TRỢ LÝ LÂM CÓ LỜI MUỐN NÓI

Hai người chơi lớn, hậu quả là Lâm Hồi bị tra tấn cả đêm.

Lúc ấy Hạ Kiến Sơn dùng tốc độ nhanh nhất kéo Lâm Hồi ra khỏi câu lạc bộ, Lâm Hồi ngồi trên xe cười không ngừng: Hạ Kiến Sơn có đôi khi rất truyền thống, tuyệt đối không làm bậy với anh ở câu lạc bộ, hiện giờ chỉ đành chịu đựng phóng xe về nhà. Lâm Hồi nghĩ đến đây là buồn cười, nhưng miệng vẫn giả vờ đứng đắn:

“Sếp Hạ, sếp Lâm có biết ngài mang tôi về không?”

Hạ Kiến Sơn không trả lời.

Lâm Hồi lại hỏi: “Sếp Hạ, ngài như vậy thì sếp Lâm không vui đâu.”

Hạ Kiến Sơn vẫn giữ im lặng.

Lâm Hồi không chịu bỏ qua, tiếp tục dụ dỗ: “Sếp Hạ, thật ra… Xe rất rộng…” Lúc nói chuyện, Lâm Hồi còn cố ý đặt tay lên đùi Hạ Kiến Sơn giống như ám chỉ. Nhưng ngay sau đó lại quay đi, ngồi im không nhúc nhích, hành động này khiến người ta cảm thấy hết thảy chỉ là mình nghĩ nhiều, không có ý gì đặc biệt, chỉ tùy ý chạm vào mà thôi.

Lần đầu tiên Hạ Kiến Sơn cảm thấy đau đầu, liếc qua Lâm Hồi, đèn đường chiếu vào lộ rõ ánh mắt thâm thúy: “Trợ lý Lâm, chúng ta còn năm phút nữa là về đến nhà, hy vọng lúc đó em vẫn nói được.”

Sự thật chứng minh Hạ Kiến Sơn nói đúng: Trợ lý Lâm giỏi ăn nói cũng có lúc nói không lên lời. Ban đêm, Lâm Hồi không những không nói được một câu hoàn chỉnh mà chỉ có thể nức nở, thậm chí dưới thế tiến công của Hạ Kiến Sơn, anh còn phải học rất nhiều cách sử dụng cà vạt, đồng thời có thể khám phá cơ thể lẫn nhau một cách toàn diện và có chiều sâu hơn. Điều này có thể xem như vừa học tập vừa giải trí.

Ngày hôm sau, Lâm Hồi ngủ đến trưa mới dậy. Hạ Kiến Sơn nấu cơm xong thì vào gọi anh. Lâm Hồi ủ rũ lên án: “Anh có biết mỗi khi bắt đầu trò chơi nào đó đều có “Hướng dẫn vui chơi lành mạnh” không?”

Hạ Kiến Sơn cắn vai anh một cái, tỏ vẻ tiếp thu: “Ồ?”

Lâm Hồi oán giận: “Câu cuối cùng là – sắp xếp thời gian hợp lý, hưởng thụ niềm vui trong cuộc sống.”

Hạ Kiến Sơn bật cười: “Hôm nay anh không đi làm, có xem như sắp xếp thời gian hợp lý không? Em rất vui sướng, xem như hưởng thụ niềm vui trong cuộc sống rồi nhỉ?”

Lâm Hồi á khẩu, nghĩ thầm: Không quan tâm ai bắt đầu trò chơi này, việc cấp bách là phòng ngừa nghiện ngập.

Nhưng nói đi nói lại, đến khi Lâm Hồi tắm xong thì lại tràn đầy năng lượng. Anh ngồi trên sô pha, bỗng nghĩ ra gì đó bèn đề nghị: “Chiều nay chúng ra đi siêu thị đi.”

“Em muốn mua gì?”

Lúc nói chuyện, Hạ Kiến Sơn đang sấy tóc cho Lâm Hồi. Trước kia Lâm Hồi tắm rất ít khi sấy tóc, tùy ý lau vài cái là xong, dù sao trong nhà ấm áp, một lúc là khô. Nhưng từ khi Hạ Kiến Sơn giúp anh sấy một lần thì lại thích hoạt động này, mỗi lần đều tận lực giúp anh sấy khô, Lâm Hồi vui vẻ giao nhiệm vụ cho hắn.

Hương dầu gội theo gió từ máy sấy len vào không khí, hơi ẩm quanh quẩn đầu ngón tay Hạ Kiến Sơn, mái tóc dần trở nên khô ráo mềm mại. Lâm Hồi không ngồi yên được, thường xuyên ngẩng đầu thúc giục hắn xong chưa, sau đó Hạ Kiến Sơn cúi đầu hôn anh.

