TRỞ MÌNH TRONG LÒNG BÀN TAY ẢNH ĐẾ

Lúc này Diệp Vấn Vấn vừa mới tỉnh ngủ, sau khi cô nhìn rõ tin nhắn thì nháy mắt đã không còn buồn ngủ gì nữa.

Cô cẩn thận trả lời lại anh: [Tôi và vài bạn học nữ ra ngoài ăn cơm đến tối mời về, hơn chín giờ về đến nhà.]

Thế này cũng không có vấn đề gì.

Cô thật sự cùng bạn học nữ đi ăn cơm, chỉ cắt xén chuyện cô đi quán bar, ảnh đế đại nhân sẽ không biết.

Diệp Vấn Vấn đè trái tim nhỏ đang đập nhanh hơn vì chột dạ.

Lúc cô nướng bánh mình, Quý Hòa Hiện gọi video đến.

"Thầy Quý." Vừa nhìn thấy gương mặt trên màn hình điện thoại, nhất thời tâm tình cô như nở hoa.

Quý Hòa Hiện đang ngồi trên xe, thợ làm tóc tạo kiểu tóc cho anh. Anh nhìn Diệp Vấn Vấn, cũng không vì tin nhắn wechat kia mà hỏi cô lại lần nữa, anh chỉ cười nói: "Cho tôi xem xem em ăn gì."

"Tôi đang làm sandwich." Diệp Vấn Vấn xoay camera lại, trên xe bảo mẫu vang lên giọng nói giòn tan của cô: "Làm theo từng bước như anh làm đấy, anh nhìn xem, có phải giống hệt như anh làm không."

Quý Hòa Hiện ừ một tiếng, thợ trang điểm đứng gần anh, bị tiếng "Ừ" này của anh làm cho đỏ bừng mặt, trái tim nhỏ nhảy lên thùng thùng.

Rõ ràng đã sớm quen với giá trị nhan sắc của ông chủ, nhưng khi anh trở nên dịu dàng, thật sự có thể đòi mạng người ta mà.

"Anh Quý, đây là kịch bản, anh xem trước một chút." Kiều Hựu Song lên tiếng chào hỏi với Diệp Vấn Vấn trong video, sau đó lại vội vàng gọi điện thoại đi.

Diệp Vấn Vấn nghe được, cô không muốn làm phiền Quý Hòa Hiện, hai người nói chuyện thêm mấy câu rồi cô chủ động cúp máy.

Trước khi cúp máy, cô còn nhỏ giọng hỏi: "Khi nào anh mới về."

Hỏi xong lại cảm thấy thật ngại, cô cúp điện thoại ngay lập tức, cũng không biết ảnh đế đại nhân có nghe câu này của cô không.

Dọn dẹp xong rồi ra ngoài, đêm qua rắn trắng ngủ trên đỉnh đầu cô --- Không có ảnh đế đại nhân ở đây, nó quang minh chính đại bước vào trong nhà. Lúc này nó không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp thoải mái, cho nên không theo Diệp Vấn Vấn.

Xe đón cô đến trường học đã chờ sẵn bên ngoài, sau khi Diệp Vấn Vấn lên xe, cô do dự rồi vẫn hỏi: "Chú Lý, có phải thầy Quý gọi điện cho chú không?"

Chú Lý tài xế cười ha ha gật đầu.

Diệp Vấn Vấn hiểu ra, chẳng trách sáng sớm ảnh đế đại nhân đã nhắn tin hỏi tối qua cô về nhà lúc nào.

"Sao thế?"

"Không sao ạ."

Đến lớp học phụ đạo, Diệp Vấn Vấn vừa vào phòng học thì ----

"Duyệt Nhĩ!!" Mạnh Khả Giai lao tới ôm chặt lấy cô, sau đó là Vu Manh, Lý Tuyết và Lâm Cẩm Nghiên cũng xông tới.

Những bạn học khác nhìn thấy cảnh này thì rất kinh ngạc, sao chỉ mới qua một buổi tối mà tình cảm giữa Duyệt Nhĩ và các cô nàng lại tốt như thế?

