TRỢ LÝ LÂM CÓ LỜI MUỐN NÓI

Mới sáng tinh mơ, Phùng Anh đã bị điện thoại trong phòng khách sạn đánh thức. Lúc đó, cậu ta và người trong vòng tay đang ngủ say sưa, ai ngờ điện thoại trong phòng đổ chuông mãi không dứt. Phùng Anh bị gắt ngủ, vừa nhấc máy đã nói với giọng hùng hổ: “Ai đấy, mẹ nó, mới sáng sớm…”

“Phùng Anh.”

Phùng Anh rùng mình: “… Ba.”

“Nhắn tin không trả lời, gọi điện thoại thì không nhấc máy, con đang làm gì?” Phùng Tuấn Đào giận sôi máu, không cần nghĩ đã biết chắc chắn cậu ta lại ăn chơi đàn đúm.

“… Con đang ngủ mà ba.”

Phùng Tuấn Đào không muốn nghe Phùng Anh dong dài, không kiên nhẫn ra lệnh: “Thu dọn đi, sáng nay đi đánh golf với Hạ Kiến Sơn.”

Phùng Anh lập tức tỉnh táo. Cậu ta bật dậy, một lúc lâu sau vẫn không hé răng. Mãi đến khi Phùng Tuấn Đào thúc giục, cậu ta mới lấy lại tinh thần, thử hỏi: “Con đánh golf với Hạ Kiến Sơn ạ?”

Phùng Tuấn Đào hừ một tiếng: “Sáng nay sếp Hạ gọi cho ba, bảo biết con đến Kinh Hoa nên mời đi đánh golf, ăn bữa cơm gì đó.”

Phùng Anh chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên: “Con không đi.”

Phùng Tuấn Đào tức giận: “Con có biết thế nào là quy củ không? Hả? Ba đã bảo con đến chào hỏi trước mà con không nghe! Chẳng lẽ con cho rằng người ta muốn gặp con chắc, đó là nể mặt ba! Người ta còn tự liên lạc với ba, con biết điều một chút được không?”

Phùng Tuấn Đào không muốn nói nhiều với Phùng Anh: “Được rồi, chín rưỡi xe của sếp Hạ sẽ đến đón, con thu dọn trước đi.” Nói xong ông cúp máy.

Sau khi cúp máy, Phùng Anh ngẫm nghĩ về vấn đề này. Nói thật ra thì hiện tại khó xác định, cậu ta không rõ Hạ Kiến Sơn có biết Lâm Hồi bị bỏ thuốc không, dù sao nhìn nét mặt chỉ đoán Lâm Hồi uống quá chén. Nhưng Phùng Tuấn Đào đã nhắc nhở, đánh chó còn xem mặt chủ, dù Hạ Kiến Sơn biết thì cũng không phải chuyện gì ghê gớm, đối tác quan trọng so sánh với tình nhân, cái nào nặng, cái nào nhẹ ai cũng rõ. Nghĩ đến đây, Phùng Anh lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn tấm lưng trắng nõn, nhớ đến tối qua mỡ treo đến miệng còn bay, trong lòng khó chịu, cậu ta đá người kia, tùy ý rút một chồng tiền mặt trong ví rồi đuổi người kia đi.



Chín giờ ba mươi lăm phút, Phùng Anh lên xe Hạ Kiến Sơn đã chuẩn bị. Cậu ta ngó nghiêng xung quanh, không thấy Hạ Kiến Sơn, tài xế Triệu Kiến Hoa ra đón: “Ngài Phùng, sếp Hạ đang chờ ở sân golf Tây Sơn.”

“À.” Phùng Anh nhận ra đây là tài xế hôm qua đỡ Lâm Hồi, vừa vuốt tóc vừa mở lời, “Đúng rồi, hôm qua anh Lâm uống nhiều quá, không sao chứ?”

Triệu Kiến Hoa nhìn vào gương chiếu hậu mỉm cười: “Không sao, tôi đưa trợ lý Lâm về nhà, uống nhiều ngủ một giấc là xong.”

Phùng Anh nhướng mày, nội tâm thả lỏng hơn nhiều: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.”

Lúc Phùng Anh đến, Hạ Kiến Sơn đang gọi điện thoại. Nhìn từ xa, Hạ Kiến Sơn không giống như đến chơi golf mà giống bàn chuyện làm ăn hơn.

