TRỢ LÝ LÂM CÓ LỜI MUỐN NÓI

Ba ngày sau, Vạn Trúc đón hoạt động quan trọng nhất trong năm – cuộc họp cuối năm kéo dài liên tục hai ngày.

Nói là hai ngày nhưng trên thực tế là một ngày rưỡi. Bắt đầu từ các loại báo cáo, tổng kết, kiểm tra, kế hoạch, nghị quyết hành chính, vân vân… nội dung nào cũng có, từng phòng, từng nhóm lên báo cáo. Cho đến nửa ngày cuối mới xem như kết thúc thủ tục cuộc họp đúng nghĩa: Lãnh đạo các cấp và toàn bộ nhân viên tập đoàn cùng khách mời liên quan đến các dự án sẽ tham gia bữa tiệc, xem biểu diễn, đương nhiên không thể thiếu tiết mục khen thưởng và rút thăm trúng thưởng.

Cũng trong buổi họp này, hội đồng quản trị của Vạn Trúc chính thức thông qua quyết định thăng chức Lâm Hồi lên làm phó giám đốc. Thành thật mà nói thì Lâm Hồi đã biết mình sẽ thăng chức từ lâu, thậm chí còn đích thân chuẩn bị tài liệu, nhưng lần này là chính Hạ Kiến Sơn đọc, về mặt ý nghĩa có sự khác biệt.

Lúc ấy anh ngồi đối diện Hạ Kiến Sơn, chính tai nghe Hạ Kiến Sơn gọi hai chữ “Lâm Hồi” thì ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau. Sau đó Hạ Kiến Sơn cụp mắt, nghiêm túc đọc toàn bộ nội dung quyết định, rồi mỉm cười: “Trợ lý Lâm, chúc mừng em.”

Tiếng “trợ lý Lâm” này là lời chúc phúc chân thành của cấp trên dành cho cấp dưới đồng thời là lời tán tỉnh của cặp tình nhân không cần nói rõ mà tự hiểu với nhau.

Ánh mắt toàn bộ phòng họp đổ dồn về phía Lâm Hồi, anh cố nén xấu hổ, hạ giọng đáp lại: “Cảm ơn sếp Hạ.”

May là sau khi đọc xong quyết định là đến thời gian nghỉ giữa giờ, nếu không thật sự Lâm Hồi không biết rặng mây đỏ trên mặt khi nào mới tan hết.

Nói đi nói lại, mấy năm đầu, cuộc họp cuối năm không có thời gian nghỉ giữa giờ, về sau mới thay đổi, nguyên nhân hơi buồn cười: Bởi vì thuốc lá. Hạ Kiến Sơn không thích mùi thuốc lá, những khu vực chung ở Vạn Trúc đều cấm thuốc lá, nhưng số lượng nam giới không hút thuốc mới chiếm số ít, hơn nữa có người còn nghiện, lâu không hút là không có tinh thần, cộng thêm điều hòa thổi liên tục dễ dẫn đến mệt rã rời. Vì đảm bảo hiệu suất nên phòng hành chính kiến nghị cuộc họp kéo dài nên có thêm giờ nghỉ giải lao, để những người nghiện đi hút thuốc xả stress và nghỉ ngơi một lát.

Nói thật, Lâm Hồi ủng hộ hai tay với sự thay đổi này. Tuy anh không hút thuốc lá nhưng một cuộc họp kéo dài suốt một thời gian như thế, anh cũng không chịu nổi. Lâm Hồi ra khỏi phòng họp, đi đến cạnh cửa sổ hóng gió, kết quả chưa đi được hai bước thì mọi người đã vây xung quanh chúc mừng.

“Trợ lý Lâm, chúc mừng anh thăng chức!”

“Không thể gọi như thế nữa, sếp Lâm mới đúng, hahaha!”

“Khi nào sếp Lâm mời mọi người một bữa đây? Để tôi sắp xếp thời gian!”



Có thể vào ban quản lý cấp cao của Vạn Trúc, những người ở đây đều thành tinh rồi. Tuy chức vụ của bọn họ không thấp hơn Lâm Hồi nhưng họ hiểu rõ – mấy năm nay Hạ Kiến Sơn đào tạo Lâm Hồi, tập đoàn có bao nhiêu quyết định nhưng khiến Hạ Kiến Sơn tự mình tuyên bố chỉ có quyết định thăng chức một phó giám đốc.

Lâm Hồi cười nói với mọi người, thấy Hạ Kiến Sơn từ xa bước đến. Hạ Kiến Sơn lại gần, đám người vây xung quanh dần tản đi, Lâm Hồi lập tức phàn nàn: “Anh có nên kiểm điểm chút không?”

Hạ Kiến Sơn cầm cốc cà phê, nhìn qua như đang tìm nơi hóng gió, vừa khéo đi đến cạnh Lâm Hồi. Nghe anh hỏi vậy, hắn cảm thấy mình vô tội: “Anh chưa làm gì hết.”

Lâm Hồi giả vờ khen: “Nhưng khí thế của anh bắn ra tám hướng.”