Lâm Hồi luôn hoài nghi có phải Hạ Kiến Sơn muốn hôn anh nên mới thích sấy tóc cho anh hay không, trong khi Hạ Kiến Sơn cũng thường xuyên cảm thấy Lâm Hồi thích hôn môi trong lúc sấy tóc.

Đây là một hiểu lầm ngọt ngào mà không ai muốn làm sáng tỏ.

Lâm Hồi quay đầu, nắm lấy tay Hạ Kiến Sơn, tắt máy sấy: “Hạ Kiến Sơn, sắp tết rồi, chúng ta phải mua đồ tết.”

Đối với người trưởng thành, “năm mới” đã giảm bớt sự chờ mong và vui sướng, đặc biệt là Hạ Kiến Sơn, từ nhỏ đến lớn hắn không có cảm nhận nhiều về những dịp như thế này. Nhưng hai mắt Lâm Hồi sáng ngời như trẻ con, dường như tràn ngập mong chờ với năm mới, nó khiến Hạ Kiến Sơn vui lây. Thật ra dù là Hạ Kiến Sơn hay Lâm Hồi thì đều không giống những gia đình khác, không cần gióng trống khua chiêng chuẩn bị nhiều thứ, hơn nữa với Hạ Kiến Sơn, chỉ cần một chiếc điện thoại thì bất cứ thứ gì đều được giao đến tận nhà. Trước giờ Hạ Kiến Sơn cảm thấy như vậy rất tiện, giảm bớt khá nhiều phiền toái, nhưng hiện tại hắn không thích nữa.

Hạ Kiến Sơn thích đi dạo siêu thị với Lâm Hồi.

Thường thì bọn họ vừa đi dạo vừa nghĩ trong nhà thiếu thứ gì, chọn lựa xem nhà mình có cần thứ này hay không, nếu may mắn thì hắn có thể nhìn thấy trợ lý quyết đoán hàng đầu của Vạn Trúc cau mày do dự nên mua dầu gội hương gì. Đi dạo siêu thị mà không cần lên kế hoạch trước, kết quả luôn là mua thiếu quá nhiều, bọn họ thường xuyên về nhà kiểm kê mới phát hiện không mua cái này, cái kia lại mua quá nhiều, sau đó lại phải dành thời gian đi một chuyến nữa – rõ ràng là một việc hết sức phiền toái nhưng bọn họ lại làm không biết mệt. Cứ như vậy, hai người dùng bữa xong thì lái xe đến siêu thị. Lâm Hồi đẩy xe cùng Hạ Kiến Sơn, vừa chọn đồ vừa nói chuyện với hắn: “Mai em về quê rồi, sớm nhất thì hai sáu mới quay lại. Mấy hôm nay siêu thị quá đông, chen chúc chật chội, hôm nay không nhiều người lắm, chuẩn bị sớm quả là quyết định đúng đắn.”

“Em phải về ba ngày?”

Lâm Hồi hiểu ý hắn: “Hôm đầu bay không còn nhiều thời gian, hôm sau phải đổi câu đối, dọn dẹp nhà cửa một chút, ngày thứ ba em về.”

“Dương Thành lạnh, em về nhớ mặc ấm. Ngày mai anh đưa em ra sân bay.”

“Em biết rồi. Để em xem nào, hôm nay chúng ta mua gì nhỉ, bánh, kẹo và đồ ăn vặt, trái cây thì hai hôm nữa mua sau, rượu và đồ uống trong nhà vẫn còn, à…”

Lâm Hồi nghiêm túc tự hỏi, Hạ Kiến Sơn nói thay: “Mua chữ “phúc” và câu đối dán trong nhà.”

“Đúng, đúng, đúng, suýt nữa em quên mất!” Lâm Hồi nghĩ ra gì đó, nở nụ cười, “Anh biết không, năm lớp sáu em được giải nhất cuộc thi viết chữ thư pháp cấp thành phố đấy, sau đó mỗi năm đến tết là bà nội sẽ để em viết chữ “Phúc”.”

“Thế năm nay em muốn thử không? Bên cạnh siêu thị có hiệu sách, có thể mua được đồ dùng.”

Lâm Hồi ngẫm nghĩ: “Cũng được. Tuy nhiên tốt nhất là chúng ta vẫn nên mua một ít chữ viết sẵn.” Nhiều năm anh không luyện tập, không biết tay nghề còn không.

“Ừ.” Hai người đến khu gia vị, Hạ Kiến Sơn bắt đầu tự hỏi bữa cơm tất niên, “Em muốn ăn gì?”

“Chúng ta ở nhà hay ra ngoài ăn? Tự nấu hay gọi giao đến tận nhà?”

“Tự nấu, chuẩn bị bữa cơm tất niên cũng là bước quan trọng đón tết mà.” 

Lâm Hồi bỗng dừng bước.