Hạ Kiến Sơn cúp máy thì nhìn thấy Phùng Anh, hai người gật đầu xem như chào hỏi, Phùng Anh giả vờ đứng nghiêm chỉnh bên cạnh, không bao lâu sau, Hạ Kiến Sơn cất tiếng: “Sếp Phùng thích đánh golf nhỉ.”

Đúng là Phùng Tuấn Đào thích đánh golf, điều này không phải bí mật, ai trong giới cũng biết. Phùng Anh thấy câu đầu tiên Hạ Kiến Sơn nói là nhắc đến ba mình, cho rằng lần hẹn này đúng là vì công việc, bèn cười đáp: “Đúng vậy, nếu không ba tôi đã không đầu tư vào Nhã Ca.”

Hạ Kiến Sơn liếc cậu ta: “Còn cậu, thích không?”

Phùng Anh phụ họa: “Tàm tạm, đây là bộ môn giúp thả lỏng.”

Hạ Kiến Sơn mỉm cười: “Trùng hợp thật, tôi mới quen hai người bạn, hôm nay để bọn họ chơi với cậu.”

Phùng Anh không đoán được gì qua lời nói của hắn, nhưng vẫn gật đầu: “Làm phiền sếp Hạ mời họ ra.”

Hạ Kiến Sơn quay đầu: “Mang ra.”

Phùng Anh nhìn theo, sắc mặt lập tức thay đổi: Là A Pháo và Sơn Sơn!

Không chờ Phùng Anh thoát khỏi cơn khiếp sợ, A Pháo và Sơn Sơn đã đi đến. Ánh mắt hai người sợ hãi, mỗi người cầm một cây gậy đánh golf, cả người run rẩy.

Phùng Anh thấy ánh mắt hai người luôn né tránh mình, bỗng nhớ đến từ khi bước vào sân, hình như cậu ta không nhìn thấy nhân viên nào, kể cả người nhặt bóng, trong tầm mắt chỉ có Hạ Kiến Sơn. Sống lưng Phùng Anh lạnh toát, nhưng vẫn gượng cười: “Sếp Hạ, ý anh là sao?”

Hạ Kiến Sơn bình tĩnh nhìn Phùng Anh.

Phùng Anh bắt đầu xấu hổ, không chờ Hạ Kiến Sơn mở miệng đã nói tiếp: “Sếp Hạ, nếu là vì chuyện hôm qua thì tôi có thể giải thích, đó chỉ là hiểu lầm!”

Lúc này Phùng Anh hiểu ra hoàn toàn, chắc chắn Hạ Kiến Sơn đã biết mình bỏ thuốc Lâm Hồi. Việc này là cậu ta đuối lý trước, Hạ Kiến Sơn sẽ không bỏ qua. Nhưng giữa hai bên có mối làm ăn… Phùng Anh cắn môi, bất chấp tất cả mà la lớn: “Sếp Hạ, không nể mặt tăng thì cũng nên nể mặt Phật, dù tôi có gì không đúng, ba tôi với anh hợp tác nhiều năm như vậy, tôi…”

Hạ Kiến Sơn lắc đầu ngắt lời, ánh mắt tỏ ra thương hại: “Sếp Phùng, Phùng Tuấn Đào khôn khéo bao nhiêu, nhưng đúng là cậu không học được gì.”

Tiếng “sếp Phùng” như tia chớp đổ xuống khiến cả người Phùng Anh run rẩy. Sao cậu ta lại quên mất, nếu Hạ Kiến Sơn thật sự để ý Phùng Tuấn Đào thì sao lại gọi riêng cho ông kêu mình ra, còn sắp xếp xe đến đón?

Hạ Kiến Sơn quyết định cắt đứt quan hệ.

Phùng Anh nhìn về phía A Pháo và Sơn Sơn, chỉ thấy bọn họ cầm gậy đánh golf chậm rãi tiến lại gần, Sơn Sơn vừa run rẩy vừa nói: “Anh… Anh… Xin… Xin lỗi, bọn em không có cách nào khác, sếp… Sếp Hạ bảo hôm nay trong số chúng ta chỉ có một người có thể đứng… đứng đi ra ngoài…”

Trên đường đi bọn họ nghĩ kĩ rồi: Kẻ muốn bày kế là Phùng Anh, người Hạ Kiến Sơn muốn dằn mặt cũng là Phùng Anh, Phùng Anh càng thảm thì khả năng cao bọn họ có thể tránh được một kiếp. Vì vậy dù thế nào, đánh ngã Phùng Anh trước rồi bàn tiếp.