Hạ Kiến Sơn nhấp một ngụm cà phê, nhìn về nơi xa, hờ hững đáp lại: “Sếp Lâm, đúng là em mồm mép hơn anh nhiều.”

Lâm Hồi ngẩn người, bỗng nhớ ra gì đó, màu ửng đỏ trên gương mặt mãi mới biến mất giờ lại dâng lên, cả vành tai cũng không tránh thoát.

Hạ Kiến Sơn mỉm cười, Lâm Hồi đỏ mặt không trả lời.

Một lát sau, Lâm Hồi lấy từ trong túi ra một quả quýt đưa cho Hạ Kiến Sơn: “Cho anh.”

Hạ Kiến Sơn khó hiểu, nhưng vẫn nhận.

Lâm Hồi giải thích: “Lão Phan với Tiền Văn cùng mấy vị nghiện thuốc ngồi gần anh, lát nữa trên người không tránh khỏi có mùi thuốc, anh ăn quýt đi, ít nhất mùi quýt dễ ngửi hơn.”

Nói xong, Lâm Hồi bổ sung: “Em lấy quả quýt to nhất, ngon nhất trong phòng họp ra đấy.”

Hạ Kiến Sơn bật cười, chậm rãi bóc vỏ sau đó chia một nửa cho Lâm Hồi: “Cùng nhau ăn.”

Cứ như vậy, hai người đứng bên cửa sổ, không ai nói gì, cùng nhau ăn quýt, sau đó mang theo hương quýt lần lượt tiến vào phòng họp. Kết thúc cuộc họp kéo dài nửa ngày, sau đó nghỉ ngơi nửa ngày là đến hoạt động nhân viên Vạn Trúc chờ mong nhất.

Cuộc họp năm nay tổ chức sớm hơn mọi năm vì cân nhắc những người phụ trách dự án nước ngoài, đúng vào ngày cuối cùng của năm – ba mươi mốt tháng mười hai. Sau mấy ngày tăng ca cuối năm như ác mộng, chờ đợi mọi người là bữa tiệc tràn đầy đồ ăn ngon, sau đó là năm mới và kỳ nghỉ tiếp theo, mọi người đều hân hoan và hạnh phúc.

Hơn nữa bữa tiệc cuối năm ở Vạn Trúc không giống công ty khác, thế nào cũng có tiết mục biểu diễn của nhân viên, thậm chí còn phải tăng ca luyện tập. Vạn Trúc có đội ngũ chuyên nghiệp lập kế hoạch và biểu diễn nên không lãng phí quá nhiều tiền vào mặt này. Đương nhiên công ty cũng hoan nghênh nhân viên đăng kí biểu diễn, chỉ cần tham gia là được tặng lì xì, không tham gia thì ăn uống chung vui và chờ rút thăm trúng thưởng.

Bảy giờ, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Năm nay Lâm Hồi không ngồi với Hạ Kiến Sơn ở bàn trung tâm, mấy người phụ trách dự án nước ngoài hiếm khi trở về nên Lâm Hồi ngồi tiếp đón bọn họ. Theo lệ thường, Hạ Kiến Sơn lên đọc diễn văn trước, đây là thủ tục đầu tiên cũng là phân đoạn Lâm Hồi thích nhất: Cả hội trường tối đi, chỉ có Hạ Kiến Sơn đứng giữa spotlight, hắn đứng hiên ngang nơi đó, bình tĩnh chúc phúc và bày tỏ mong đợi đối với Vạn Trúc và toàn bộ nhân viên Vạn Trúc.

Trong suốt tám năm qua, Lâm Hồi vẫn ngồi phía dưới lẳng lặng nhìn Hạ Kiến Sơn như vậy. Anh quý trọng thời gian này, bởi vì cả năm chỉ có thời điểm này anh mới có thể thẳng thắn không kiêng nể gì mà nhìn Hạ Kiến Sơn, không cần lo lắng hay sợ hãi bị phát hiện. Nhưng năm nay đã khác, Hạ Kiến Sơn nói được một nửa, bỗng nhìn về phía Lâm Hồi, mỉm cười.

Hội trường tối tăm như thế, nhưng Lâm Hồi biết Hạ Kiến Sơn đang nhìn anh.

Hạ Kiến Sơn đọc xong, âm nhạc và tiếng cụng ly vang lên, chính thức dùng bữa. Lâm Hồi vừa ăn vừa nâng ly, nói chuyện với đồng nghiệp. Một lát sau, anh nhận được tin nhắn từ Hạ Kiến Sơn: Hôm nay có thể dùng bữa trọn vẹn.

Lâm Hồi nở nụ cười.

Mấy năm trước, vị trí của anh đều là cạnh Hạ Kiến Sơn, sau đó gần như ngay sau khi bữa tiệc bắt đầu, hết người này đến người khác tới kính rượu Hạ Kiến Sơn, nối liền không dứt, hơn nữa bọn họ mời Hạ Kiến Sơn xong sẽ mời lần lượt người ngồi cùng bàn một lần, dẫn đến Lâm Hồi chưa gắp được mấy đũa đã phải đứng lên, tươi cười đáp “Cảm ơn” không ngừng.

