TRỞ MÌNH TRONG LÒNG BÀN TAY ẢNH ĐẾ

Diệp Vấn Vấn nói xong lập tức bối rối, cô có tư cách gì quyết định thay ảnh đế đại nhân, hơn nữa người này gọi tên của ảnh đế đại nhân, chứng tỏ hai người quen nhau.

Thế nhưng, cho dù chột dạ cô cũng không thể biểu hiện ra được!

Lời đã nói như bát nước đổ đi!

Quý Hòa Hiện giải cứu cô, giọng nói đã nhuộm chất cồn của anh khiến người ta say mê: "Đạo diễn La, vũ hội tư nhân là nơi thể thả lỏng vui đùa, bình thường đã bận rộn công việc, hiếm khi có được cơ hội thả lỏng, không nắm lấy thời gian tốt đẹp này vậy chẳng phải sẽ lãng phí à?"

Dứt lời, vừa hay có một người đàn ông mặc âu phục với vóc người rất tốt đi tới, người kia ân cần lấy lòng La Tâm Vãn. Chờ đến khi bà ta đuổi được người kia đi, ở chỗ đó đã không còn bóng dáng của Quý Hòa Hiện và Diệp Vấn Vấn.

La Tâm Vãn vẫn hơi không cam tâm, sự không cam tâm ấy ngoài vì bà ta chính là một đạo diễn ra, còn là vì bà ta là phụ nữ.

Tuy bà ta không sánh được với những cô gái nhỏ trẻ tuổi, nhưng bà ta tự nhận mình bảo dưỡng tốt, không thua kém gì những cô gái nhỏ trẻ tuổi khác, có chăng cũng chỉ là ít đi mấy phần ngây thơ mà thôi, đây là lần đầu tiên bà ta bị đàn ông phũ như thế.

Đúng là một thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch không biết trời cao đất rộng. La Tâm Vãn nghĩ.

- ---

"Thầy Quý, người khi nãy là đạo diễn à?" Diệp Vấn Vấn có hơi bất an, cô luôn cảm thấy sự tùy hứng vừa nãy của mình đã làm phiền công việc của Quý Hòa Hiện: "Có phải bà ta đến tìm anh bàn chuyện đóng phim không?"

Quý Hòa Hiện nhìn ra được suy nghĩ của cô từ vẻ mặt cô, anh cười nói: "Đừng suy nghĩ về việc bàn bạc bộ phim mới nữa.. Được rồi, không nói mấy điều này nữa, trước đó em đã đi đâu?"

Diệp Vấn Vấn ấp úng, cô cũng không muốn nói dối Quý Hòa Hiện, lại không muốn cho anh biết rằng cô đã "đánh" người, mặc dù là để hả giận cho anh, nhưng cũng xấu hổ lắm.

Đôi mắt cô chuyển động một chút, bán đứng rắn trắng: "Tiểu Bạch đến."

Bạch Tuyển: "..."

Quý Hòa Hiện: "..."

Anh hơi rũ mày nói: "Nó ở đâu?"

Diệp Vấn Vấn chỉ chỉ vào làn váy mình, Quý Hòa Hiện nháy mắt đen mặt, anh nắm lấy tay cô kéo cô đến một góc khuất.

Dường như rắn trắng cảm nhận được ác khí cho nên nó tự động bò khỏi làn váy, hình ảnh này nếu bị người khác nhìn thấy, nói không chừng sẽ suy nghĩ lung tung.

Nhưng khi một người một rắn nhìn anh bằng một đôi mắt đáng yêu, anh không thể làm gì khác hơn là đè lại những tâm tư không đáng kia, anh nâng rắn trắng lên tay mình.

Rắn trắng thè lưỡi với anh: "Anh ta muốn bóp chết ta!"

Diệp Vấn Vấn không quan tâm đến tiếng gào thét của nó, cô đút đồ ăn trong đĩa cho nó ăn, có ăn, cuối cùng rắn trắng cũng yên tĩnh lại. Nhưng nó cứ tìm cơ hội bò lên người Diệp Vấn Vấn, dù sao thì cơ thể đang bị Quý Hòa Hiện nắm chặt, nó chỉ có thể căm giận bỏ qua.

Cuối cùng rắn trắng ăn uống no nê xong, Quý Hòa Hiện cho nó hai sự lựa chọn: Hoặc là nó tự tìm được ra ngoài, hoặc là ở trên người anh... Nói chung chính là không thể ở trên đùi Diệp Vấn Vấn!

Rắn trắng đắn đo suy nghĩ, nó cân nhắc cho an toàn của mình, cuối cùng chỉ đành đáng thương quấn quanh eo Quý Hòa Hiện, làm một cái đai lưng màu trắng.

