Đường về thôn rất dài nhưng cả hai đều ngại ngùng không biết nói gì cả.
Chần chừ mãi, cuối cùng Hà Hưng Gia bèn tìm đề tài bắt chuyện.“Nhà đồng chí Trình ở đâu nhỉ?”“Dạ Bắc Kinh”“Ồ, thành phố lớn đó nha.
Cô đến thôn Đại Cương xa xôi thế này có thích ứng được không?”.“Ban đầu vẫn chưa thích ứng được, nhưng nhờ dân làng và các anh chị tới trước dạy dỗ rất nhiều nên bây giờ gần như đã quen rồi.”“Vậy tốt rồi!”Hà Hưng Gia chợt nhớ ra điều gì đó liền dặn dò Trình Nhân: “Khoảng thời gian này tốt nhất cô đừng lên huyện, có việc gì thì cứ nhờ người khác giúp, kể cả ngày thường, không cần thiết đừng ra ngoài một mình.”Trình Nhân nghe vậy trong lòng dấy lên lo lắng.“Hôm nay anh khai gian họ tên và đội sản xuất, nếu bọn chúng biết chúng ta lừa gạt thì tính sao?”“Tôi nói thật nếu bọn họ muốn tìm tới tính sổ thì vẫn sẽ tới thôi.” Thậm chí đến càng nhanh là đằng khác.
Cho nên cứ tung hoả mù, bọn họ muốn kiếm người cũng phải mất thời gian, còn chúng ta sẽ có thêm thì giờ để nghĩ đối sách.Hà Hưng Gia vừa nghĩ vừa nhìn sang Trình Nhân, cô gái này nhìn cũng xinh xắn: mặt đúng chuẩn trái xoan, thêm cặp chân mày lá liễu, đôi mắt hạnh nhân long lanh ngấn nước, làn da trắng sứ nõn nà …mang cho người ta một cảm giác vừa mắt dễ chịu.
Dù không phải sắc nước hương trời nhưng ở nông thôn cũng được xếp vào hàng hoa khôi rồi.Theo sự hiểu biết của Hà Hưng Gia, khi Trình Nhân đến không ít trai tráng trong làng thầm thương trộm nhớ cô, thế nên đám Tôn ca kia theo đuổi nàng cũng không có gì lạ.Cặp chân mày lá liễu của Trình Nhân cau chặt, nhớ lại vụ việc vừa rồi làm cô rầu thúi ruột.
Nhìn biểu cảm đáng yêu đó, lòng Hà Hưng Gia có chút lay động, anh ân cần an ủi: “Cô đừng lo, chỉ cần không đi một mình, giữa ban ngày ban mặt bọn chúng không dám làm gì cô đâu.”Trình Nhân nhìn Hà Hưng Gia như muốn nói gì đó, ngập ngừng rồi lại thôi.
Cô không chỉ lo lắng cho bản thân mình mà còn lo lắng cho Hà Hưng Gia nữa, bởi vì cứu mình nên anh ấy mới bị liên luỵ mà.Nói chuyện qua lại một hồi cuối cùng cũng về tới thôn Đại Cương, Hà Hưng Gia sợ chẳng may bị người khác bắt gặp Trình Nhân đi cùng mình thế nào cũng nói ra nói vào cho xem.
Vậy nên anh tinh tế bảo Trình Nhân đi trước, còn mình đứng đợi chốc lát mới về.Không nằm ngoài dự đoán, bà Lý nhìn khúc xương ống xong thì ba máu sáu cơn xách tai Hà Hưng Gia lên sạc cho một trận: “Lạy hồn người không cơ chứ, mẹ nhờ anh đi mua thịt, anh nghe thế nào mà lại vác về khúc xương khô như que củi thế này, lại còn không dính được một tí mỡ.
Nói mẹ nghe con có bị dở hơi không, có thì mẹ cho lên huyện chữa?”Thấy bà Lý tức giận, Hà Hưng Gia vội vàng giải thích: “Ui đau! Mẹ …mẹ … ui nghe con nói đã áh áh!!”“Xương này mang đi hầm canh ngọt lắm, trên báo bảo trong xương rất nhiều canxi, mang nấu canh rất bổ.
Không phải ngày thường mẹ nói hay bị đau chân sao, đó là biểu hiện của thiếu hụt canxi dẫn đến loãng xương đó, nên con quyết định uống Anlene … à nhầm, mua xương cho mẹ hầm canh uống.”“Thật không?” - Bà Lý nhìn khúc xương đùi lòng đầy nghi hoặc, thật là tốt vậy sao.“Thật, con lừa mẹ làm gì.
Với lại tại đưa đồ cho Hưng Nghiệp nên mới trễ đấy chứ.
Con kể mẹ nghe cái này mẹ đừng nói ai, lúc đưa đồ cho Hưng Nghiệp, chính mắt con thấy nó đứng chung với con bé nào ấy, con ngại không dám quấy rầy, nên phải đợi nó nói chuyện với người ta xong mới dám ra.”Nhân cơ hội, Hà Hưng Gia đánh trống lảng sang chuyện Hưng Nghiệp để đỡ bị ăn mắng.Quả nhiên, Hà Hưng Gia thành công di dời sự chú ý của bà Lý.
Nghe thấy nhắc đến tên con trai út, bà Lý quên luôn chuyện khúc xương ống: “Sao? Thằng năm có bạn gái hả? Học chung lớp hay sao? Gia cảnh thế nào? Con bé đó có xinh không?”Sự kích động của bà Lý làm cho Hà Hưng Gia ấp a ấp úng: “Ừm … là bạn học thì phải, mà có phải bạn gái hay không thì con chưa chắc.
Với cả đứng từ xa nên không thấy rõ mặt đâm ra không rõ ngoại hình ra sao.”“Mà con nói với nó rồi, thi xong thì về quê một chuyến…tới lúc đó mẹ tha hồ mà hỏi.”Còn việc cô gái đó là con gái của phó giám đốc xưởng dệt Hà Hưng Gia chẳng buồn đề cập đến, chuyện của Hưng Nghiệp thì tốt nhất để chính miệng nó nói ra, vì anh cảm giác mối quan hệ của Hưng Nghiệp và cô gái đó thật sự không đơn giản.Đến tối, Hà Hưng Gia được như ý nguyện uống canh xương hầm, tuy không có thịt nhưng cả nhà đều cảm thấy cơm hôm nay ngon hơn hẳn.
Nhất là hai đứa trẻ, bọn chúng chúi mặt vào bát ăn đến nỗi không ngẩng đầu lên được.Sáng hôm sau, Hà Hưng Gia rời giường sớm, anh nhìn về phía ngọn núi cách thôn không xa rồi quyết định hôm nay sẽ cõng sọt vác cuốc đi lên núi.Trước đây nguyên chủ cũng thường cùng nhóm thanh niên trong thôn lên núi, cả đám lén lút đặt vài cái bẫy để săn thú hoang nhưng chỉ đào rìa rìa chứ không dám đi sâu vào trong, vì rừng thiêng thì nước độc, bọn họ sợ sẽ gặp nguy hiểm..