Sau khi thân quen với Hạ Kiến Sơn, Lâm Hồi còn than vãn với hắn: “Ngồi với anh không ăn được bao nhiêu, mỗi lần Annie đến công ty đều kể năm nay mời đầu bếp ở đâu nhưng tôi chưa được thưởng thức mấy lần, chỉ uống rượu thôi đã no rồi.”

Anh còn nhớ lúc ấy Hạ Kiến Sơn nhìn anh, ung dung nhả chữ: “Nếu không thì lần sau đóng gói cho cậu một phần?”

Lâm Hồi lập tức mỉm cười: “Thế thì ngại quá… Mà đóng gói được thật sao?”

Nghĩ đến đây, Lâm Hồi vội vàng trả lời Hạ Kiến Sơn: Annie bảo đầu bếp năm nay là anh yêu cầu, mau nói với em xem món nào ngon nhất?

Hạ Kiến Sơn: Món nào cũng ngon, em có thể thử rau trộn ngó sen, anh thấy ăn được.

Lâm Hồi gắp một miếng ngó sen màu trắng nếm thử, quả nhiên không tệ, không tiếc lời khen ngợi: Năm sao.

Đúng lúc đồ ăn nóng được bưng ra, anh ăn thử, nhịn không được lại nhắn tin: Hải sâm nướng hành hơi mặn.

Hạ Kiến Sơn trả lời rất nhanh: Anh không ăn, không thích hải sâm.

Lâm Hồi: Vậy hôm ở chỗ ông chủ Tiết…

Lâm Hồi còn chưa gõ xong thì Lý Phong Hải ngồi bên cạnh đã huých một cái: “Đừng xem điện thoại nữa, sếp Hạ đến mời rượu.”

Lâm Hồi lập tức đứng lên, thấy mọi người đã nâng ly, chỉ chờ mỗi anh.

Có người trêu ghẹo: “Sếp Lâm, có phải bận nhắn tin với bạn gái không?”

Lý Phong Hải hiểu ra, bắt đầu ồn ào: “Bảo sao, hôm qua tôi đã nghe Annie bảo Lâm Hồi có chuyện riêng, vừa rồi tôi không thấy cậu ta ăn mấy, toàn nhìn điện thoại, còn người ngây ngô, sếp Hạ đến mời rượu còn không biết!”

Hạ Kiến Sơn mỉm cười nhìn Lâm Hồi luống cuống, cụng nhẹ vào ly của anh: “Trợ lý Lâm, mau trả lời bạn gái đi, đừng để người ta chờ lâu.”

Cả bàn cười rộ lên.

Hạ Kiến Sơn hiếm khi nói đùa, mọi người thả lỏng hẳn ra, bắt đầu không kiêng nể gì:

“Sếp Lâm, khi nào được uống rượu mừng của cậu đây?

“Sếp Lâm, phu nhân làm nghề gì đó?”

“Ôi, vợ tôi còn từng bảo muốn giới thiệu bạn gái cho trợ lý Lâm, đã muộn rồi sao!”

“Lâm Hồi đúng là bội thu cả tình yêu và sự nghiệp, hôm nay nhất định phải uống!”



Hạ Chiêu nghe vậy không khỏi tò mò, hỏi Khương Tình: “Lâm Hồi có bạn gái? Sao chưa từng nghe nói nhỉ.”

Lâm Hồi đỏ bừng mặt, suýt không cầm nổi ly rượu. Anh không biết nên nói gì, đành một hơi uống hết cả ly, mọi người mới xem như buông tha.

Sau khi ngồi xuống, Lâm Hồi lấy điện thoại ra nhắn cho Hạ Kiến Sơn: Sếp Hạ nói gì thế!

Lâm Hồi quá nôn nóng, lại dùng kính ngữ.

Đợi một lát mới thấy Hạ Kiến Sơn đáp lại: Anh làm sao?

Lâm Hồi: Bạn gái?

Hạ Kiến Sơn: À, là bạn trai, xin lỗi, anh nói nhầm.

Lâm Hồi bị lời xin lỗi không có thành ý chọc tức, dứt khoát bỏ điện thoại vào túi không xem nữa. Anh vùi đầu ăn một lát, lại rút điện thoại ra, thấy tin nhắn của Hạ Kiến Sơn: Anh nhớ em.

Hội trường to như vậy, bữa tiệc mới bắt đầu.

Trên sân khấu đang biểu diễn ảo thuật, ánh đèn kì bí như trong mơ, phía dưới khán đài mọi người nâng ly, trò chuyện vui vẻ, tạm biệt một năm làm việc vất vả. Bàn Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn đã tan tác, mọi người đã tản ra chúc rượu khắp nơi, chỉ còn lại hai người, ngồi hai bàn cách xa nhau.

Bọn họ nhìn nhau, cùng nâng ly.

Cách đám đông ầm ĩ, dưới ánh đèn chói mắt, Lâm Hồi nhìn thấy Hạ Kiến Sơn mỉm cười nói một câu:

“Cụng ly.”

Bình luận

Truyện đang đọc