Vừa dứt lời, người Phùng Anh đã nhận một gậy, mặt lập tức sưng vù. Phùng Anh ngang ngược ngần ấy năm làm sao chịu nổi sự khuất nhục như thế, nhất thời phẫn hận không thôi, hai mắt đỏ bừng: “Vương Vũ Sơn, mày là cái thứ gì…” Tiếp theo cậu ra ăn một gậy nữa.

Ngay sau đó tiếng va đập và kêu rên không ngừng vang lên, ba người lao vào nhau. Hạ Kiến Sơn không thèm nhìn, dẫn người rời đi.

Lên xe, theo lệ thường, Triệu Kiến Hoa hỏi Hạ Kiến Sơn về nhà hay đến công ty.

Hạ Kiến Sơn mở Wechat, trả lời: “Về nhà.” Sau đó bổ sung, “Đừng để Lâm Hồi biết chuyện hôm nay.”

Triệu Kiến Hoa gật đầu.

Buổi sáng, lúc hắn ra ngoài, Lâm Hồi chưa dậy. Hạ Kiến Sơn nấu cháo, để sẵn thuốc ở đầu giường cộng thêm một tờ giấy. Trên đường đi, Hạ Kiến Sơn sợ Lâm Hồi không thấy nên còn gửi một tin nhắn. Nhưng đến bây giờ, Lâm Hồi vẫn chưa trả lời. Thật ra Hạ Kiến Sơn hơi hối hận, có lẽ hắn không nên xử lý Phùng Anh vội mà nên ở bên Lâm Hồi. Chu Chí vừa gọi cho hắn báo cáo kết quả kiểm tra chỉ có thuốc mê, không có thành phần linh tinh gì khác, cuối cùng mới yên tâm.

Hạ Kiến Sơn tắt điện thoại, nhìn hàng cây lùi về sau ngoài cửa sổ. Hắn và Lâm Hồi mới xa nhau mấy tiếng đồng hồ nhưng hắn đã bắt đầu nhớ: Nhớ độ ấm khi anh nằm trong lòng mình, muốn ăn sáng và đi dạo cùng anh, còn muốn không cần làm gì hết, chỉ nghe anh kể chuyện ngày xưa. Hạ Kiến Sơn cảm thấy hơi xấu hổ, không ngờ đối với Lâm Hồi, mình lại tham lam như thế.

Đúng vậy, là tham lam.

Lòng tham đối với tình cảm, tình dục mà toàn bộ thời gian của anh, rảnh rỗi là muốn tìm anh, thậm chí lịch trình cá nhân cũng muốn kéo anh theo. Lột đi lớp vỏ bọc công việc, Hạ Kiến Sơn thấy rõ lòng tham của mình đối với Lâm Hồi. Nhớ tới tối hôm qua, Lâm Hồi kêu ba chữ “Hạ Kiến Sơn”, đó là giọng nói dịu dàng nhất trên thế giới. Hắn không còn là sếp Hạ, hắn là Hạ Kiến Sơn, bọn họ hôn nhau, trao cho nhau độ ấm. Hạ Kiến Sơn bắt đầu vội vã muốn nhìn thấy Lâm Hồi ngay lập tức, muốn đứng trước mặt anh, muốn ôm anh, sau đó nói với anh…

Hắn muốn trao cho anh trái tim tràn ngập yêu thương.



“Quá trâu bò.”

Sáng chủ nhật, sau khi nghe Lâm Hồi ấp a ấp úng kể lại toàn bộ câu chuyện, Lạc Đình phát ra câu cảm thán đầu tiên.

Sắc mặt Lâm Hồi còn tái nhợt, mệt mỏi lắc đầu: “Đừng nói linh tinh.”

“Vậy nên hôm qua cậu thức dậy không thấy anh ta thì chạy về nhà luôn? Không nói một lời?”

“Có cái gì để nói, tớ còn quên lấy chìa khóa xe, phái bắt xe về. Đúng rồi, xe vẫn ở Từ Uyển.”

Lạc Đình cẩn thận ngắm anh, hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao nhìn cậu không vui lắm, đây không phải chuyện tốt à?”

“… Đó là ngoài ý muốn, hơn nữa là tớ chủ…” Lâm Hồi khó mà mở miệng.

Lạc Đình vẫn không hiểu: “Hồi à, anh ta cứng, sau đó lên giường với cậu. Cậu cũng là đàn ông, cậu cảm thấy trai thẳng có thể tùy ý cứng với đàn ông à?”