Diệp Vấn Vấn trò chuyện với mấy cô nàng ấy một hồi rồi từng người chăm chỉ học tập, rất nhanh sau đã đến trưa.

Lớp học phụ đạo có căng tin, bình thường Diệp Vấn Vấn đều một mình tìm một vị trí để ăn cơm, hôm nay cô lại ngồi chung chỗ với mấy người Vu Manh, cô rất thích không khí náo nhiệt này.

Các cô vừa ăn vừa phỉ nhổ chuyện tối qua ở quán bar, tuy rằng lúc đó rất sợ, nhưng đến khi về nhà, bình tĩnh lại rồi thì mọi người bắt đầu suy nghĩ sai lầm của mình, cũng cảm thấy mình nên ứng đối thế nào mới đúng, sau này đến quán bar sẽ không tái phạm lại này nọ nữa.

Diệp Vấn Vấn nghe các cô lại thương lượng chuyện lần sau đi chơi tiếp thì có hơi cạn lời, cô không nhịn được hỏi: "Các cậu không sợ à?"

"Lần này là do chúng ta không có kinh nghiệm, cho nên mới xảy ra chuyện, đến khi chúng ta có kinh nghiệm rồi thì còn sợ gì nữa." Mạnh Khả Giai đầy hưng phấn nói: "Nhảy trong sàn nhảy rất xả stress đấy."

"Mỗi ngày đều bị chôn vùi trong đủ loại bài tập, ngột ngạt không tả nổi. Mẹ tớ còn nói, sang năm nhất định phải thi được hạng nhất, không thi được thì tớ đừng hòng học nữa."

"Duyệt Nhĩ, cậu không cảm thấy khô khan lắm à?"

"Không có." Diệp Vấn Vấn lắc đầu: "Đọc sách tốt lắm."

Mấy người nhìn thấy ánh mắt long lanh của cô thì dồn dập cúi đầu đầy xấu hổ.

- --- Đại khái thì đây là sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh dở.

Sau đề tài quán bar, lại nói đến Hạ Giang.

"Tớ cảm thấy Hạ Giang rất tốt đấy." Lý Tuyết cắn một miếng xương sườn, cô nàng nói với gương mặt nhỏ đỏ bừng.

"Cũng không tệ thôi." Mạnh Khả Giai hừ hừ miếng tiếng, rồi cô nàng ghé sát vào Lý Tuyết cười xấu xa: "Cậu thích anh ta à?"

"Không có!" Lý Tuyết đẩy cô nàng ra, gương mặt càng đỏ hơn: "Cậu đừng có nói lung tung, ăn cơm của cậu đi."

"Tớ có wechat của anh ta nè." Mạnh Khả Giai kéo dài giọng: "Cậu có muốn thêm không hả?"

Lâm Cẩm Nghiên bỗng nói: "Nói nhỏ chút, Cố Dĩ Trinh đến kìa."

Chuyện khiến người ta vừa kinh ngạc lại hoảng sợ đó là, Cố Dĩ Trinh nhuộm tóc vàng, vàng óng ánh!

"Mẹ nó, cậu ta chịu kích thích gì thế?" Mạnh Khả Giai trợn mắt há hốc mồm: "Tốt xấu gì cũng là một soái ca con nhà giàu mà."

"Có tiền nên tùy hứng chứ sao."

"Tuy không muốn thừa nhận, nhưng gương mặt cậu ta đẹp thật, nhìn không ghét được."

"Còn rất soái nữa."

Diệp Vấn Vấn thấy sự chú ý của các cô nàng đều bị hút đi, cô bất đắc dĩ gõ gõ bàn: "Đừng nhìn nữa, mau ăn cơm đi."

Vu Manh cắn đũa nói: "Cậu ta lại đây kìa."

Cỗ Dĩ Trinh đứng lại trước bàn của các cô bằng một tư thế siêu đẹp trai, cậu ta cười híp mắt nhìn Diệp Vấn Vấn: "Tôi có thể ngồi ở đây không?"

"Tất nhiên là không!" Không chờ Diệp Vấn Vấn trả lời, bốn cô gái khác đã đồng thanh nói.

