nhưng chắc chắn phải báo với sếp Hạ.”

Hạ Kiến Xuyên uể oải, kéo cửa chỗ ghế phụ ngồi vào.

Lâm Hồi lái xe đưa Hạ Kiến Xuyên về Thu Sơn Uyển. Dọc đường đi, anh thấy cậu rầu rĩ không vui bèn trấn an: “Chỉ là đánh nhau thôi, không phải chuyện gì lớn, cậu đừng lo lắng, nếu biết sớm thì tôi đã không gọi luật sư. Nói thật, mỗi ngày công an gặp biết bao trường hợp như các cậu.”

Đồn công an nằm trong khu danh lam thắng cảnh, nơi đây có phố Khúc Thủy Hồ – một con phố quán bar náo nhiệt ở Kinh Hoa.

Hạ Kiến Xuyên căm giận: “Anh, anh không biết đâu, chỗ tên ngốc kia đá em còn đau đây này. Sao lúc ấy em lại dừng tay chứ, đáng ra phải đánh tiếp!”

Lâm Hồi: “…” Hóa ra vì đánh nhau không phát huy hết sức mạnh nên mới không vui.

Lâm Hồi: “Không nghe luật sư Phương nói à? May là vết thương nhẹ, cậu còn đập vỡ chậu hoa đúng không? Nhưng rốt cuộc chuyện là sao, ở đồn công an nghe cậu và người kia ồn ào mà chẳng hiểu gì.”

Hạ Kiến Xuyên mở ra máy hát: “Anh Lâm Hồi, anh không biết đâu, ban nhạc của bọn họ sao chép ca khúc của bọn em, đúng là thế đấy, quá ghê tởm, cho rằng sửa mấy chữ là em không nhận ra chắc? Anh có biết không? Buồn cười ở chỗ câu từ bài hát này cải biên từ một câu thơ, tên kia không biết, ra oai bảo mình tự viết trước mặt Tôn Linh, bị vạch trần thì thẹn quá thành giận, ngu ngốc!”

Hạ Kiến Xuyên lải nhải mắng người ta, Lâm Hồi hiểu ra: Hạ Kiến Xuyên tự thành lập một ban nhạc, thi thoảng sẽ đi diễn, sau đó tác phẩm của bọn họ bị ban nhạc khác sao chép, hôm nay đến tranh luận, một lời không hợp thế là lao vào đánh nhau.

Lâm Hồi nghe xong cảm thấy cách hành xử của Hạ Kiến Xuyên không giống một đứa con nhà quyền quý, châm chước một chút rồi mở miệng: “Tôi cảm thấy cậu có thể tìm ba mẹ hỗ trợ, ít nhất bọn họ có thể tìm người có chuyên môn giúp cậu giải quyết vấn đề bản quyền.”

Hạ Kiến Xuyên ỉu xìu: “Ba không cho phép em thành lập ban nhạc.”

“Vì sao?”

“Em không biết, dù sao ba toàn phản đối, ba phản cảm với việc em ca hát và viết nhạc, ba bảo thà rằng bốn giờ em dậy chơi game còn hơn đi tập hát.”

Lâm Hồi im lặng.

Anh bỗng nhớ lại Annie từng nói Diêu Thiến Nghi là vũ công, hiện giờ Hạ Chiêu phản đối Hạ Kiến Xuyên đi theo con đường nghệ thuật liệu có liên quan đến Diêu Thiến Nghi không?

Không chờ Lâm Hồi cân nhắc xong, Hạ Kiến Xuyên như nhớ ra gì đó, nói với anh bằng giọng thần bí: “Anh biết không? Anh ra mắt ở nhà em rồi đấy.”

“Có ý gì?”

“Lần trước anh em về ăn cơm đó, bởi vì anh mà anh ấy và ba cãi nhau.”

Lâm Hồi kinh ngạc, không nghĩ ra mình có gì đáng giá để hai cha con nhà họ Hạ khắc khẩu. Nói đến đây Lâm Hồi mới nhớ ra một chuyện khác: “Tôi còn chưa hỏi cậu, sao cậu biết số của tôi rồi còn gọi nữa?”

“Em hỏi mẹ. Bởi vì bọn họ nhắc tới anh nên em tò mò anh là ai, mẹ bảo anh là trợ lý của tập đoàn, là người của anh em. Hôm nay xảy ra chuyện, công an thấy em còn là sinh viên nên bắt phải có phụ huynh hoặc thầy cô giáo đến đón, em không muốn bọn họ đến nên nghĩ đến anh.”