"Muốn khiêu vũ không?" Âm nhạc vang lên, giữa sân nhảy đã có không ít người cùng nhau khiêu vũ theo nhạc. Quý Hòa Hiện thấy nhóc con nhìn ra sân nhảy với ánh mắt long lanh, anh khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi.

Ngón tay Diệp Vấn Vấn siết nhẹ váy bên người mình, mặt cô hơi đỏ lên: "Tôi không biết."

"Tôi dạy cho." Không biết Hứa Vũ Trạch từ đâu đi tới, đoạt lấy cơ hội của Quý Hòa Hiện. Anh ta đeo một cái mặt nạ heo con, đưa tay ra với Diệp Vấn Vấn: "Bảo bối nhỏ, eo của Hòa Hiện không tốt, lại đây, tôi dạy em nhảy."

Nói rồi với tay tới bắt được tay Diệp Vấn Vấn, anh ta kéo cô đến bên cạnh mình, Diệp Vấn Vấn dùng sức tránh đi, Hứa Vũ Trạch nhân cơ hội này nói với cô một câu: "Có muốn biết chuyện trước kia của Hòa Hiện không?"

Diệp Vấn Vấn do dự, trong lúc đó cô bị Hứa Vũ Trạch dẫn đi vài bước, cô quay đầu lại nhìn Quý Hòa Hiện, Quý Hòa Hiện gật đầu với cô.

Anh chợt nhớ ra, Tiểu Bạch đang quấn trên eo anh, nếu dạy nhóc con khiêu vũ, chỉ sợ sơ ý chút sẽ khiến rắn trắng bị lộ, lúc ấy hội trường loạn lên thì không hay.

Còn nữa, đã rất lâu rồi anh không khiêu vũ lại, kỹ năng khiêu vũ của anh chỉ có thể nói là không tốt cũng không tệ. Hứa Vũ Trạch lại học chuyên nghiệp, anh ta dạy nhóc con tốt hơn anh nhiều.

Quý Hòa Hiện ngồi xuống tại chỗ, có người đẹp đến mời anh khiêu vũ, đều bị anh từ chối hết. Ánh mắt anh vẫn luôn hướng về cô gái mặc váy vàng nhạt duy nhất trong sân nhảy, cô gái chỉ thuộc về anh.

Rắn trắng uốn éo trên eo anh: "Eo ôi, chua quá đi."

Tuy Quý Hòa Hiện nghe không hiểu, nhưng có thể cảm nhận được nó động đậy, anh lạnh nhạt nói: "Nghe nói canh rắn rất có dinh dưỡng."

Rắn trắng lập tức ngoan ngoãn

- ----

Diệp Vấn Vấn chưa từng khiêu vũ, cô phối hợp tay và cơ thể không được tốt lắm, cũng may là vì cơ thể của tinh linh hoa mềm mại lại có tính dẻo dai. Dưới sự hướng dẫn của Hứa Vũ Trạch, cô dần hiểu ra được phần nào, sau đó không nhảy nữa.

Hứa Vũ Trạch: "..."

"Đừng thế chứ, em không muốn biết chuyện trước đây của Kỷ Hà Tuyến à?" Hứa Vũ Trạch dở khóc dở cười, anh ta vẫn giẫm chân nhảy theo nhịp nhạc, nói câu được câu không: "Ví dụ như... Bạn gái trước."

Diệp Vấn Vấn không thể rời đi được, trái tim cô đập nhanh hơn một chút, cô cảm thấy câu hỏi của mình chỉ xuất phát từ sự tò mò và quan tâm, chứ không hề có tâm tư gì khác.

"Trước đây thầy Quý từng yêu đương sao?"

"Khoan đã." Hứa Vũ Trạch sờ sờ cằm: "Em gọi cậu ta là gì? Thầy Quý?"

Diệp Vấn Vấn im lặng, chờ anh ta trả lời mình, cũng không biết Hứa Vũ Trạch nghĩ đến gì đó, anh ta cười hì hì: "Danh xưng này cũng được, đặc biệt ở..."

Anh ta còn chưa nói dứt lời đã chạm tới đôi mắt trong veo sạch sẽ ở sau mặt nạ kia, lời vừa tới miệng đã bị nuốt ngược vào trong, anh ta thầm tính toán, không nên dạy hư bảo bối nhỏ của Kỷ Hà Tuyến, nếu không chỉ sợ thằng nhóc ấy sẽ liều mạng với anh ta.