Cố Dĩ Trinh: "???"

Có người nào ở lớp phụ đạo không biết danh tiếng của cậu ta, người vừa có tiền vừa có nhan sắc, có không ít người yêu thích cậu ta, bình thường không hề có một nữ sinh nào dám từ chối cậu ta ngay trước mặt mọi người.

"Tôi không hỏi các cậu." Cố Dĩ Trinh không để ý đến các cô nàng, chỉ nhìn Diệp Vấn Vấn.

Diệp Vấn Vấn nhìn cậu ta, cô chậm rãi lắc đầu.

Cố Dĩ Trinh thở dài, cậu ta vuốt tóc, nói với vẻ u buồn: "Quý Duyệt Nhĩ, tốt xấu gì chúng ta cũng đã cùng tham gia một vũ hội, cậu có cần độc ác thế không?"

Nói xong còn cố ý bày ra dáng vẻ oan ức gần chết, phối hợp với cái đầu vàng rực của cậu ta, trong lúc vô tình lại thấy chẳng khác nào màu lông chó cả.

"Vũ hội?" Mấy cô nàng nghi ngờ không thôi, hết nhìn Diệp Vấn Vấn lại nhìn Cố Dĩ Trinh.

Cố Dĩ Trinh nhân cơ hội ấy nói với Vu Manh ở đối diện: "Cậu ngồi ở đối diện đi."

Vũ Manh đứng dậy theo bản năng, cố Dĩ Trinh ngồi xuống, tiện thể nở một nụ cười mê người với Diệp Vấn Vấn ngồi bên cạnh.

Diệp Vấn Vấn: "..."

Vu Manh ngồi xuống cạnh Lý Tuyết dưới ánh mắt khiển trách của mọi người.

Cô nàng không cố ý, chỉ là cô nàng không chống lại được ánh mắt đầy tia điện của Cố Dĩ Trinh!

Sau khi Cố Dĩ Trinh ngồi xuống, cậu ta bắt đầu nói một vài chuyện thú vị, không trò chuyện nhiều với Diệp Vấn Vấn, bầu không khí cũng nhanh chóng hòa hợp hơn.

Cậu ta cũng nói một chút chuyện của vũ hội, Diệp Vấn Vấn sợ cậu ta nói ra Quý Hòa Hiện, nhưng cũng may cậu ta không hề nhắc đến.

Các cô gái nghe xong chuyện "giới thượng lưu" của Cố Dĩ Trinh, ai nấy đều lộ vẻ ước ao.

Cố Dĩ Trinh vẫn chú ý Diệp Vấn Vấn bằng dư quang của mình, cậu ta phát hiện trong lúc ấy cô đều tập trung ăn uống, cũng không biết có nghe cậu ta nói chuyện hay không.

Cậu ta suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên gắp cái đùi gà mình chưa ăn trong đĩa của mình cho Diệp Vấn Vấn: "Đây là đùi gà ngũ vị hương đầu bếp làm riêng cho tôi, cậu nếm thử đi."

"Bánh mâm xôi mà cậu chỉ ở vũ hội cũng rất ngon."

Diệp Vấn Vấn nhíu mày, cô ngẩng đầu liếc nhìn cậu ta. Cô có hơi phiền, không hiểu Cố Dĩ Trình vây quanh cô làm gì.

"Tôi không muốn ăn, cậu lấy lại đi, cảm ơn." Cô nói.

Cô từ chối Cố Dĩ Trinh một cách thẳng thắn, bầu không khí lập tức có hơi lúng túng. Thấy thế, Mạnh Khả Giai gắp đùi gà vào trong bát của mình: "Tớ ăn tớ ăn! Căng tin bất công thật đấy, mỗi lần lấy cơm cho tớ đều run tay, chẳng còn chút thịt nào cả."

Cô nàng cười ha ha mấy tiếng, khiến bầu không khí lại sinh động lên lần nữa.

Cố Dĩ Trinh nhận thấy Diệp Vấn Vấn không thích mình, cậu ta âm thầm cắn răng, sau đó tự giác rời đi.

