TRỞ MÌNH TRONG LÒNG BÀN TAY ẢNH ĐẾ

Quý Hòa Hiện mở tủ quần áo ra, anh lấy một bộ đồ thể thao ra mặc vào, trong nhà anh có đặt vài loại máy tập luyện, đó là phòng tập thể hình riêng của anh.

Anh tắt đèn, anh rời khỏi phòng ngủ mà không hề quay đầu lại. Anh đi tới phòng thể hình, bắt đầu khởi động làm nóng người.

Diệp Vấn Vấn đang nằm trong khe hở tối đen cho bị chăn bông đè xuống, cô khóc không ra nước mắt, ai bảo cô xui kẻo chứ.

Không sao, cứ đi theo ánh sáng xuyên vào ra ngoài là được rồi, cô nhanh chóng tỉnh táo lại.

Kết quả, cô chưa được mấy bước thì không còn chút ánh sáng nào nữa, sau đó là tiếng đóng cửa, lúc này cô mới hiểu, ảnh đế đại nhân đã ra khỏi phòng ngủ.

Nhưng đi thì đi đi, còn tắt đèn cái gì hả hả hả.

Vừa rồi ánh sáng còn có thể chiếu xuyên vào, bây giờ vì Quý Hòa Hiện tắt đèn, khiến chỗ chăn cô đang ở tạm trở thành tình trạng tối đen, đưa tay không thấy năm ngón.

Diệp Vấn Vấn thở dài thật sâu, nhận mệnh.

Cô quyết định: Sau này lúc ảnh đế đại nhân có mặt, cô phải tránh xa anh một chút.

Diệp Vấn Vấn cố gắng chui tới chui lui theo trực giác của mình, cô cố gắng rời khỏi cái chăn vừa lớn vừa dày này.

Trong bóng tối không nhận biết được thời gian trôi qua, không biết qua bao lâu, cô mệt tới mức thở hồng hộc, đầu cô chảy đầy mồ hôi, nhưng cô vẫn chưa thoát ra được.

Diệp Vấn Vấn: "...."

Cô có cảm giác dường như cô bị mất phương hướng rồi...

Cũng không biết Đại Hoàng và Nhị Hoàng còn có ở đây không, nếu chúng nó ở đây, nói không chừng có thể giúp cô một chút.

Diệp Vấn Vấn bám lấy suy nghĩ khiến ngựa chết thành ngựa sống, cô bắt đầu gào to lên, nhưng cô gào đến mức cổ họng muốn rách ra đến nơi mà vẫn không hề nghe một tiếng đáp lại.

Cô mệt mỏi co người ngồi trên chăn, cô lau mồ hôi trên mặt mình: Không được, không thể đi loạn không có mục đích như vậy được nữa, cô phải giữ thể lực.

Nghĩ tới đây, Diệp Vấn Vấn trực tiếp nằm xuống, cô muốn khôi phục lại thể lực, sau đó lại đi tiếp.

Nhưng dưới không gian vừa tối vừa yên tĩnh này rất dễ khiến người ta buồn ngủ, đặc biệt là Diệp Vấn Vấn đang mệt gần chết.

Cô ngáp một cái, mới đầu còn cố gắng gượng, nhưng vài giây sau cô lại ngáp một cái.

Dần dần, hai mí mắt của cô bắt đầu đánh nhau, cô vùi đầu vào chăn, hít thở mùi hương nhẹ nhàng thuộc về ảnh đế đại nhân, cô ngủ say sưa.

......

Quý Hòa Hiện người đầy mồ hôi ra khỏi phòng tập thể hình, bây giờ đã là mười giờ tối, anh quay về phòng tắm rửa, sau khi dọn dẹp xong hết mới nằm lên giường.

Anh cũng không ngủ ngay, anh ngồi dựa vào đầu giường, kéo chăn đến ngang hông mình, sau đó đeo kính bảo vệ mắt rồi cầm lấy quyển ngôn tình mà mẹ Quý đã gửi cho anh, bắt đầu mở trang đầu tiên.

Anh lật hết chương một với gương mặt không chút cảm xúc, mi tâm vốn bằng phẳng cũng dần nhíu lại.

Chương một: Nội dung đại khái là nữ chính bị hãm hại, hoảng loạn chạy khỏi phòng khách sạn, cô ta thấy người xấu đuổi theo mình, sợ hãi quá nên đã chạy vào một căn phòng được đóng kín, trong phòng là nam chính đang say rượu.

Không hiểu sao, nam chính và nữ chính lại ngủ với nhau.

Quý Hòa Hiện: "...."

Anh cầm điện thoại lên, mở ảnh chân dung của mẹ Quý ra, anh bỏ qua hết mấy tin nhắn mà mẹ Quý gửi cho anh, anh chạm vào màn hình rồi nói một câu: "Chương một: Không thể nhìn nổi."