Đúng là Lâm Hồi từng trao đổi số điện thoại với Khương Tình trong cuộc họp thường niên kia, nhưng đấy chỉ là theo phép, chứ chưa từng nghĩ sẽ được dùng đến trong trường hợp này. Xem như anh đã hiểu, Hạ Kiến Xuyên và Hạ Kiến Sơn là hai loại người hoàn toàn trái ngược: Hạ Kiến Sơn thâm sâu bao nhiêu thì Hạ Kiến Xuyên ngờ nghệch bấy nhiêu – cậu là cậu nhóc ngốc nghếch, đối mặt với người xa lạ như Lâm Hồi còn biết gì khai hết.

“Thế sao cậu không gọi cho anh cậu?”

“Sao em dám.” Hạ Kiến Xuyên lẩm bẩm.

Lâm Hồi bất lực: “Tôi vẫn sẽ báo cáo với anh ấy.”

“Dạ.”

Một lát sau, xe lái đến Thu Sơn Uyển. Lâm Hồi định đưa người đến cửa sẽ về luôn, kết quả vừa dừng xe thì Hạ Chiêu mở cổng đi ra. Lâm Hồi không còn cách nào khác đành tắt máy, mở cửa chào. Hạ Chiêu thấy là Lâm Hồi thì bất ngờ, sau đó nhìn quanh, lại thấy Hạ Kiến Xuyên xuống từ ghế phụ.

Lâm Hồi cười nói: “Hôm nay hẹn bạn bè dùng bữa đúng lúc thấy cậu Hạ chờ xe ở ven đường. Tôi thấy không dễ bắt xe nên tiện đường đưa về.”

Hạ Chiêu liếc Hạ Kiến Xuyên, nhíu mày.

Hạ Kiến Xuyên giả vờ bình tĩnh: “Em cảm ơn anh Lâm Hồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi.”

Lâm Hồi gật đầu, quay sang nhìn Hạ Chiêu, Hạ Chiêu mở miệng: “Lâm Hồi, vào uống chén trà đi.”

Hạ Kiến Xuyên tròn mắt, nhanh chân chạy trốn.

Lâm Hồi cảm thấy ngoài dự tính, anh nhìn ra Hạ Chiêu có lời muốn nói nên đành đồng ý: “Vậy quấy rầy sếp Hạ Chiêu.”

Thu Sơn Uyển trang trí không tính là xa hoa, màu chủ đạo là kem và xám nhạt, ấm áp lại không khoa trương. Lâm Hồi liếc mấy bông hoa trên tủ góc tường và vài món đồ trang trí bằng bông dễ thương trên ghế sô pha, có thể thấy chủ nhân ngôi nhà rất chú trọng không khí gia đình. Hạ Chiêu dẫn Lâm Hồi vào phòng làm việc, rót trà cho anh, không bao lâu sau, hương thơm đã quẩn quanh bốn phía.

“Dạo này Tiểu Sơn thế nào?” Hạ Chiêu mở lời trước.

“Vẫn ổn, dự án mới đang được đẩy mạnh, khá thuận lợi.”

“Phiền cậu chú ý đến nó một chút, phải ăn cơm đúng giờ, sức khỏe quan trọng, không cần mải mê công việc quá.”

Lâm Hồi được cưng mà sợ: “Ngài đứng nói quá, đây vốn là công việc của tôi.”

“Tôi nghe nó nói về dự án Linh Duy rồi, cứ thế đã.”

“Vâng, thưa sếp.”

“Con gái lão Triệu vào Vạn Trúc đúng không, ông ấy nói với tôi nhiều lần rồi, muốn mời Tiểu Sơn một bữa, cậu xem bao giờ nó có thời gian thì báo với tôi, dù sao tôi nói với nói thì nó bảo tìm cậu sắp xếp thời gian.”

Lâm Hồi hơi xấu hổ: “Anh ấy bận quá, tôi sẽ truyền đạt lại, sau khi xác định thời gian sẽ báo với ngài.”

Hạ Chiêu hơi mệt mỏi: “Lần trước tôi đề cập với nó rồi, chờ sang năm Tiểu Xuyên tốt nghiệp thì cho nó vào Vạn Trúc học tập, nó cũng bảo tôi tìm cậu.”