Khúc nhạc đệm này qua đi, buổi chiều lại tiếp tục tiết học. Diệp Vấn Vấn nhân lúc giao tiết, cô bèn lên mạng tìm kiếm tin tức cho thuê phòng.

Tông Việt không muốn thuê phòng khác, vậy cô sẽ lặng lẽ tìm phòng rồi thuê cho anh ta, tiền trảm hậu tấu. Cô thầm nghĩ, chờ sau này cô kiếm được tiền, cô sẽ mua nhà cho Tông Việt.

Cô xem vài chung cư có hoàn cảnh tốt và đường xá ổn hơn, vừa nhìn đến tiền thuê thì cô lại yên lặng tắt web.

Bình thường cô ăn cô mặc đều do Quý Hòa Hiện lo hết, tiền trong thẻ tiền lương của cô vẫn chưa dừng bao nhiêu, nhưng bây giờ cô lại không thể kiếm tiền, muốn thuê phòng, một mình cô không thể gồng gánh nổi tiền thuê.

Trong lòng chỉ nghĩ đến những việc này, lúc Diệp Vấn Vấn vào học khó tránh khỏi có hơi phân tâm. Đến khi cô vào toilet thì bị ba nữ sinh chặn lại.

"Quý Duyệt Nhĩ đúng không." Một nữ sinh tóc ngắn ở giữa, vẽ mắt màu khói, trang điểm như một đại tỷ. Đây cũng không phải học sinh của lớp học phụ đạo, cô ta trừng mắt đầy hung ác với Diệp Vấn Vấn: "Tao cảnh cáo mày, tránh xa Cố Dĩ Trinh ra."

Diệp Vấn Vấn: "..."

Cô đang tính toán tiền thuê phòng, vừa phải tìm được vị trí đẹp, môi trường tốt nhưng giá cả không được quá cao, thật sự rất khó có thể tìm được phòng đáp ứng đủ những tiêu chí này, trong lòng cô đang bực muốn chết đây.

"Câu này phải là tôi nói mới đúng, tôi không quan tâm cô và Cố Dĩ Trinh có quan hệ gì, cậu bảo cậu ta tránh xa tôi một chút được không hả?!" Cô tức giận nói xong bèn muốn rời đi, nhưng lại bị ba người kia cản lại.

"Ỷ mình có chút nhan sắc liền coi mình ghê gớm à?" Vẽ Mắt Khói để người sau lưng mình đóng cửa lớn toilet lại, cô ta giẫm giày cao gót đi tới, át sát Diệp Vấn Vấn: "Bây giờ tao cho mày biết kết cục của đứa quyến rũ bạn trai của bạn tao là thế nào."

Thì ra Cố Dĩ Trinh có một thanh mai trúc mã, nhưng thanh mai kia đã du học nước ngoài. Trước đây Vẽ Mắt Khói được thanh mai ấy cho không ít chỗ tốt, nói cách khác, Vẽ Mắt Khói chính là tay chân ngầm ở trong nước của thanh mai kia.

Cỗ Dĩ Trinh đào hoa, thích trêu chọc người khác, tất cả chuyện này thanh mai đều biết cả, cô ta không ngại, cô ta biết Cố Dĩ Trinh chỉ chơi đùa một chút mà thôi, cũng chẳng xem là thật.

Mãi đến khi Diệp Vấn Vấn đến, Vẽ Mắt Khói nói lại tình huống cho thanh mai biết. Trực giác của phụ nữ nói cho thanh mai biết, rất có thể lần này Cố Dĩ Trinh thật lòng.

Cô ta ở nước ngoài không về được, cho nên bèn để Vẽ Mắt Khói đứng ra, muốn Vẽ Mắt Khói cảnh cáo Diệp Vấn Vấn, lúc cần thiết cũng có thể dùng chút thủ đoạn.

Chuyện này cô ta đã làm đến mức thành thạo, trước đây Cố Dĩ Trinh không quá thích những nữ sinh khác, chỉ cần cô ta tìm người uy hiếp thì những "tình địch" kia sẽ tự nhiên biến mất.