“Vì sao không thể? Cậu cũng là đàn ông, cậu không biết à, đàn ông vốn dễ dàng… Không đúng, không phải như thế…”

Lâm Hồi không hiểu vì sao mới sáng sớm đã thảo luận vấn đề này với Lạc Đình. Hôm qua sau khi rời khỏi nhà Hạ Kiến Sơn, anh vẫn lâm vào trạng thái lo âu, không thể nào bình tĩnh nên mới muốn tìm bạn thân tâm sự. Ai ngờ thà không tìm còn hơn.

Lâm Hồi khiến Lạc Đình hoang mang, không hiểu sao anh bực bội: “Tớ cảm thấy hiện tại cậu hơi bực, vì sao? Hối hận à?”

“Tớ không hối hận… Lạc Đình, cậu không hiểu Hạ Kiến Sơn, quan hệ của chúng tớ là cấp trên và cấp dưới, đồng nghiệp hoặc bạn bè, hiện tại chúng tớ vượt ra khỏi quan hệ này, nghĩa là tớ không thể lại gần anh ấy nữa, anh ấy là người công tư rõ ràng, anh ấy sẽ không để bạn tình ở bên mình.”

Lạc Đình nhíu mày: “Cùng lắm thì là tình một đêm. Hơn nữa chẳng lẽ cậu không nghĩ có lẽ anh ta thích cậu?”

“Chuyện này không có khả năng.” Lâm Hồi kiên quyết phủ nhận.

“Vì sao không có khả năng?” Lạc Đình cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, “Hồi, cậu ưu tú như nào, chẳng lẽ cậu quên rồi hay sao? Hồi đại học cậu được hoan nghênh thế nào, có bao nhiêu nữ sinh thích cậu? Không, không, không, mọi người đều thích cậu!”

“Như cậu nói đấy, nó từ hồi đại học rồi, Hạ Kiến Sơn không phải nữ sinh.”

Lạc Đình gần như không nhận ra Lâm Hồi. Tuy gia cảnh không tốt nhưng khí phách hồi đại học của anh rất đáng chú ý, khiến người ta không thể bỏ qua; mà hiện tại anh là quản lý cấp cao của Vạn Trúc, rõ ràng đã làm rất tốt nhưng lại trở nên không tự tin.

“Hồi à, tớ cảm thấy cậu quá để tâm chuyện vụn vặt, Hạ Kiến Sơn trâu bò nhưng anh ta cũng là người bình thường, cậu đừng cho rằng anh ta cao không với tới. Hơn nữa hôm ấy cậu không tỉnh táo, là bị người ta bỏ thuốc.”

Lâm Hồi cúi đầu, vân vê cốc nước, thì thầm: “Tớ không xem anh ấy cao không với tới, chỉ là tớ… chỉ là…”

Lâm Hồi không biết miêu tả tâm trạng của mình thế nào. Tối hôm ấy, cái ôm hôn đầu tiên đúng là anh còn mơ màng, nhưng khi nằm lên giường nói ra lời mời gọi kia, anh đã tỉnh táo. Anh không muốn quy hết lỗi cho thuốc và rượu, Hạ Kiến Sơn đã cho anh cơ hội từ chối, anh từ bỏ. Anh lên giường với Hạ Kiến Sơn trong trạng thái tỉnh táo hoàn toàn.

Anh muốn lên giường với Hạ Kiến Sơn: Khát khao bị hắn chiếm hữu, đồng thời khát khao chiếm hữu hắn.

Anh khuất phục trước trái tim và dục vọng của mình, chỉ thế mà thôi.

Nhưng Lạc Đình nói không sai, đúng là anh hơi hối hận. Anh chỉ muốn trải qua một đêm xuân với Hạ Kiến Sơn lại không nghĩ đến sau đó phải đối mặt với hắn thế nào, đối mặt với bản thân ra sao. Mấy năm nay anh cẩn trọng đặt mình ở khoảng cách không xa cũng không gần, chỉ hy vọng có thể đứng sau Hạ Kiến Sơn càng lâu càng tốt. Hiện tại hai người vượt rào, anh nên giải quyết thế nào? Còn Hạ Kiến Sơn, hắn không cần phiền não vì chuyện này, dù hai người có quan hệ gì thì người chịu dày vò trước nay chỉ có Lâm Hồi.

Bình luận

Truyện đang đọc