TRỞ VỀ NĂM 1994


Bàn bạc kết quả cuối cùng cả bọn vẫn là muốn lên thành phố trải nghiệm tết trung thu một phen.

Dù sao tết trung thu ở huyện thành bọn cô đã đi mấy năm giờ cũng đã chán.

Kiều Anh trong lòng đang ấp ủ ý tưởng muốn thử nghiệm nên đối với việc đi chơi lần này cô rất nhiệt tình.
Đến rằm tháng tám, học sinh như Kiều Anh tất nhiên vẫn phải đi học.

Còn có tập trung vào việc học hay không ai mà biết được.

Mới lên lớp 10 việc học vẫn không phải rất nặng nề, nên dịp trung thu này nhiều bạn học cũng rục rịch muốn đi chơi.

Giờ nghỉ nào đề tài thảo luận nhiều nhất đều xoay quanh tối nay đi đâu làm gì.

Nhóm ba người Kiều Anh cũng ngồi xúm lại lên kế hoạch.

Đơn giản trên thành phố bọn cô không quen thuộc, lại đi chơi buổi tối nữa sợ không an toàn.

Yêu cầu cấp bách một dân thành phố đến dẫn đường.

Nhưng nhờ ai đâu cũng là vấn đề.

Phương đưa ra ý kiến trước: "Nếu không nhờ bạn Lan đi, nhà bạn ấy ở ngoại thành chắc đối với nội thành quen thuộc hơn chúng ta."
Cái này thì chưa chắc, từ nhỏ Lan phải kiếm ăn dưới trướng của bà mẹ kế cực phẩm kia.

Cơ hội đi vào nội thành chơi chỉ sợ không được mấy lần đâu.

Nhưng nhìn hai mắt tỏa sáng của lớp trưởng, lời phản đối của Kiều Anh lại không nói ra được.

Thôi coi như ở trên đường ôm mỹ nhân về của lớp trưởng góp một viên gạch đi.

Kiều Anh gật đầu tán đồng ý kiến của Phương.

Còn người đi thuyết phục Lan vẫn là để lớp trưởng đảm nhiệm đi thôi.


Sau đó là thống nhất thời gian địa điểm tụ tập.

Vừa bàn bạc xong chuông vào học cũng đúng giờ vang lên, ba người cũng giải tán.
Đến trưa về nhà, không ngạc nhiên khi trong nhà cô không khí trung thu cũng tràn về.

Bố cô hôm nay đóng cửa hàng nghỉ ngơi một ngày.

Còn mẹ cô làm ngành ăn uống hôm nay bận rộn hơn ngày thường mấy lần.

Không có thời gian cùng bảo bối con trai bà đi chơi trung thu.

Nên sáng nay bà mua rất nhiều đèn trung thu về cho Bảo Anh coi như đền bù tiếc nuối.

Cô cất cặp sách rồi xuống nhà giúp bố mẹ dọn bàn ăn cơm.
Một bữa cơm hài hòa ăn xong, cô xin phép bố mẹ cho đi chơi trung thu.

Bố mẹ cô chưa đồng ý ngay mà hỏi: "Con đi đâu? Đi với những ai? Mấy giờ về đến nhà?"
Kiều Anh lần lượt trả lời, ông bà lúc này mới cho đi.

Ngồi bên cạnh nghe cô muốn đi thành phố chơi, cậu em cô cũng ngo ngoe rục rịch muốn đi.

Nhưng Kiều Anh sao có thể mang theo con chồng trước đi cùng được.

Đường xá xa xôi không nói, lỡ chẳng may em trai cô lạc đường gì đó, cô lấy đâu ra đứa con trai bồi thường bố mẹ cô.

Cho nên cô kiên quyết cự tuyệt, dù Bảo Anh làm nũng kiểu gì cũng vô dụng.
Biết mình không lay chuyển được chị gái, Bảo Anh đành chuyển sang làm nũng mẹ cậu.

Không ngờ cậu còn gặp lớn hơn nữa vật cản, mẹ cậu một câu làm tắt luôn ý niệm lên thành phố chơi của cậu: "Con còn muốn đi chơi trên thành phố thì ở nhà luôn không cần đi đâu chơi hết."
Bảo Anh hoàn toàn thành thật ngồi một chỗ ủ rũ.

Thấy cậu nhóc đáng thương nhưng cả nhà lại không ai hé răng an ủi.

Trẻ con sao, chỉ cần lúc này ai nhỏ giọng dỗ dành nó sẽ khóc cho mà xem.


Lúc đấy lại càng đau đầu.

Nên cả nhà ai nên làm gì làm đấy.

Nhìn mọi người đều không ai quan tâm đến mình, Bảo Anh càng thương tâm.

Bỗng nhiên dưới chân cậu có thứ gì mềm mại cọ qua.

Cúi xuống vừa thấy lại là em mèo ra tới an ủi cậu.

Cậu nhóc ôm em mèo vào lòng mình vuốt ve thủ thỉ: "Chỉ còn mỗi mày quan tâm tới tao."
Mèo con ngoan ngoãn mặc cậu vuốt ve, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng kêu vài tiếng.

Bảo Anh nghe thấy tâm đều phải tan chảy, thương tâm gì đó cậu đã quên lúc nào không hay.

Chỉ lát sau đã vui tươi hớn hở ôm mèo con vào phòng đi ngủ trưa.

Trộm thả mèo con vào nhà ăn Kiều Anh lúc này đang nhẹ nhàng bước lên cầu thang, ẩn sâu công cùng danh.
Một giấc ngủ tới chiều, Kiều Anh thức dậy.