"Bắt nó lại, xé quần áo nó." Vẽ Mắt Khói lấy điện thoại di động ra, cười gằn một tiếng.

Chuyện thế này đã làm không biết bao lần, quen tay giỏi việc, bọn họ đang chờ cô bé trước mặt lộ vẻ tức giận và bất lực.

Tất nhiên, nếu đối phương khóc lóc xin tha, vậy thì càng tốt hơn.

Tượng đất còn có ba phần khí nóng, Diệp Vấn Vấn lạnh lùng nhìn ba cô gái trước mặt, bọn họ không quá lớn, nhưng sự ác ý toát ra từ gương mặt kia khiến người ta sợ hãi.

Diệp Vấn Vấn không nhịn được nhớ tới Trình Viện, cũng giống bọn họ, trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng lại làm ra chuyện tàn nhẫn độc ác.

"Mấy người thường làm chuyện thế này lắm à?" Diệp Vấn Vấn không nhìn hai cô gái ra tay với mình, cô trầm giọng chất vấn Vẽ Mắt Khói.

Vẽ Mắt Khói tức giận, ánh mắt của Diệp Vấn Vấn khi nhìn cô ta hệt như nhìn một thứ rác rưởi bẩn thỉu, cô ta gào lên: "Còn lo cái gì nữa, xé đi!"

Diệp Vấn Vấn không do dự nữa, cô khẽ động ngón tay, cành cây ngoài cửa sổ cũng rung lên theo đó.

Một giây sau, một tiếng bộp vang lên, Vẽ Mắt Khói lại tự tát mình một cái dưới ánh mắt khiếp sợ của hai cô gái khác.

.....

Phòng học.

Giáo viên phát đề thi xuống để mọi người làm, Vu Manh ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, cô nàng phát hiện Diệp Vấn Vấn vẫn chưa về.

Mạnh Khả Giai ngồi phía sau thấp giọng nói: "Manh Manh, Duyệt Nhĩ đi đâu thế?"

"Tớ không biết nữa." Vu Manh lắc lắc đầu.

"Báo cáo." Vừa nói, ở cửa phòng học đã xuất hiện một bóng người quen thuộc. Sau đó mấy cô nàng phát hiện Diệp Vấn Vấn không đúng lắm, bởi vì nhìn thì thấy cô đang.. Rất tức giận.

Đúng, là tức giận.

Đây là lần đầu tiên mấy cô nàng thấy Diệp Vấn Vấn tức giận, cô ở lớp học luôn khiến người khác cảm thấy cô là người hiền lành ngoan ngoãn, lại mềm mại tựa một con thỏ trắng nhỏ, lúc cô cười lên còn ngọt ngào như kẹo bông.

Cô gọi giáo viên ra ngoài.

Các học sinh hai mặt nhìn nhau.

Cũng không lâu lắm, có người thấy bên ngoài có xe cảnh sát tới!

"Cảnh sát tới làm gì thế, có chuyện gì vậy?!"

"Không phải muốn bắt ai đấy chứ."

"Tôi chỉ đến học thêm mà thôi, còn có thể gặp phải chuyện thế này, có cần kích thích vậy không hả."

"Hả? Đó không phải Cố Dĩ Trinh à?" Cái đầu tóc vàng chóe kia quá bắt mắt.

"Mẹ nó, Cố Dĩ Trinh lên xe cảnh sát?"

....

Mọi người bàn tán sôi nổi, có mấy người không thèm làm bài thi nữa, chỉ ôm lòng tò mò nhìn mãi.

"Quý Duyệt Nhĩ vẫn chưa về, có phải Cố Dĩ Trinh làm phiền cậu ấy, cậu ấy báo cảnh sát bắt Cố Dĩ Trinh không thế."

"Tớ cảm thấy có thể lắm, Cố Dĩ Trinh là con nhà giàu, chắc chắn nhà Quý Duyệt Nhĩ cũng không thiếu tiền đâu."

"Đúng vậy, mới vừa nãy cậu ấy còn gọi cô Trương ra ngoài mà."

