TRỜI SINH LẠNH BẠC

Vẫn không có tin tức gì của Kỳ An. Hiên Viên Sam mặc một tấm áo đơn, chắp tay sau lưng đứng ở sườn núi.

Hơn mười ngày nay, người đã gầy đi rất nhiều, quần áo cũng đã hơi rộng.

“Vương gia?” Phượng Định lại gọi một tiếng, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chua xót của hắn.

Hiên Viên Sam quay đầu khoa tay với Trường Khanh.

Khinh Ngũ vội vàng mở miệng, “Trường Khanh, ngươi kể lại chuyện hôm đó lần nữa đi.”

Hiên Viên Sam vừa nghe Trường Khanh nói vừa đánh giá bốn phía xung quanh, đi tới phía trước.

Nếu như là hắn ta, hắn sẽ làm thế nào dưới tình huống đó?

Chậm rãi rời khỏi sơn cốc, vốn định tiếp tục đi tới phía trước, nhưng lại dừng bước nhìn sang vách núi đen bên cạnh, có chút suy nghĩ.

Nếu như là hắn ta, cho dù có tan xương nát thịt cũng muốn bảo vệ nàng mạnh khỏe!

Hai mắt sáng lên, hắn giơ tay làm thủ thế, “Xuống dưới xem!”

Bình luận

Truyện đang đọc