Việc đầu tiên cô làm vẫn là lôi bài tập ra làm.

Không chăm chỉ không được, tối nay đi chơi chắc chắn không còn dư sức mà làm bài.

Vùi đầu làm bài mấy giờ, tất cả các môn học đều bị cô làm xong.

Đồng hồ cũng điểm hơn bốn giờ.

Cô mang thời khóa biểu ra xem mai học môn gì rồi soạn sách cho vào cặp.

Xong xuôi cô mới đứng dậy xuống nhà giúp chị cô chuẩn bị bữa tối.
Xuống nhà quả nhiên chị cô đang ngồi nhặt rau.


Bảo Anh đang dùng gậy trêu mèo, một người một mèo chơi không biết chán.

Áo cơm cha mẹ xuất hiện, em mèo bỏ qua luôn bạn chơi cùng mà chạy đến chân cô làm nũng.

Kiều Anh cúi xuống bế em mèo lên, mở lòng bàn tay ra một nắm hạt cho em mèo nhâm nhi.

Có ăn mèo con càng không đi rồi, nó ăn vạ luôn trong lòng Kiều Anh không chịu xuống.

Bảo Anh chứng kiến hình ảnh này pha lê tâm nát đầy đất.

Kiều Anh lại không để ý đến cậu nhóc, cô đang nói chuyện với chị cô đâu: "Tối nay chị đi đâu chơi trung thu?"
Chị cô năm cuối cấp, nhưng trường học cũ của cô quản lý lỏng lẻo học sinh đi chơi trung thu cũng không phải chuyện to tát gì.

Chị cô điển hình "trạch nữ" hằng năm trung thu rất ít đi chơi.

Năm nay Kiều Anh cứ nghĩ sẽ nhận được đáp án như mấy năm trước, ai ngờ chị cô lại nhỏ nói: "Chị cùng hội bạn đi lên thành phố chơi.

Nghe nói năm nay có cả tiết mục múa lân nữa.

Chị tò mò nên đi chơi cho biết."
Thông tin này Kiều Anh cũng nghe mọi người nói, không biết thật hay giả.

Nhưng người đi xem chắc chắn rất đông.

Lại nghĩ nhóm bạn chị cô cũng không quen thuộc thành phố, cô ngỏ lời mời chị cô đi cùng.

Chị cô lúc này mới nghĩ đến việc này, không cần Kiều Anh mời lần hai đều đã gật đầu đồng ý.

Sau đó chị cô đứng dậy ra phòng khách gọi điện thoại cho bạn.

Kiều Anh tiếp tục sự nghiệp nhặt rau của chị cô.

Em trai cô lại vào lúc này thò lại gần nói: "Em không đi lên thành phố với chị.

Nhưng chị phải nhớ mua đồ về tặng em được không?"
Đối với sự thức thời của em trai mình Kiều Anh sao có thể từ chối.

Cô gật đầu rồi an ủi cậu nhóc: "Yên tâm đi chị sẽ chọn đồ mà em thích.


Mà năm nay ở huyện mình cũng tổ chức hoành tráng lắm không thua kém trên thành phố đâu."
Bảo Anh đúng là được an ủi tới rồi, cậu bắt đầu chờ mong buổi đi chơi tối nay.
Đến bảy giờ tối, hai chị em Kiều Anh đã chuẩn bị sẵn sàng đi chơi.

Phương đến nhà, nhìn thấy trang điểm khác với thường ngày của Kiều Anh suýt sáng mù mắt chó của cô.

Chỉ thấy Kiều Anh làm kiểu tóc na tra kẹp nơ hai bên, thêm mái thưa che trán nhìn vừa đáng yêu lại xinh xắn.

Tiếp đó là trang phục cô mặc, áo phông đen kết hợp quần yếm bò làm nổi bật làn da trắng cùng đôi chân dài thẳng tắp.

Dưới chân đi một đôi giày thể thao năng động.

Phương không dấu nổi sự yêu thích, đi quanh Kiều Anh mấy vòng.

Càng nhìn càng thích Phương vội hỏi: "Cậu mua quần bò yếm này ở đâu vậy? Tớ cũng muốn mua nó.

Mặc nhìn đáng yêu quá!"
Kiều Anh mắt sáng lên: "Cậu thích là được rồi.

Tớ đang định bán quần bò cậu xem có ai mua không?"
Tin này làm cô bạn Phương sửng sốt mất mấy giây, sau đó không hề chần chừ gật đầu: "Tất nhiên là có người mua rồi, ở huyện mình chưa thấy bán kiểu quần này đâu."
Kiểu quần yếm bò này Kiều Anh mua từ Hà Nội về.

Bởi quê cô còn chưa có ai bán.

Không chỉ là kiểu quần yếm này, ngay cả quần bò bình thường cũng không mấy người bán.

Học sinh và người trẻ tuổi ở quê cô thời này cũng chỉ mặc quần vải mà thôi.

Cô nhớ mấy năm sau, quần bò hầu như đều có mặt ở tủ quần áo của mỗi người trẻ tuổi.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn là quay lại làm nghề cũ, bán quần áo.

Hôm nay cô cố ý mặc bộ quần áo này, xem phản ứng của mọi người, nếu có thể kéo được vài đơn đặt hàng thì càng tốt.

Phản ứng này của Phương khiến cô yên tâm phần nào.

Mong rằng giới trẻ quê cô cũng có cùng thẩm mỹ như Phương..


Bình luận

Truyện đang đọc