TRỞ VỀ THẬP NIÊN 70 LÀM THÚ Y


“Chít chít tới công chuyện, tới công chuyện rồi.

Có khi nào tao với mày bị đánh chết không, giống chuyện mấy bà trong họ hay đồn á? Chuột băng qua đường, mọi người đánh chết.”“Chít, ủa, nhưng mà tao với mày có băng qua đường đâu?”“Vậy thì nguy to rồi, tụi mình sẽ bị đem đi làm chuột nướng sả, hu hu.”Đáng tiếc, chuột không hiểu tiếng người, nếu không Hà Hưng Gia sẽ nhẹ nhàng an ủi chúng rằng: yên tâm đi dù có chết đói tao cũng không ăn thịt hai đứa mày đâu.

Quanh năm suốt tháng tụi bay toàn sống trong bãi rác hôi rình, đừng có mơ người ta đem tụi mày lên bàn nhậu.

Chê nha!Mà có khi nào lúc Hà Hưng Gia quẳng hai tên tay trong này vào nhà Tôn chủ nhiệm, anh đã buông lực quá mạnh dẫn đến đầu óc hai đứa nó bị chập mạch chăng?Bởi sau một hồi tưởng tượng 108 cách chết, thấy rằng lâu quá vẫn chưa có động tĩnh gì, hai đứa nó liền vểnh râu lên, ung dung tám chuyện trên trời dưới đất.“Chít chít thật bất công, tại sao chết chung với tôi lại là một thằng đực rựa cơ chứ?! Nếu là Mỹ Mỹ xinh đẹp thì tốt quá rồi, dù có bị bẹp dí với em ấy tao đây cũng thấy mãn nguyện.


Mỹ Mỹ chính là hoa khôi bãi rác của lòng tao, Mỹ Mỹ ơi anh yêu em!”“Há há thằng khờ, Mỹ Mỹ còn lâu mới thích mày.

Cô ấy đã hứa sẽ sinh cho tao một đội bóng chuột chít chít.”“Chíttt, mày bị điên rồi thằng ngu ạ.

Mỹ Mỹ thích tao, KHÔNG THÍCH MÀY!!”“Mày mới là ngu ấy, Mỹ Mỹ thì thầm vào tai tao bảo là thích tao nhất.

Người em Mỹ yêu là tao.”“Mày ngu.”“Tao không ngu, mày ngu.”“Mày ngu ý.”“Á à thằng choá lày, nãy giờ mày chửi tao ngu hơi nhiều rồi đấy!”Cuối cùng, hai thằng quỷ sứ này vì cua gái mà đánh nhau chí choé trong chum.Hà Hưng Gia bất đắc dĩ ngồi nghe màn giành gái của hai đứa nó, bị tẩy não đến độ chính anh cũng cảm thấy “Mỹ Mỹ rất đẹp, Mỹ Mỹ rất xinh.”Ngặt một nỗi, Hà Hưng Gia dù không muốn tiếp nhận câu chuyện này nhưng cũng không dám bịt tai, vì sợ sẽ bỏ lỡ thông tin quan trọng gì đó từ nhà chủ nhiệm Tôn, anh đành cắn răng ngồi nghe chúng nó nói nhảm tiếp.Suốt từ trưa cho đến tận đêm khuya cứ như thế, hai thằng chuột kia không biết là giành gái mệt quá hay là đói lả đi, rốt cuộc cũng chịu buông nắm đấm.

Tưởng vậy là xong, nhưng không, tỷ thí võ thuật bất phân thắng bại nên tụi nó bắt đầu một vòng thi mới, vòng thi mang tên: “khoe của”.“Hờ … hờ… trong hang của tao có gạo, tao có thể bao nuôi em Mỹ ăn cả đời.”“Chít, chỉ có gạo thôi á? Xời, tao địa rồi, ở dưới gầm chạn có hạt đậu phộng thơm ngon lắm, nhất định sẽ mang về cho em Mỹ nếm thử.”“Hừ hừ, thế mà cũng bày đặt! Kệ trên cùng của tủ quần áo có một cái hộp, bên trong chứa thứ gì đó mà ta nóiii … chít chít … lấp lánh ánh sao như đôi mắt em Mỹ vậy! Tao tự hứa với lòng, chắc chắn sẽ mang cái đó về cho em Mỹ mài răng.

Mày không biết đâu, mỗi khi bà chủ nhà lôi “cái lấp lánh” đó ra ngắm, tao thấy bả thích thú lắm, nhiều khi bả đang mệt trong người nha, mà ngắm cái đó xong bả khoẻ re à.

Em Mỹ cũng sẽ rất thích cho coi.”“Xía, mày tưởng tao không có chít?! Trong cái rương da đặt sâu nơi góc tủ kia kìa, cũng có “cái lấp lánh” như mày nói, có khi còn đẹp hơn cái của mày.

Tao sẽ lấy để cầu hôn em Mỹ, há há.


Chít, nhắc mới nhớ, lần trước có bà thai phụ tới khóc muốn lụt nhà, sau khi được gia chủ đưa cho “cái lấp lánh” đó liền nín khóc rồi tung tăng ra về.

Kiểu gì em Mỹ nhận xong cũng sẽ vui vẻ như vậy, tao muốn đem đến hạnh phúc cho em ấy khà khà khà.”Nghe đến đây, trong đầu Hà Hưng Gia lập tức nhảy số.

Trong cơ man toàn là “em Mỹ”, rốt cuộc cũng xuất hiện thông tin mà anh đang cần.

Hôm nay như thế là quá đủ, cuối cùng anh cũng được nhẹ nhõm kéo chăn ngủ thẳng cẳng, không ngờ việc này lại tốn năng lượng đến vậy.Trời vừa sáng, Hà Hưng Gia đã bị đánh thức bởi tiếng đấm nhau của hai thằng khỉ gió đó.

Anh cảm thấy bức bối trong người.

Không thể chịu đựng được nữa, ba máu sáu cơn tiến đến mở nắp chum, thò tay túm lấy hai cái đuôi tụi nó lại, cột chặt rồi bỏ vào trong giỏ.Hà Hưng Gia nghiến răng nghiến lợi.


Anh nhất định, nhất định, nhất định sẽ ném tụi nó thật xa, thật xa, xa nhất có thể.

Đời này kiếp này có chết anh cũng không muốn nhìn mặt hai chúng nó nữa.

Thật là mệt mỏi!Nếu không phải đường lên huyện quá xa, Hà Hưng Gia thật muốn quăng hai thằng dại gái vào bãi rác lúc trước, để cho tụi nó thoả ước mơ được làm chồng Mỹ Mỹ.Đi mãi mới tới được lưng chừng núi, Hà Hưng Gia lo lắng nếu thả tụi nó ở quá gần chúng sẽ ăn sạch hoa màu, nên cứ loay hoay tìm mãi tìm mãi vẫn chưa tìm được vị trí thích hợp để phóng sinh.

Bỗng từ đằng xa nghe loáng thoáng có một giọng nói quen thuộc vang lên.…“Trâu Khải, mới sáng sớm anh tìm tôi có việc gì?”.


Bình luận

Truyện đang đọc