Mấy giây sau mẹ Quý trả lời lại: "Con trai, chắc chắn là con không đọc kỹ rồi, đọc giả của mẹ đều nói chương một viết rất hấp dẫn đấy, rất khiến người say mê, vô cùng hấp dẫn."

Quý Hòa Hiện: "Nhìn vào sự thật, đừng nghĩ tất cả đánh giá của độc giả dành cho mẹ đều là thật."

Mẹ Quý: "..."

Lúc Quý Hòa Hiện dùng điện thoại gõ chữ gì, chân trong chăn nhẹ nhàng co lại, anh cũng không thấy mình vừa co chân lại thì có một đứa nhóc lăn vòng vòng theo chăn.

Diệp Vấn Vấn đang nằm mơ đấy, cô mơ thấy mình trở thành một siêu anh hùng, mặc một bộ đồ chiến đấu, tóc được buộc cao lên, sau lưng có một đôi cánh chim.

Cô chỉ cần đập cánh nhẹ một cái là có thể bay vụt lên mấy ngàn mét giữa trời cao, cô dùng sức đập cánh thì có thể dời núi lấp biển.

Vô số người sùng bái cô.

Diệp Vấn Vấn cười ha ha, cô cảm thấy trên trời dưới đất không gì là mình không làm được.

Bỗng nhiên, chỗ cô đứng đột ngột sinh ra một cơn bão lớn, một siêu anh hùng như cô có sứ mệnh cứu người, cô vội chạy đi, đập cánh bay lên, cứu toàn bộ người trong cơn thảm họa.

Mà, ngay khi cô sắp bay khỏi đó thì bỗng nhiên núi và mặt đất vỡ ra, đôi cánh của cô mất đi sức mạnh, cô rơi xuống đất lăn liên tục mất vòng, cô thấy mình đã sắp bị cơn bão đập thành một đống thịt..

Diệp Vấn Vấn bỗng mở mắt ra, ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến cô nhắm mắt lại, một hồi lâu sau mới mở ra.

Hóa ra là cô đang nằm mơ.

Cô thở dài đầy tiếc nuối, không có siêu anh hùng gì cả, cô cúi đầu nhìn mình, vẫn chỉ có mười centimet như cũ.

Chờ đã -- Tại sao cô lại nằm mơ?

Toàn bộ ký ức trước khi cô ngủ bỗng tràn vào đại não cô, Diệp Vấn Vấn bò dậy, cô lặng lẽ nhìn đầu mình. Thấy ảnh đế đại nhân đang dùng một tay lật sách, một bay buông xuống bên người, mấu chốt là, cái tay kia cách cô không xa!

Diệp Vấn Vấn lặng lẽ hít vào một hơi khí lạnh, cô ngủ quá say, đến mức ảnh đế đại nhân quay về cô cũng không biết.

Cũng may ảnh đế đại nhân không phát hiện ra cô, cô mơ màng được ảnh đế đại nhân xốc lên, vừa mở mắt ra đã đối diện với gương mặt của ảnh đế đại nhân, cô vội ôm tay chà chà mấy cái, vận may của cô vẫn rất tốt.

Bây giờ ngón tay của Quý Hòa Hiện đang động đậy, nhất thời hấp dẫn được sự chú ý của Diệp Vấn Vấn, cô nhìn thêm mấy lần, trong mắt cô lóe lên tia kinh sợ. Cô bước vài bước,  không nhịn được mà than thở: Tay đẹp quá đi mất, không có tí tẹo tì vết nào cả.

Trước đây cơ thể của cô không tốt, vì dinh dưỡng không đầy đủ mà vẫn luôn yếu ớt. Sau đó viện mồ côi xảy ra một trận hỏa hoạn, cánh tay của cô cũng bị thương trong trận cháy ấy, trở nên xấu xí vô cùng.

Có lẽ là vì nguyên nhân này, nên khiến cho cô có một loại đam mê đặc biệt, đó là rất thích những bàn tay xinh đẹp.

Kìm nén lại kìm nén lại, Diệp Vấn Vấn mới không kích động nhảy lên sờ một cái.

Cô đưa tay của mình ra: "Không biết ảnh đế đại nhân nghĩ thế nào, cũng không vẽ tay cô thành bàn tay nhỏ xinh thon dài, mà là một bàn tay trắng trẻo non nớt. Móng tay có màu hồng nhạt khỏe mạnh, không được gọi là xinh đẹp nhưng lại mũm mĩm đáng yêu.

Bỏ đi, cô biết hài lòng.

Cô lưu luyến nhìn ngón tay của Quý Hòa Hiện thêm một chút, cô vỗ cánh, cố gắng bay thật thấp, cẩn thận từng li từng tí một bay về thế giới trong tranh.