Hạ Kiến Sơn đang chọn muối và hạt tiêu, Lâm Hồi thích ăn tôm, đến lúc đó có thể làm tôm muối. Tuy nhiên chờ mãi không nhận được đáp lại, hắn quay đầu, thấy Lâm Hồi nhìn mình ngơ ngác, bèn cười hỏi: “Sao thế?”

Sắp đến tết, tuy Lâm Hồi bảo siêu thị không đông lắm nhưng thực tế người đến người đi, đồ đạc chất đầy xe đẩy. Lâm Hồi nghĩ thảo nào trong các tác phẩm, mọi người hay chọn đi dạo siêu thị để phản ánh hạnh phúc đời thường – trong không gian ấy, dù có tiền hay không có tiền, một mình hay cả nhóm, mỗi người đều bận rộn và bôn ba vì niềm hạnh phúc ấm áp nhất tồn tại dưới đáy lòng kia.

Lâm Hồi nở nụ cười: “Em muốn ăn salad, ăn cá, ăn tôm, cả hải sản nữa.”

“Vậy tối nay em liệt kê những món muốn ăn, tất niên anh gọi người giao nguyên liệu đến.”

Lâm Hồi nói nhỏ: “Hạ Kiến Sơn, chúng ta sắp cùng nhau đón tết.”

Hạ Kiến Sơn bỏ muối và tiêu vào xe đẩy: “Đúng vậy, người một nhà cùng nhau đón tết.”Sáng sớm hôm sau, Hạ Kiến Sơn đưa Lâm Hồi ra sân bay. Trước khi đi, Hạ Kiến Sơn đeo khăn quàng cổ cho anh: “Đến nơi thì báo anh một tiếng, về khách sạn nghỉ ngơi trước. Buổi tối anh có tiệc rượu, em không cần nhắn tin, có lẽ anh không có thời gian trả lời.”

“Em biết rồi.” Lâm Hồi vẫy tay, “Em đi đây, bao giờ em về mà anh không rảnh thì cứ bảo tài xế Triệu đến đón em là được.”

Hạ Kiến Sơn nhìn anh đi qua cổng an ninh rồi mới rời khỏi sân bay, ai ngờ chưa ra khỏi cửa thì đã nhận được tin nhắn của Lâm Hồi: Em đã bắt đầu nhớ anh rồi.

Hạ Kiến Sơn quay đầu, sân bay người đến người đi, đã không còn thấy được bóng dáng Lâm Hồi, hắn nhìn dòng chữ trên màn hình hồi lâu, cuối cùng nhắn lại: Về nhà sớm một chút.

Tiệc rượu buổi tối được tổ chức ở Duyệt Phong Sơn Trang.

Đây xem như thông lệ hàng năm, khách tham gia đều là đều là người có tiếng trong giới kinh doanh thuộc các công ty doanh nghiệp có liên quan. Hạ Kiến Sơn vốn không thích tham gia mấy hoạt động như thế này, nhưng bầu không khí tiệc rượu xem như hòa hợp, uống chút rượu rồi tâm sự, thảo luận về tình hình và hướng phát triển, nói là xã giao nhưng cũng xem như thả lỏng.

Mấy năm trước Hạ Kiến Sơn dẫn Lâm Hồi tham gia một lần, Lâm Hồi rất vui vẻ, tránh ở một góc ăn đủ thứ, bỏ mặc Hạ Kiến Sơn đứng cách đó không xa trò chuyện từ đầu đến cuối. Lúc về Hạ Kiến Sơn còn than: “May là không trông cậy vào cậu chắn rượu cho.”

Lâm Hồi nói năng hùng hồn: “Tôi chỉ là một trợ lý, đứng cạnh làm gì, có khi còn phải giải thích, quá xấu hổ, hơn nữa có ai dám chuốc rượu anh đâu.”

Hạ Kiến Sơn vạch trần sự thật: “Tôi tưởng bánh kem màu trắng kia quá ngon.”

Lâm Hồi cười: “Đúng là ngon thật.”

Hạ Kiến Sơn nhớ đến chuyện này không khỏi mỉm cười. Hắn nhìn xung quanh, năm nay vậy mà vẫn còn loại bánh kem màu trắng kia, hắn muốn nếm thử xem ngon đến đâu.

Nhưng việc nếm bánh kem không thể thành công. Hạ Kiến Sơn vừa lộ diện thì đã có không ít người vây quanh. Vạn Trúc giữ vị thế xuất sắc trong ngành sản xuất, vẫn luôn dẫn đầu và giữ vai trò định hướng phát hiển ngành, sức hút của Hạ Kiến Sơn đương nhiên cũng không thấp.

“Sếp Hạ, đã lâu không gặp!”

“Chúc mừng sếp Hạ, nghe nói dự án Ninh Hải sắp ký rồi, chúc Vạn Trúc khởi đầu năm mới thuận lợi!”