Bốn cô gái Vu Manh vừa xây dựng tình bạn với Diệp Vấn Vấn thì lại rất lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì, ai nấy đều dồn dập nhắn tin cho Diệp Vấn Vấn, nhưng lại chẳng thấy cô trả lời.

.....

Đúng là Diệp Vấn Vấn đã gọi cảnh sát đến.

Với hành động của ba người Vẽ Mắt Khói, Diệp Vấn vấn chỉ định dạy dỗ họ một chút rồi thôi, cũng chẳng muốn làm lớn chuyện.

Thế nhưng----

Cô lại nhìn thấy rất nhiều video khiến người ta điên tiết trong điện thoại của Vẽ Mắt Khói.

Tất cả video đều là quá trình cô ta ăn hiếp những người khác.

Đánh chửi, tạt nước, cắt tóc, tát, cởi quần áo.... Chỉ nhìn sơ qua đã thấy có hơn hai mươi video, đối tượng bị ăn hiếp bên trong cũng không giống nhau.

Chuyện này có nghĩa bọn họ đã từng ăn hiếp hơn hai mươi học sinh.

Bây giờ Diệp Vấn Vấn thả họ đi, có thể họ sẽ e ngại cô mà không động đến cô những, nhưng cũng không vì thế mà biết mình làm sai.

Diệp Vấn Vấn đưa ra quyết định rất nhanh, cô lập tức báo cảnh sát.

Trước đây cô nằm trên giường bệnh, tính mạng chịu sự uy hiếp, cho dù cô muốn dùng pháp luật để bảo vệ mình nhưng cũng không có cơ hội.

Bây giờ cô có cơ hội giúp những người khác, cô nào có thể ngoảnh mặt làm ngơ chứ.

Cảnh sát đến, sau khi dò hỏi xong, Vẽ Mắt Khói nói cô ta đến lớp học phụ đạo tìm Diệp Vấn Vấn là vì Cố Dĩ Trinh.

Cô ta cũng khá thông minh, biết nếu Cố Dĩ Trinh tới cục cảnh sát, chắc chắn người nhà của cậu ta sẽ tìm cách giải quyết chuyện này.

Chỉ cần người nhà họ Cố đến, cô ta sẽ có cơ hội xin giúp đỡ.

Đến cục cảnh sát, mời người lớn trong nhà tới là chuyện không thể tránh. Lúc cảnh sát dò hỏi số điện thoại của người lớn nhà Diệp Vấn Vấn thì cô có hơi do dự, cuối cùng vẫn rất tỉnh táo báo số Tông Việt.

Quý Hòa Hiện bận việc, chuyện mời người lớn thế này không nên làm phiền anh.

"Quý Duyệt Nhĩ, xin lỗi." Cố Dĩ Trinh sa sầm mặt, từ khi nhìn thấy Vẽ Mắt Khói, sắc mặt của cậu ta đã không tốt mấy.

Diệp Vấn Vấn không muốn để ý đến cậu ta, nếu không phải vì cậu ta, cô cũng chẳng gặp phải chuyện tai bay vạ gió thế này.

Nhưng, nếu có thể trừng trị được đối phương, biết đâu những người từng bị hại kia cũng vui vẻ phần nào, coi như cô đã làm được việc tốt.

Cố Dĩ Trinh cẩn thận nói: "Cậu có bị thương không?"

Diệp Vấn Vấn cúi đầu nhìn mũi chân mình, cô không nói gì.

Cố Dĩ Trinh khó chịu nói: "Quý Duyệt Nhĩ, có phải cậu rất giận tôi không."

"Cậu nói đi, thế nào mới có thể tha thứ cho tôi."

"Quý Duyệt Nhĩ, cậu có thể để ý đến tôi chút không."

"Quý Duyệt Nhĩ...."

Diệp Vấn Vấn ngẩng đầu, cô nói từng chữ một: "Cậu có thể yên tĩnh chút không!"

Thế nhưng Cố Dĩ Trinh lại lập tức mỉm cười: "Cuối cùng cậu cũng để ý đến tôi." Giọng điệu kia còn có chút oan ức.

