TRỞ VỀ NĂM 1994


Kiều Anh lần này giận thật sự.

Cô hạ quyết tâm ngó lơ Nhật Anh một thời gian.

Vừa cho thằng nhãi kia biết cô cũng có tính tình ra còn là muốn khảo nghiệm cậu ta thích cô nhiều ít.

Nếu chỉ một chút giận dỗi mà không kiên trì được vậy đoạn tình cảm này không cần cũng thế.

Nói đến cùng vẫn là tuổi tác hạn chế tế bào lãng mãn của con người.

Nếu cô thật là thiếu nữ mười bảy tuổi làm gì mà phải rối rắm đến tận đây.

Đây cũng là mặt trái của trọng sinh mang lại.

Mong rằng Nhật Anh cũng không làm cô thất vọng vượt qua thử thách có cái kết viên mãn.
Ở cô còn giận dỗi với Nhật Anh là lúc kết quả đại học cũng đến rồi.

Không có gì bất ngờ chị cô đã trúng tuyển đại học quang vinh trở thành một cô sinh viên.

Tính ra chị cô cũng là người đầu tiên trong họ thi đỗ một trường đại học danh tiếng.

Nên kết quả vừa ra bố mẹ cô cười không khép được miệng tuyên bố muốn tổ chức ăn mừng.

Đương nhiên áo gấm về làng là lựa chọn hàng đầu, ai bảo trên huyện nhà cô cũng quen biết không mấy nhà đâu.

Vì vậy cả nhà dìu già dắt trẻ về nhà cũ đi.


Lúc này Kiều Anh cũng không còn thời gian đâu mà tình với chẳng ái.

Nhật Anh lại tiếp tục bị cô lãng quên một đoạn thời gian.
Năm nay làng cô không chỉ một mình chị cô tham gia thi đại học nhưng lại là người duy nhất trúng tuyển.

Nên vừa đến cổng làng đã không ít người hướng bố mẹ cô chúc mừng.

Nhưng điều làm cô bất ngờ hơn cả là thái độ của mọi người đặc biệt nhiệt tình với cô.

Chẳng lẽ em gái sinh viên cũng được hoan nghênh đến vậy? Phải đến khi vào nhà bà nội cô mới biết nguyên nhân.

Chẳng là kết quả thi cấp ba của thằng em chú hai cô cũng công bố rồi.

Nó vừa lúc đạt điểm chuẩn thi đỗ trường cấp ba kiếp trước cô học.

Nói thế nào đó cũng là một trường công lập có hệ thống giáo dục tốt số một của huyện cô.

Thi vào được trường này cũng phải dễ dàng gì.

Ít ra với trình độ của thằng em con nhà chú hai cô là không có khả năng đỗ được.

Nhưng ấy thế mà nó lại nghiễm nhiên làm được khiến ai nấy đều sửng sốt.

Phản ứng đầu tiên của mọi người là nhà nó dùng tiền đi cửa sau mới đỗ.

Sau lại hỏi thím hai cô họ mới biết được chân tướng.

Là do công lao dạy bù của Kiều Anh.
Hiện tại người dân quê cô đều có tiền dư dả nên đối với việc học hành của con cái cũng càng để bụng.

Họ không tiếc đầu tư cho con đi học thêm các lớp học bên ngoài các thầy cô giáo.

Mục đích cuối cùng không phải là thi vào một trường cấp ba tốt sao.

Nên nghe nói Kiều Anh chỉ cần ngắn ngủi hai mươi ngày mà đã giúp một học sinh trung bình có thể thi đỗ trường học tốt như thế ai chẳng giật mình.

Những nhà có con cái trong độ tuổi sang năm thi lên cấp ba đặc biệt quan tâm.

Tuy còn cách đến một năm nữa mới đến lượt con họ nhưng họ muốn liên lạc cảm tình với Kiều Anh trước.

Sau mới nhờ cô dạy bù con cái họ.

Vì vậy ngoài vị sinh viên mới ra lò chị cô ra, Kiều Anh là đối tượng thứ hai bị mọi người hỏi thăm nhiều nhất.

Đối với này phát sinh Kiều Anh chỉ biết cười trừ, dạy bù gì đó cô ghét nhất.


Dạy bù là không có khả năng dạy bù nhưng tài liệu ôn thi cô có thể cung cấp cho bọn họ.

Sợ bị hỏi nhiều Kiều Anh chỉ phải lấy cớ chuồn êm ra ngoài.

Đang định về nhà cũ xem đám rau quả trong vườn lại gặp phải Tâm.

Có lẽ vừa mới nhận được tin vui nhìn nó rạng rỡ không ít.

Dạy bù xong cô gần như quên luôn nó rồi.

Hôm nay đột nhiên biết nó thi đỗ cô cũng rất kinh ngạc.

Bèn hỏi: "Đề thi năm nay khó không?"
Tâm nó nhìn cô hết nói muốn nói rồi.

Câu hỏi này đến cũng quá muộn màng đi.

Tuy vậy nó vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Cũng khó.

Nhưng phần lớn đều là chị khoanh trọng điểm bảo em ôn tập kỹ.

Nên em mới làm được."
Kiều Anh há hốc mồm, học tài thi phận là đây chứ đâu.

Không nghĩ tới nó lại có số phận này.

Kiều Anh chỉ phải khô cằn nói: "Chúc mừng em!" Sau không hề lưu luyến đi rồi.
Bà nội Kiều Anh hôm nay là vui nhất.

Không chỉ cháu gái đỗ đại học mà cháu trai bảo bối cũng đỗ vào trường cấp ba như ý.

Tính ra là song hỉ lâm môn.

Các chú thím cũng cấp lực nên bữa tiệc ăn mừng hôm nay làm vô cùng náo nhiệt.


Sơ sơ cũng cả chục mâm cỗ.

So với năm rồi cô thi đỗ trường chuyên chỉ có hơn chứ không kém.

Kiều Anh cũng không ghen ghét, chỉ là đừng bảo cô rửa bát thì tốt rồi.

Các chú thím đều nấu nướng cho rồi đến công việc rửa bát đều phải làm nữa thì không thể nói nổi.

Kiều Anh và chị cô chỉ phải ngậm ngùi sắn tay áo rửa bát thôi.

Rửa xong gần mười mâm bát Kiều Anh thở hắt ra.

Cô nhớ tới hai năm sau cô cũng thi đại học.

Với tình hình này mười mâm bát đang chờ cô rửa đâu.
Ăn mừng sau cả nhà cô dẹp đường hồi phủ.

Chính lúc này Phương gọi điện báo cho cô một tin không tốt lắm.

Trường cô bắt buộc các học sinh phải đi học trước một tháng.

Làm cho Kiều Anh vừa trải qua hai tháng hè chẳng có chân chính ngày nghỉ nào khóc hết nước mắt.

Nói tốt trường chuyên đâu làm gì mà chăm học chăm dạy đến vậy chứ!.


Bình luận

Truyện đang đọc