"Em xem bây giờ Kỷ Hà Tuyến được chào đón thế nào, vậy có thể nghĩ được trước đây khi đi học cậu ta có dáng vẻ thế nào đúng không."

Diệp Vấn Vấn cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu. Dựa vào trí tưởng tượng của cô, nào có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ khi còn đi học của ảnh đế đại nhân, nhưng có một điều có thể chắc chắn được, đó chính là tuyệt đối không hề kém.

"Khi đó người theo đuổi cậu có thể xếp hàng dài từ đầu đường này tới đầu đường kia, trong những cô bé kia không hề thiếu hoa khôi của lớp, hoa khôi của khoa và cả hoa khôi của trường." Hứa Vũ Trạch chà chà mấy tiếng: "Tiếc rằng không ai lọt vào mắt cậu ta."

Không hiểu sao Diệp Vấn Vấn cảm thấy trái tim mình nhảy vọt lên, cô không nhịn được nói: "Đúng vậy không."

"Chính xác." Hứa Vũ Trạch thở dài: "Ánh mắt cậu ta cao như thế, nếu không thì cũng sẽ không độc thân đến hơn hai mươi tuổi, à không, bây giờ không còn độc thân nữa."

Diệp Vấn Vấn không ngốc, tất nhiên cô nghe hiểu được nghĩa bóng trong câu nói của anh ta. Cô có lòng muốn phản bác lại rằng chúng tôi không như anh nghĩ, nhưng không hiểu sao lại không nói ra được lời này, cô chỉ đành im lặng.

Dù sao, dù sao cô cũng không thừa nhận!

Cô đỏ mặt kéo đề tài câu chuyện về: "Vậy bạn gái trước kia của thầy Quý..."

Hứa Vũ Trạch cười khà khà.

- ----

Sau khi Quý Hòa Hiện uống xong ly rượu thứ hai thì đã không còn ai tới tìm anh nữa, thế nhưng Cố Dĩ Trinh lại tới.

Lúc cậu ta bị vạch trần thân phận, cậu ta chỉ sợ Diệp Vấn Vấn thẹn quá hóa thành giận cho nên mới cuống quít chạy thoát thân, chờ đến khi chạy sang một bên khác mới phản ứng lại được, tại sao cậu ta phải chạy chứ.

Cho dù thân phận của cậu ta bị vạch trần đi chăng nữa, cậu ta cũng có thể làm bộ mình vừa mới nhận ra Diệp Vấn Vấn mà, cậu ta vừa chạy như thế lại khiến cho người ta thấy cậu ta đang chột dạ.

Càng nghĩ càng khó chịu, trong đầu cậu ta chỉ có hình ảnh Quý Hòa Hiện và Diệp Vấn Vấn đứng chung một chỗ với nhau, trong lòng buồn bực không chịu nổi.

Lúc này cậu ta nghe có người bàn tán về Quý Hòa Hiện, trong lòng hơi động, cậu ta bắt đầu dùng điện thoại tìm kiếm tên người này, vừa tìm một cái, lập tức nhận ra được gì đó.

Đều họ Quý...

Trong lòng Cố Dĩ Trinh có một chút vui vẻ lóe lên, nhưng lại không chắc chắn.

Thiếu niên là độ tuổi dễ kích động, đã nghĩ thì muốn phải có được một đáp án xác thực. Cậu ta nghĩ tới nghĩ lui, bắt đầu đi tìm người trong hội trường, đầu tiên cậu ta nhìn thấy Hứa Vũ Trạch đang dạy Diệp Vấn Vấn nhảy ở rìa ngoài của sàn nhảy, đảo mắt lại thấy Quý Hòa Hiện đang ngồi một mình trong góc.

Cho dù mang mặt nạ, cậu ta cũng có thể nhận ra được.

Thiếu niên lập tức xông lên, nhận lấy đôi mắt lãnh đạm kia rồi thẳng thắn nói: "Tôi biết anh là ai, tôi và Quý Duyệt Nhĩ học cùng một khóa ở lớp học phụ đạo, anh và cô ấy có quan hệ gì thế?"

Quý Hòa Hiện thu hồi ánh mắt từ người Diệp Vấn Vấn, anh không trả lời mà hỏi lại: "Cậu thành niên chưa?"

"Tất nhiên rồi." Cố Dĩ Trinh nhíu mày: "Tháng ba này tôi đã mười tám."

Cố Dĩ Trinh rất cao, tuy thân hình chẳng khác gì người trưởng thành, nhưng vẫn mang theo nét đơn bạc đặc thù của thiếu niên. Mặc dù bộ âu phục trên người rất vừa vặn, nhưng vẫn lộ rõ mấy phần non nớt.