Lâm Hồi nghĩ thầm “cãi nhau” trong miệng Hạ Kiến Xuyên hẳn là bởi lý do này, người nhà chung đụng mà lại như cấp trên cấp dưới, đúng là khó tránh khiến người ta đau lòng. Anh suy tư một lát rồi trả lời: “Sếp Hạ không quan tâm nhiều chuyện vặt như thế, ngài cứ nói với tôi là được, đến lúc đó tôi tìm người có kinh nghiệm chỉ dẫn cậu ấy.”

Hạ Chiêu lắc đầu: “Tôi biết Tiểu Xuyên không phải như thế nhưng tôi cho rằng…” Cho rằng cái gì thì đến cuối cùng ông vẫn không nói ra.

Tâm trạng Lâm Hồi trở nên phức tạp.

Anh không biết giữa Hạ Chiêu và Hạ Kiến Sơn xảy ra chuyện gì nhưng rõ ràng không phải một gia đình êm ấm bình thường: Rõ ràng là người thân nhất nhưng xa lạ vô cùng, sống chung mà vừa cứng nhắc vừa cẩn thận, không thể nói ra lời quan tâm, cẩn trọng đủ thứ…

Quả thật quá mệt mỏi…

Sau khi rời khỏi nhà Hạ Chiêu, Lâm Hồi gọi cho Hạ Kiến Sơn báo cáo toàn bộ sự việc. Anh giấu chuyện mình lên nhà uống trà, chỉ nói việc Hạ Kiến Xuyên vì ban nhạc mà đánh nhau với người ta phải vào đồn công an, sau đó gọi cho anh, anh đón người và đưa về nhà an toàn.

Hồi lâu sau Hạ Kiến Sơn mới mở miệng: “Nó gọi cho cậu?”

Hạ Kiến Sơn biết Hạ Kiến Xuyên không có quan hệ gì với Lâm Hồi, theo lý mà nói, Hạ Kiến Xuyên gọi cho dì giúp việc ở biệt thự còn đáng tin hơn là gọi cho Lâm Hồi.

Cách điện thoại mà Lâm Hồi còn có thể tưởng tượng dáng vẻ cau mày và vẻ mặt hoang mang của Hạ Kiến Sơn, anh nhịn cười và trả lời: “Vâng thưa sếp. Tôi nghĩ do cậu ấy biết tôi là cấp dưới của anh, hiển nhiên cậu Hạ cũng tin tưởng anh.”

Mãi lâu sau Hạ Kiến Sơn mới nói tiếp: “Chúng tôi không thân.”

“Không quan trọng.”

“Không quan trọng? Tôi cho rằng tin tưởng phải dựa trên cơ sở quen biết, tôi và nó không thân thiết.”

Lâm Hồi không trả lời, đổi chủ đề: “Nếu cậu Hạ vào công ty, anh cảm thấy cậu ấy thích hợp với phòng ban nào?”

“So với đi làm ở Vạn Trúc, tôi thấy khả năng cao là nó thích trình diễn ở cuộc họp thường niên của công ty hơn.”

Lâm Hồi bật cười: “Thế chẳng phải anh rất hiểu cậu ấy hay sao.”

Hạ Kiến Sơn tạm dừng: “Đây là phỏng đoán có căn cứ.”

“Thế anh thử phỏng đoán tôi xem?”

Hạ Kiến Sơn không trả lời.

Đôi khi Lâm Hồi cảm thấy thật sự bất đắc dĩ.

Không biết có phải do Hạ Kiến Sơn quá lý trí hay không mà hắn luôn xử lý mọi việc theo phép công, tuân thủ logic và tính hợp lý, có cơ sở để đưa ra kết luận. Vì vậy khi Lâm Hồi nói Hạ Kiến Xuyên tin tưởng mình, Hạ Kiến Sơn sẽ hoài nghi, khó hiểu, thậm chí lảng tránh: Sao lại tin tưởng mà không có lý do? 

Hạ Kiến Sơn đã quên tình cảm của con người rất phức tạp, dù là tình thân, tình hữu nghị hay tình yêu, nó không phải mô hình, không thể tính toán, không thể cân nhắc, nó cùng chung nhịp với một thứ…

Giọng Lâm Hồi nhỏ nhẹ: “Tôi cũng tin tưởng anh… từ khi tôi còn chưa hiểu biết anh.”

Là trái tim.

Bình luận

Truyện đang đọc