TRỞ VỀ THẬP NIÊN 70 LÀM THÚ Y


Nói đến Đinh gia, ở thôn này nhà họ chỉ là một hộ gia đình bình thường.

Nhưng có phước gả được cô con gái thứ hai vào chỗ tốt.

Hai năm trước, chồng của bà ta cũng tức là cha của Hồ Bân được thăng chức làm chủ nhiệm công xã.

Đâm ra nhà họ Đinh nước lên thuyền lên, từ đó luôn vênh mặt với người dân trong thôn, ngay cả đại đội trưởng bọn họ cũng không coi ra gì.Sau khi được đội trưởng phổ cập một vài kiến thức căn bản về Đinh gia cũng như cô con gái thứ, Hà Hưng Gia đại khái cũng hiểu được đôi chút.Chả biết vì lý do gì mà thằng Hồ Bân lại chạy đến chuồng lừa vào đêm hôm khuya khoắt, kết quả bị Cục Đá sút văng hai cây xương sườn.


Khổ thân mẹ nó đang ngủ say phải bật dậy báo thù, mà cũng nhờ vậy mới có cái cảnh người đuổi lừa khi nãy cho mọi người xem.Mắt thấy bà ta vẫn không chịu tha cho Cục Đá, chuẩn bị vung roi về phía con lừa, Hà Hưng Gia nhanh trí giơ tay lôi nó ra để tránh bị dính thêm đòn.

Nhìn Cục Đá bị đánh túi bụi, đội trưởng cầm lòng không nổi mà tiến lên ngăn cản.“Con lừa này bệnh còn chưa hết, chị cứ quất roi túi bụi lỡ nó chịu không nổi thì chết.”Mẹ Hồ Bân thấy cán bộ có mặt đông đủ liền lập tức ngồi bệt xuống đất không ngừng khóc lóc ăn vạ:“Ông trời ngó xuống mà xem, ngay cả con lừa cũng biết ức hiếp chúng con, còn mấy cán bộ trong thôn không xem con ra gì, chẳng ai đứng ra làm chủ cả…Cha của Hồ Bân ơi…anh tới đây mà xem…bọn họ ức hiếp mẹ con em kìa.”Nghe cô ta than thân trách phận, nhóm cán bộ đội sản xuất đều cảm thấy có chút xấu hổ.

Cả đám người nhà họ Đinh lúc này cũng được nước làm tới.

Bọn họ bảo rằng nếu Cục Đá đã tấn công Hồ Bân, thì trong thôn buộc phải xuất tiền bồi thường, hơn nữa còn phải tiến hành trừng phạt con lừa kia bằng một trận đòn ra trò.

Chỉ có như vậy mới làm Đinh gia và Hồ gia cảm thấy nguôi giận phần nào.Đến nước này, toàn bộ nhóm cán bộ đều phải vò đầu bứt tai.

Bọn họ nuôi dưỡng thằng Cục Đá này mấy năm trời, trước giờ cũng chưa từng thấy nó đá người.

Rốt cuộc cuối cùng là đã xảy ra truyện gì?Nói thật, Hà Hưng Gia chẳng thèm để ý bọn người kia đang lảm nhảm cái gì.


Anh chỉ nhìn chằm chằm vào thằng Cục Đá, nó đang bị người khác cầm dây cương lôi đi, nhưng mắt vẫn dán chặt vào Hồ Bân, miệng thì thở hổn hển, vì mệt và vì đau.Hà Hưng Gia nghe được rằng nó cứ lặp đi lặp lại hai câu nói: “Ăn cái đó, Ma Ma không đứng dậy được.

Ăn cái đó, Ma Ma không đứng dậy được nữa…”Hà Hưng Gia liếc thấy tên Triệu Nhị kia bộ dạng lấm lét, lẩn mình trong đám đông nhằm tránh sự chú ý của người khác.

Nhìn lại thằng Hồ Bân không ngừng kêu la thản thiết, ắt hẳn trong lòng đã có chút phỏng đoán.Bên kia, bọn người nhà họ Đinh cứ ỷ cả vú lấp miệng em, lu loa lên không thèm nói lý lẽ khiến cho nhóm cán bộ trong thôn lắc đầu ngao ngánThấy vậy, Hà Hưng Gia vội vàng chạy đến sân đình của thôn, nơi mà mọi người hay mở các buổi hội họp, dùng hết sức bình sinh gõ mạnh vào cái chiêng.“BANG!!! BANG!!!”Hai tiếng vang chiêng vang lên chấn động, làm tan biến bầu không khí hỗn độn vừa rồi.

Cùng vì thế mà Hà Hưng Gia thu hút sự chú ý của người trong thôn.“Mọi người trật tự, trước mắt chúng ta hãy nói đến tài sản tập thể, còn vụ con lừa đá người thì khoan hãy tính đi.” Hà Hưng Gia lớn tiếng hô hào về hướng người dân.Lúc này người ở thôn Thạch Ma ai nấy ngơ ngác, mọi người quay sang nhìn nhau rồi lại nhìn Hà Hưng Gia với vẻ mặt khó hiểu.“Ủa, gì zợ? Ủa gì zợ?”“Tôi là một trong những nhân viên công tác ở Trạm Chăn Nuôi trên huyện, mấy người biết Trạm Chăn Nuôi là gì không? Chính là nơi chăm sóc và khám chữa bệnh gia súc.”Tự nhận mình là nhân viên Trạm Chăn Nuôi, Hà Hưng Gia có hơi ngượng miệng nhìn về Đỗ sư phụ, tuy nhiên thấy thầy mình không phản ứng gì thì mạnh dạn nói tiếp.“Hai con lừa này là tài sản của tập thể, nếu như ai có ý định phá huỷ tài sản của thập thể thì không khác gì đang muốn đi tù.

Ai muốn đi tù thì thử đánh nó nữa đi?” Hà Hưng Gia nhìn thẳng đám người Đinh gia mà nói.Mẹ thằng Hồ Bân ngang ngược, gân cổ lên cãi: “Chúng tôi đây là đang làm rõ chuyện thằng Bân bị con lừa đá.”“Khoan nói về chuyện này.


Suy xét cho cùng, Triệu Nhị có ý đồ phá hoại tài sản tập thể, lấy cỏ hôi cỏ thối cho lừa ăn, lừa cái ăn xong không chịu nổi mà qua đời.”Bỗng đám đông trở nên xôn xao, tên Triệu Nhị ngu ngốc không nghĩ đến mình sẽ liên quan đến cớ sự này mà vội vàng minh bạch:“ Tôi ..

tôi không có! Ngày nào tôi cũng cho lừa ăn cỏ giống nhau, cái chết của Ma Ma không liên quan gì đến tôi cả, tôi không làm.

Tôi thật sự không có làm.”“Đừng xảo biện, anh dám thề là anh chưa từng làm thế không? Đỗ sư phụ bảo chính vì ăn cỏ thối dập nên mới gây ra táo bón, muốn biện minh thì lên công an mà nói.”.


Bình luận

Truyện đang đọc