Sau khi đi vào, cả người cô đều thả lỏng ra.

Đầu tiên là cô đi gặm nho, cô gặm gặm, bỗng cảm giác người mình dinh dính.

Đúng rồi, trước đó cô đi lại trong chăn lâu như thế, người cô đầy mồ hôi, sau khi tỉnh lại tóc cũng ướt nhẹp.

Diệp Vấn Vấn cúi đầu ngửi mình một cái, trong nháy mắt, dường như cô đã ngửi được mùi mồ hôi khó chịu lan ra từ người mình. Cô ghét bỏ không chịu được, cô hận không thể lập tức lột đồ tắm cho thơm phức.

Nhưng thế giới trong tranh không có nước.

Trong lúc Diệp Vấn Vấn còn suy nghĩ phải làm sao mới có thể tắm được, thì Quý Hòa Hiện ở trên giường đã cố gắng đọc mấy chương, sau đó khép sách lại đặt lên tủ đầu giường, rồi đứng dậy ra khỏi phòng ngủ. Một lát sau, anh bưng một cốc nước đi vào.

Diệp Vấn Vấn vui đến mức sắp nhảy lên đến nơi, ảnh đến đại nhân thật sự đã giải quyết được chuyện gấp của cô.

Lần này cô không vội, cô kiên nhẫn chờ Quý Hòa Hiện tắt đèn đi ngủ.

Cho dù bên ngoài không có ánh đèn, cô cũng có thể dựa vào ấn tượng trước đó để dần mò qua.

Tách một tiếng, ánh đèn tắt đi, căn phòng ngủ rơi vào bóng tối.

Diệp Vấn Vấn nằm nhoài trên nhụy hoa, chờ đợi thời cơ thích hợp.

Mưa bên ngoài đã tạnh từ lúc nào. Giờ phút này, lại có ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuyên qua cửa sổ vào phòng, ánh sáng nhẹ nhàng phủ kín mỗi một góc của phòng ngủ.

Thật sự là trời cũng giúp mình, lần này không cần hành động trong quờ quạng rồi.

Sau khi xác nhận ảnh đế đại nhân đã ngủ say, Diệp Vấn Vấn xé một miếng cánh hoa, lại mang theo cánh hoa bay đến tủ đầu giường.

Cốc đựng nước cũng không giống với cốc đựng sữa, cốc đựng sữa là một chiếc cốc hình trụ cao, còn đây là cốc cà phê, cô đứng thẳng thì còn cao hơn cái cốc đựng cà phê nửa cái đầu, vừa hay tiện cho cô tắm rửa.

Cô vịn vào miệng cốc, nhón chân nhìn theo ánh trăng thì -- Vẫn còn nửa cốc nước.

Diệp Vấn Vấn dùng tay vốc nước uống trước, sau đó mới xé miếng cánh hoa mà cô cầm theo khi nãy thành từng miếng nhỏ rồi ném vào trong cốc nước.

Lỡ ảnh đế đại nhân thức dậy, thấy trong nước có cánh hoa thì sẽ không uống.

Ngoài ra, cô còn phải chuẩn bị khăn lau người. Ở tủ đầu giường có khăn giấy, cô cẩn thận xé ra hai miếng, đặt sẵn ra ngoài.

Chờ đến khi chuẩn bị xong hết mọi thứ, Diệp Vấn Vấn lại lặng lẽ bay đến trên mặt Quý Hoa Hiện, cô bay quanh mặt anh một vòng, xác định anh đã ngủ ngay rồi. Lúc này cô mới yên tâm cởi chiếc váy xanh trên người mình xuống, bay vào trong cốc nước.

Vừa vào nước, cô lạnh đến mức run cầm cập, cô cầm lấy mấy miếng cánh hoa làm bông tắm xoa xoa lên người mình, cũng tiện thể rửa sạch hai cánh.

Có một ưu điểm là, khi phấn hoa dính lên cánh thì sẽ thấm vào trong cánh, phấn hoa không thể bị rơi ra ngoài hay bị nước làm trôi đi, mãi đến khi phấn hoa mất đi hiệu lực khiến cô bay lên.

Cô đang tắm, bỗng có một suy nghĩ hiện lên: Nếu ảnh đế đại nhân uống sữa tươi trước khi đi ngủ, vậy sau đó cô có thể được tắm sữa tươi rồi.

Cô tưởng tượng cảnh bản thân vừa uống vừa ngâm mình trong sữa, cô hạnh phúc đến mức nhắm mắt lại, còn cười ngây ngô nữa chứ, cô lại gom mấy miếng cánh hoa nhét vào miệng làm đồ ăn vặt.

Tách--

Bỗng nhiên đèn sáng lên.

Diệp Vấn Vấn đang nhai đồ ăn vặt chợt cứng người lại.

Bình luận

Truyện đang đọc