TRỞ VỀ NĂM 1994


Nghe được câu hỏi của Nhật Anh, Kiều Anh đang ngồi xổm cạnh luống dâu trộm gặm dâu tây.

Mùa hè dâu tây rất khó chăm sóc nhưng đổi lại hương vị của nó lại thơm ngọt rất nhiều.

Kiều Anh trọn quả to và chín mọng nhất hái.

Cắn một ngụm dâu tây độ ngọt và thơm của quả làm Kiều Anh say mê.

Đang hưởng thụ thì bất thình lình nghe Nhật Anh hỏi, cô nuốt vội thịt quả vào bụng hỏi lại: "Cậu có chuyện gì vậy?"
Chẳng có lẽ là chuyện cô hẹn cả đám bạn cùng đi chơi làm cậu ta không vui, muốn tìm cô tính sổ.

Nghĩ vậy cô ngẩng đầu lên quan sát kỹ biểu cảm của cậu ta.

Không nhìn không biết thằng nhãi này cũng đang nhìn chằm chằm cô đâu.

Rầm một tiếng cô nghe thấy rất nhỏ tiếng nuốt nước miếng vang lên.

Lúc này Kiều Anh còn gì không rõ, Nhật Anh chắc chắn muốn ăn dâu tây rồi.

Cô có chút buồn bực không phải mấy quả dâu tây sao, bày ra khuôn mặt nghiêm túc thế làm gì.


Không đợi Nhật Anh trả lời cô đã vội cúi xuống hái dâu tây đi.

Đợi đến khi Nhật Anh tổ chức xong ngôn ngữ chuẩn bị mở miệng nói chuyện đã thấy mấy quả dâu tây chín mọng nằm soài trên tay mình.

Cậu có chút bất dĩ mà cười một tiếng, sau đó tay nhanh như chớp tóm lấy bàn tay đang thoát ly hiện trường của Kiều Anh.

Giờ đến lượt Kiều Anh ngốc ở đương trường chỉ ngơ ngác nhìn về phía Nhật Anh.

Tiếp theo cô nghe thấy được một giọng nam khàn khàn gằn từng câu từng chữ nói: "Tớ thích cậu.

Mình ở bên nhau nhé!"
Trong đầu Kiều Anh như có pháo hoa nổ tung vậy.

Hai đời làm người cô cũng có được một lời tỏ tình hoàn chỉnh dành cho mình thật không dễ dàng nha.

Một niềm vui sướng thỏa mãn lan tỏa khắp toàn thân.

Trưa hè nóng nực mà Kiều Anh như được ăn que kem vậy, mát lạnh toàn thân.

Còn đang lâng lâng đâu lại thấy bàn tay mình nóng rực có xu hướng chảy mồ hôi cái loại này.

Cảm giác mát mẻ vừa rồi chỉ là ảo giác.

Không chỉ bàn tay nóng rực đôi mắt thiếu niên trước mặt cũng nóng cháy chẳng kém.

Cái này hoàn toàn kéo cô về hiện thực, giờ trả lời sao mới làm cô bối rối.

Một mặt cô thấy tình yêu tuổi 17 không đáng tin cậy, mặt khác cô cũng không rõ tình cảm của mình.

Cô có thích Nhật Anh hay không cô cũng không biết nữa.

Nhưng có một điều cô có thể khẳng định thiếu niên đối diện tình cảm rất chân thành.

Cô còn ở giai đoạn mờ mịt so sánh với tình cảm chân thành kia quả thật là có chút không công bằng.

Ý nguyện ban đầu của cô là chờ thêm một thời gian nữa, để cho cả hai nhận thức rõ tình cảm của mình.


Nhưng thằng nhãi này không cho cô thời gian, vừa mở miệng đã đánh thẳng cầu thế này.

Làm cô rơi vào tiến thoái lưỡng nan.
Mà sự rối rắm của Kiều Anh đã bị Nhật Anh thu hết vào đáy mắt.

Không trực tiếp từ chối có nghĩa cơ hội của cậu còn rất lớn.

Nhật Anh mặt mày giãn ra khóe môi hơi cong lên.

Không muốn ép Kiều Anh chặt quá cậu kịp thời nói: "Lúc nào cậu muốn trả lời tớ cũng được.

Chỉ là tớ chỉ tiếp thu câu trả lời đồng ý, còn lời cự tuyệt tớ sẽ không tiếp thu."
Đầu bị rối như mớ bòng bong Kiều Anh lúc này cũng nhịn không được trợn trắng mắt.

Cái gì mà chỉ tiếp thu đồng ý, đây là không muốn nghe lời từ chối sao.

Cô khẽ hừ một tiếng nhưng câu nói vừa rồi của Nhật Anh cũng khiến cô thả lỏng hơn nhiều.

Nếu như cô thích có thể để cho cậu ta chờ một hai năm đúng không? Như hiểu được trong lòng Kiều Anh nghĩ gì vậy, giọng Nhật Anh lại vang lên: "Cậu không cần phải làm tớ đợi lâu lắm.

Bằng không.."
Nhật Anh vừa nói vừa kéo dài tạo hiệu ứng uy hiếp.

Kiều Anh càng trực tiếp hỏi lại luôn: "Bằng không cậu sẽ làm gì tớ?" Hừ cô mới không tin thằng nhãi này dám làm gì cô đâu.


Kiều Anh có chút khiêu khích mà nâng cằm lên.

Giây tiếp theo cô thấy Nhật Anh cúi đầu xuống, trên môi nóng lên.

Nhật Anh cứ thế mà hôn lên môi cô còn cố ý liếm nhẹ một cái rồi mới rời đi.

Kiều Anh chỉ thấy hoa mắt ù tai mọi thứ xung quanh như điện ảnh quay chậm vậy.

Não bộ chỉ lặp lại một thông tin là nụ hôn đầu của cô không có.

Tiếp đến bên tai lại nghe thấy thằng nhãi kia cười khẽ nói: "Bằng không tớ sẽ nếm môi cậu như vừa rồi, cậu có thích không?"
Nói xong không đợi Kiều Anh phản ứng lại co giò liền chạy.

Cậu biết hôm nay cậu vượt qua, không chạy chắc chắn ăn đòn ngay.
Kiều Anh mắt càng trợn càng lớn.

Phục hồi tinh thần lại cô cất bước đuổi theo.

Vừa chạy vừa gào: "Hoàng Nhật Anh cậu chết với tớ!"
Giọng to lớn đến làng trên xóm dưới đều có thể nghe thấy..


Bình luận

Truyện đang đọc