"Quý Duyệt Nhĩ, cậu đã báo với Quý Hòa Hiện à? Lát nữa anh ta sẽ đến à?"

Thấy Diệp Vấn Vấn không để ý tới mình, nhưng rõ ràng cô đang thiếu kiên nhẫn vì mình cứ cằn nhằn liên tục, thế mà Cố Dĩ Trinh lại cảm thấy thỏa mãn từ điều đó.

Nghĩ thế, tâm tình của Cố Dĩ Trinh lại tốt lên, thậm chí cậu ta còn khát khao nghe được tiếng mắng mình từ Diệp Vấn Vấn.

"Thật ra lúc cậu tức giận càng đáng yêu hơn bình thường đó." Cố Dĩ Trinh chăm chú nói.

Diệp Vấn Vấn: "..."

Cô bắt đầu suy nghĩ, đánh người ngay trước mặt cảnh sát, phương án này liệu có ổn không.

Lúc Tông Việt chạy tới cục cảnh sát thì, anh ta nhìn thấy Diệp Vấn Vấn đang cầm sách đọc với gương mặt không chút cảm xúc, bên cạnh có một cái đầu vàng chóe đang ngậm miệng dưới tiếng quát im lặng của cảnh sát.

Anh ta nhìn ra được, nhóc con đã sắp bùng nổ đến nơi, chỉ thiếu một chút sẽ nổ ầm lên.

Anh ta nhíu mày, bắt đầu nhìn sang cái đầu vàng chóe kia.

Cố Dĩ Trinh vừa ngẩng đầu đã đối diện với một đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, không hiểu sao lại cảm thấy sống lưng mình lạnh run.

"Anh Tông Việt!" Diệp Vấn Vấn nhìn thấy Tông Việt, cô thở phào một hơi rõ to.

Tông Việt bước nhanh tới, cảnh sát trong phòng cũng đứng lên theo bản năng, người kia cau mày nhìn Tông Việt --- Khí tràng của người này quá mạnh.

"Có bị thương không?"

"Không có."

Lúc này trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Tông Việt mới hạ xuống.

Cả ngày hôm nay anh ta vẫn luôn ở ngoài tìm việc làm, trước đây anh ta chỉ chấp hành những nhiệm vụ đặc biệt, thường xuyên đối mặt tới cục diện nguy hiểm bốn phía.

Bây giờ xuất ngũ, trở về cuộc sống bình thường, muốn tìm một công việc đàng hoàng cũng không dễ gì.

Đầu tiên, những công việc trong công ty đều cần bằng cấp ---

Tông Việt không có, chỉ có một loạt chứng chỉ quân nhân, hơn nữa còn chưa lấy được những chứng chỉ này.

Khi phỏng vấn có hỏi trước đây anh ta từng làm gì, từng làm ở công ty nào, anh ta đều im lặng. Tất nhiên, nếu anh ta muốn nói bừa thì đã có thể nói đến mức đầy trang giấy.

Nhưng anh ta không muốn làm thế.

Vì không thể vào những công ty chính quy được, cho nên anh ta chỉ có thể chọn làm phục vụ, bảo vệ, nhân viên giao hàng này nọ, ngược lại, những công việc này lại rất hợp với anh ta.

Nhưng tìm cả một vòng, lại không tìm được nơi ưng ý.

Hoặc là quá xa nơi ở, hoặc là lương quá thấp. Có một nhà hàng tuyển phục vụ, môi trường và đãi ngộ không tệ, nhưng phải mặc đồng phục riêng, hơn nữa đồng phục còn khá lộ liễu.

Lúc ấy Tông Việt đã phất tay áo bỏ đi.

Đi ngang qua một nơi chuyển phát nhanh, anh ta phát hiện nơi này đang tuyển người chuyển phát nhanh cho nên đã đi vào hỏi, lương tạm thời hai ngàn năm trăm tệ, nhưng còn có thể hưởng hoa hồng từ những kiện hàng giao thành công.

