TRỞ VỀ THẬP NIÊN 70 LÀM THÚ Y


Hà Hưng Quốc nghe xong cũng gật gù, từ nhỏ đến lớn anh rất hay lui tới bờ sông này bơi lội, đúng thật là dù có bí quyết cũng không tài nào bắt được cá ở đây vì chúng nó rất nhanh và khôn.

Có khi là thời tới cản không kịp thật.Hà Hưng Gia cũng không muốn tiết lộ kế sinh nhai của mình nhiều, mỗi lần lên huyện giao cá anh đều đi rõ sớm, từ lúc trời chưa kịp sáng, tại giấc đó rất vắng người cho nên ít khi chạm mặt ai.

Còn lượt về tuy trời đã tỏ, nhưng anh sẽ giấu thùng cá và dụng cụ vào bụi cây gần bờ sông.

Sau đó mới ung dung về nhà, nếu có ai hỏi thì Hà Hưng Gia đều bảo là lên núi dạo chơi.Bởi vì trai làng thường hay lên núi bắn chim sẻ, thành ra khi anh nói mình lên núi thì ai cũng nghĩ rằng anh đi bắt chim nên không lấy làm lạ mà gạn hỏi tới lui.Hôm nay như thường lệ, Hà Hưng Gia sau khi bán cá về lại tiếp tục thập thò giấu thùng vào bụi cây.


Xong xuôi anh còn không quên xách theo hai con cá đã để dành riêng cho gia đình.

Trên đường về thì bắt gặp bóng dáng quen thuộc, hình như là Trình Nhân, trong tay nàng còn đang ôm khư khư cái túi lớn, có vẻ như đang đợi người nào đó.Gặp người quen, Hà Hưng Gia tiến lại chào hỏi, có lẽ vẫn còn bị dư âm chuyện lần trước nên khi gặp anh Trình Nhân vẫn có chút ngại ngùng, ánh mắt tránh né không dám nhìn thẳng.

Đến khi thấy Hà Hưng Gia chuẩn bị rời đi, Trình Nhân mới vội vàng cất giọng, nàng vẫn giữ nguyên vẻ thẹn thùng nói: “Đồng chí Hà, tôi nghe nói cháu gái mới sinh của anh sức khoẻ không được tốt, sữa mẹ cũng không đủ uống.

Ở đây có chút sữa mạch nha, cái này là của nhà gửi xuống cho tôi, nhưng tôi là thanh niên không cần phải tẩm bổ nhiều, hay anh đem về cho cháu gái anh giúp tôi nhé.” - Vừa nói Trình Nhân vừa lôi trong tay nải ra một hộp sữa đưa cho Hà Hưng Gia.Hà Hưng Gia rốt cuộc cũng hiểu rõ, Trình Nhân nãy giờ đứng đây thì ra đang đợi mình.

Thời này, một hộp sữa mạch nha được xem như là mặt hàng xa xỉ, Trình Nhân không uống mà lại đem tặng anh không chút suy nghĩ, hành động tốt bụng của Trình Nhân làm Hà Hưng Gia bị đứng hình mất mấy giây.Trình Nhân thấy Hà Hưng Gia không cầm lấy, lại còn đứng ngây ngốc ra nhìn nàng, càng thêm lúng túng mà vội vàng giải thích: “Thật …Thật ra tôi chỉ là muốn cám ơn anh lần trước ở huyện thành đã ra mặt cứu tôi.

Trước giờ tôi chưa có cơ hội hậu tạ anh, trong lòng vẫn luôn canh cánh không yên, tính tôi đó giờ không thích nợ nần ai, anh đừng nghĩ gì nhiều mà hãy nhận cho tôi vui nhé.”Hà Hưng Gia kỳ thực không thiếu sữa mạch nha, tuy là xa xỉ phẩm nhưng trong ngân sách của anh nếu muốn mua thì vẫn mua được, chỉ là Trình Nhân có lòng như vậy, từ sớm đã đứng ở đây đợi mình, hà cớ gì phải làm cho con gái nhà người ta xấu hổ.

Suy xét một hồi, ngắm nghía hũ sữa mạch nha, cuối cùng Hà Hưng Gia cũng vui vẻ đón nhận, cùng lắm sau này có cơ hội anh sẽ mua lại món quà cùng giá trị để đáp lễ Trình Nhân.Thấy Hà Hưng Gia chịu lấy, Trình Nhân tươi cười thở phào nhẹ nhõm, không muốn tiếp tục làm phiền Hà Hưng Gia nên cô chủ động rời đi ngay.“Cảm ơn đồng chí Trình nhiều nhé.


À, ở đây có hai con cá tôi mới bắt dưới sông sáng nay, tươi lắm, cô mang về ký túc xá mà ăn nhé.” - Hà Hưng Gia sực nhớ tới hai con cá trong tay, liền đem tặng cho Trình Nhân ăn lấy thảo, dù sao cá này muốn bắt lại cũng không khó.Trình Nhân liền nhanh chóng từ chối.“Không cần, không cần anh đừng làm thế.

Tôi đến đây là để tặng đồ cho anh, sao có thể để anh tặng lại được.

Thôi tôi xin phép về nhé.”“Ấy đồng chí Trình đừng khách sáo, nhà chúng tôi gì cũng thiếu, chỉ không thiếu cá thôi, cô nhận đi nhé.” - Hà Hưng Gia dứt khoát dúi hai con cá vào tay Trình Nhân, sau đó xoay người bỏ chạy thật nhanh.Lúc Hà Hưng Gia đem hộp sữa mạch nha về nhà, còn không quên nói dối Lý Nhị Anh là mình mới mua trên huyện, cho bà để dành uống hoặc pha cho cháu nội mới sinh cùng uống tẩm bổ.

Bà Lý ngoài cằn nhằn cử nhử thằng con lại tiêu pha hoang phí thì cũng không nói gì thêm, đem hộp sữa quý giá cẩn thận cất đi.Nhưng bên này Trình Nhân thì không được trót lọt như thế.Chuyện cô xách hai con cá về khiến cho cả nhóm thanh niên tri thức dấy lên một làn sóng nhiều chuyện.

Ai ai cũng biết cá trong sông kia không phải muốn bắt là bắt được, đến người dân trong làng tay chân thoắt thoắt còn bắt không xong huồng hồ gì là bọn thanh niên tri thức trói gà không chặt.


Vả lại, quanh năm suốt tháng đóng đô ở đây toàn là ăn rau với rau.

Chỉ khi lễ lộc mới được vài miếng thịt, hay đ ĩa đồ ăn mặn, thì mới biết thế nào là thịt thà cá mú.

Khi khổng khi không hôm nay ngày thường mà bữa ăn lại xuất hiện thêm hai con cá, khiến cho người ta thể không chú ý, xì xầm bàn tán.Cuối cùng vẫn là bà tám Phan Hiểu Hiểu không nhịn được mà tò mò hỏi.“Trình Nhân, hai con cá này ở đâu ra vậy?”.


Bình luận

Truyện đang đọc