“Sếp Hạ, hôm nay tâm sự với tôi một chút về những cơ hội mới trong ngành được không?”



Người đến hết lớp này đến lớp khác, Hạ Kiến Sơn đang tạm nghỉ thì nghe thấy tiếng gọi từ phía sau: “Sếp Hạ!”

Hạ Kiến Sơn quay đầu, hơi kinh ngạc: Không ai khác chính là trưởng phòng nhân sự lúc trước của Vạn Trúc – Từ Hoài Thanh. Ông về hưu từ mấy năm trước, nghe nói ra nước ngoài đoàn tụ với con trai và hưởng phúc, hắn không ngờ sẽ được gặp lại vào dịp này.

“Từ xa tôi đã thấy cậu rồi, nhiều khách quá nên không dám quấy rầy, hiện tại mới tìm được cơ hội.”

So dáng với ấn tượng trong quá khứ của Hạ Kiến Sơn, Từ Hoài Thanh gần như không thay đổi mấy, sắc mặt hồng hào, tràn đầy năng lượng, sức khỏe không tệ.

Hạ Kiến Sơn cụng ly với ông, hỏi: “Sao chú lại ở đây, không phải ra nước ngoài à?”

Từ Hoài Thanh lắc đầu: “Tôi vừa về, ở nước ngoài không quen, ở nhà vẫn tự do tự tại nhất. Ông chủ sơn trang này là bạn của tôi, hôm nay nhờ tôi sang bên này giúp đỡ.”

Hạ Kiến Sơn nở nụ cười: “Thì ra là thế.”

Từ Hoài Thanh sửng sốt, sau đó cười theo: “Sếp Hạ, hình như cậu khác trước rồi.”

Có lẽ đã về hưu nên Từ Hoài Thanh nói chuyện thoải mái hơn: “Từ xa đã đoán được hẳn là tâm trạng cậu không tệ, tối nay vẫn luôn cười.”

Hạ Kiến Sơn không tỏ ý kiến: “Có sao?”

“Cậu xem tôi không cần hỏi gì hết, thấy dáng vẻ cậu thế này là đủ hiểu Vạn Trúc ngày càng phát triển.”

Từ Hoài Thanh vừa dứt lời thì cả hai đều cười.

Hạ Kiến Sơn nghĩ đến gì đó nên nói một câu: “Cũng nhờ công lao của chú, lúc còn ở Vạn Trúc, chú giúp tôi chiêu mộ không ít nhân tài, hiện tại đều trở thành nòng cốt.”

Lời này khiến Từ Hoài Thanh ngượng ngùng: “Làm gì có, đều là công ty đào tạo bài bản, à đúng rồi, hiện tại Lâm Hồi vẫn theo cậu đúng không?”

Từ Hoài Thanh mới về nước, tuy dạo trước Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn gặp sóng gió trên mạng nhưng Vạn Trúc đã chặn hầu hết các nền tảng và trang web lớn, người có tuổi không mấy quan tâm internet như Từ Hoài Thanh hẳn là chưa hiểu tình huống hiện tại của Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi.

Hạ Kiến Sơn nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly, giấu đi dịu dàng trong mắt: “Theo, vẫn luôn ở bên. Mà nói đi nói lại, thật ra tôi hơi tò mò, Lâm Hồi học chuyên ngành giống cây trồng, không hề liên quan đến Vạn Trúc một chút nào, lúc phỏng vấn sao chú không đánh trượt?”

Từ Hoài Thanh nghe vậy thì bất ngờ: “Sếp Hạ, cậu không biết à?”

Hạ Kiến Sơn nhìn Từ Hoài Thanh: “Biết cái gì?”

“Nguyên nhân tôi đề cử Lâm Hồi vào vòng phỏng vấn thứ ba đó?”

Từ Hoài Thanh nói không đầu không đuôi, Hạ Kiến Sơn ngơ ngác: “Là … nguyên nhân gì?”

Ánh đèn trong hội trường sáng ngời, chiếu lên gương mặt tươi tắn của mọi người. Trước khi đến bữa tiệc, Hạ Kiến Sơn đã nhận được tin nhắn của Lâm Hồi lúc ngồi trên xe – là định vị, nơi được đánh dấu là một điểm nhỏ có tên Lâm Trang thuộc thị trấn Phong Câu, quận Bình Giang, tỉnh Dương Thành. Lâm Hồi nhắn: Nhà em đây, gửi cho anh làm quen trước.

Mà giờ phút này, Từ Hoài Thanh mỉm cười trả lời:

“Lâm Hồi là một trong số những người được hưởng quỹ hũ mật ong.”

~Hết chương 51~

Tác giả:

Mọi người đều đoán ra, chỉ riêng sếp Hạ không biết.

Bình luận

Truyện đang đọc