Nói cách khác, chỉ cần mỗi ngày anh ta phát được càng nhiều kiện hàng, thì tiền lương sẽ càng cao.

Yêu cầu của công ty với anh ta là, nhất định phải quen thuộc đường sá, mỗi ngày phải đưa hàng đến tay khách đúng giờ.

Tông Việt suy nghĩ lại, anh ta cảm thấy không tệ, hiển nhiên chuyển phát nhanh thích hợp với anh ta hơn bán bảo hiểm.

Anh ta có trí nhớ tốt, một khi gặp qua sẽ không quên, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhớ được ngay. Lại có thể lái được bất kỳ loại xe nào, đi chuyển phát nhanh không thể thích hợp hơn nữa.

Ông chủ vừa nghe những chiêu này của anh ta, ban đầu còn không tin, ông ta tùy tiện lấy mười kiện hàng chuyển phát nhanh để anh ta nhìn thử.

Chờ đến khi nghe anh nói lại những địa chỉ bên trên không sót một chữ, ông chủ mới phục, lập tức nhận anh ta.

Nhưng anh ta phải thử việc hai ngày, cho anh ta một chiếc xe nhỏ màu vàng, chuyên để anh ta đi phát kiện hàng.

"Không được ném hàng, càng không được tự ý mở hàng, một khi phát hiện sẽ phạt nặng." Ông chủ căn dặn rất nghiêm túc.

Buổi trưa, Tông Việt ăn cơm ở một cửa hàng đồ ăn nhanh, anh ta mua một tấm bản đồ, bắt đầu nghiên cứu đường xá xung quanh. Anh ta không cần hướng dẫn tự động trên điện thoại, dựa theo tuyết đường ấy để đưa chuyển phát nhanh, sẽ chậm chết.

- --- Bởi vì hướng dẫn trên điện thoại được thiết lập theo những tuyến đường quy định.

Mà Tông Việt sẽ dựa vào bản đồ, tìm đường gần nhất.

Nói cách khác, anh chính là hướng dẫn tự động hình người.

Hai trăm kiện hàng, nếu là người chuyển phát nhanh khác, đoán chừng phải mất một hai ngày mới có thể phát xong. Tông Việt bỏ ra ba tiếng, anh ta đã phát xong hai phần ba số đó.

Trên đường đi anh ta nhận được điện thoại từ cục cảnh sát, nói rằng Diệp Vấn Vấn đánh nhau với người khác, đang ở cục cảnh sát, cần anh ta đến ngay.

Tông Việt thật không dám tưởng tượng, nhóc con ngoan ngoãn lại đánh nhau với người khác.

Tối hôm qua khi cô bị người khác vây lấy, cũng chỉ thả Tiểu Bạch ra để hù dọa mà thôi.

Với tay chân nhỏ xíu kia của cô, sao có thể đánh thắng người khác được?!

- --- Mặc dù anh ta biết Diệp Vấn Vấn có thứ khác thường, nhưng anh ta chưa từng thấy cô dùng, không hề biết sức mạnh của thứ đó.

Anh ta lo lắng cho Diệp Vấn Vấn, mở xe nhỏ màu vàng lên, chạy thẳng đến địa chỉ mà cảnh sát đã cho.

.....

Tông Việt không biết tình huống, đến nơi chỉ thấy Diệp Vấn Vấn và Cố Dĩ Trinh, cho nên đã nghĩ người đánh nhau với Diệp Vấn Vấn là Cố Dĩ Trinh.

Không chờ người cảnh sát kia nói chuyện, anh ta đã sải chân bước tới, chỉ nháy mắt đã tới trước mặt Cố Dĩ Trinh, anh ta trầm giọng nói: "Cậu ra tay với em ấy?"

"Đừng đừng đừng, người nhà đừng kích động, không phải cậu ta." Cảnh sát sợ hết hồn, vội vàng kéo Cố Dĩ Trinh ra đằng sau.

Đối diện với ánh mắt đen kịt của Tông Việt, vị cảnh sát này thấy chân mình hơi mềm đi.

Cảnh sát: "...."

Mẹ nó.

Bình luận

Truyện đang đọc