Cậu ta cảm thấy có một cảm giác khó chịu không tên khi đứng dưới ánh nhìn chăm chú của Quý Hòa Hiện, cậu ta bước lên một bước, thấp giọng nói: "Tôi đã trả lời vấn đề của anh rồi, anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi."

Quý Hòa Hiện lắc nhẹ cái ly trong tay mình, chất lỏng nhạt màu sóng sánh bên trong ly, khúc xạ lại ánh sáng trên đỉnh đầu.

"Cậu thích Duyệt Nhĩ à?"

Phí lời, nếu không thích, cậu ta lại lãng phí thời gian ở chỗ này làm gì.

Trong lòng Cố Dĩ Trinh nghĩ thế, nhưng ngoài miệng lại nói: "Đều là đàn ông, hỏi anh một vấn đề, anh có thể trả lời thoải mái không vậy."

Quý Hòa Hiện không để ý đến sự thiếu kiên nhẫn của cậu ta, anh lại hỏi: "Duyệt Nhĩ chỉ mới đến lớp học phụ đạo hai ngày mà thôi, tuy hai người học cùng một khóa phụ đạo, nhưng không hề học cùng lớp, chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, cậu thích gì ở cô ấy?"

Cố Dĩ Trinh: "..."

Loại lời nói sặc mùi thẩm vấn này khiến cậu ta khó chịu, cậu ta là một tên con nhà giàu, điều kiện gia đình rất tốt, gần như tới chỗ nào cũng được người ta nâng lên trên, chưa từng bị đối xử không chút khách khí nào như thế.

Cậu ta cắn răng: "Anh có phải anh trai của cô ấy không?"

Nếu Quý Hòa Hiện thật sự là anh trai của Quý Duyệt Nhĩ, vậy cậu ta nhịn, không những phải nhịn, còn phải nể mặt.

Quý Hòa Hiện đứng lên, anh cao hơn Cố Dĩ Trinh một chút, sau khi anh đứng lên, Cố Dĩ Trinh vô thức lùi về sau một bước.

Thiếu niên ý thức được điều này càng khó chịu hơn, Quý Hòa Hiện cầm một ly rượu mới ở bên cạnh đưa Cố Dĩ Trinh, cậu ta đưa tay nhận lấy.

Quý Hòa Hiện cụng ly với cậu ta một cái, anh chậm rãi nói một câu dưới ánh mắt cảnh giác của cậu ta: "Cô ấy là vợ tương lai của tôi."

"...." Cố Dĩ Trinh nâng ly uống cạn: "Anh nói là tương lai, không phải hiệu tại, vì thế tôi còn cơ hội."

Cố Dĩ Trinh cắn răng nói xong câu đó rồi xoay người rời đi.

Quý Hòa Hiện thầm thở dài, lúc này cô chỉ mới đến lớp học phụ đạo hai ngày màu thôi, chờ đến sang năm khai giảng, đến trường, sau đó còn đại học...

Quý Hòa Hiện nhíu mày, anh rơi vào trầm tư, mãi đến khi vũ khúc dừng lại ----

"Hồn về hồn về." Hứa Vũ Trạch đưa Diệp Vấn Vấn đến: "Nghĩ gì mà nhập thần thế."

Quý Hòa Hiện hoàn hồn, Diệp Vấn vấn thấy bên cạnh anh là ba cái ly rỗng: "Thầy Quý, sao anh lại uống nhiều rượu thế? Có phải có chỗ nào khó chịu không?"

"Không sao." Quý Hòa Hiện giữ bàn tay đang với tới của cô, Hứa Vũ Trạch chà chà, nói: "Chú ý chú ý, ở đây còn người đấy, có thể đừng quên tôi không hả??"

"Nóng à?" Quý Hòa Hiện phát hiện trên mặt nhóc con có chút mồ hôi, anh bèn lấy khăn tay trong túi đưa cho cô.

Hứa Vũ Trạch vẫn không hề từ bỏ mà cố thể hiện sự tồn tại của mình: "Bảo bối nhỏ nhà cậu có năng khiếu khiêu vũ đấy, cậu có muốn cho cô ấy học một chút về mặt này không?"

Đúng là Diệp Vấn Vấn có chảy chút mồ hôi, cô dùng khăn lau mặt, Quý Hòa Hiện lại đưa ly nước trái cây cho cô, cô uống một hớp.

Hứa Vũ Trạch: "..."

"Tôi đang nói chuyện đấy, hai người có nghe không vậy!"

Quý Hòa Hiện: "Cậu nói gì?"

Diệp Vấn Vấn chớp chớp mắt nhìn anh ta.

Hứa Vũ Trạch: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc