TRỜI SINH LẠNH BẠC

Khoảng chính ngọ đúng là thời gian thích hợp để ngủ.

Kỳ An lại phải ngồi trên ghế đá, cau mày nghe Mạc Nhược đang huyên thuyên không ngừng, “Mạc đại ca, chuyện của ngươi không thú vị gì cả. Cái gì bảy đại trang bát đại môn, ta nghe cả nửa ngày vẫn không hiểu!” Ô! Nàng thực muốn ngủ

Mạc Nhược cúi sát mặt nàng, gần đến mức Kỳ An có thể nhìn thấy từng lỗ chân lông trên mặt hắn.

“Ngươi làm gì vậy?” Kỳ An lui ra sau, vẻ mặt kia khiến nàng có dự cảm không tốt.

Mạc Nhược đạt được mục đích, rung đùi đắc ý, ngồi thẳng người lại, “Hóa ra nha đầu nhà ta chỉ cần có Sam Vương gia là đủ rồi, những thứ khác không cần biết a!”

Kỳ An trừng mắt liếc hắn một cái, “Ta có sao?”

“Rõ ràng là có!” Mạc Nhược hùng hồn nói, “Nếu không thì tại sao những thú sự trong giang hồ mà ta kể, ngay cả hoàng hậu nương nương còn thấy mới mẻ, mà tiểu Thất ngươi lại nghe thành bài hát ru con!”

“Ngươi nói là cái gì thú sự…?” Vốn đang định nói rằng cái này thì xem phim truyền hình còn hay hơn, bất chợt nhớ tới mấy chữ hắn mới nói, cái gì “giang hồ, giang hồ?”

Mạc Nhược gật gật đầu, “Đúng vậy, đại hội võ lâm sắp bắt đầu, ta muốn giảng cho ngươi chút chuyện xưa, đến lúc đó xem náo nhiệt cũng thấy thú vị a!”

Kỳ An mở to hai mắt nhìn. Nàng hiện tại đang ở cổ đại, cổ đại a! Cao thủ bay tới bay lui, các đại hiệp hy sinh vì đại nghĩa, mỗi một sơn cốc lại có một cao nhân ẩn lánh thế sự, chôn dấu tuyệt thế võ công hay tuyệt thế linh dược, mỗi một đoạn cừu hận đều trở thành truyền kiếp. Đây, đây là giang hồ!

“Giang hồ a!” Kỳ An suy ngẫm phán đoán một hồi mới cảm thán phục hồi tinh thần.

Ôm lấy bàn tay Mạc Nhược, hai mắt Kỳ An sáng rỡ, “Mạc đại ca, ngươi nói muốn tham gia đại hội võ lâm?”

Không rõ tại sao nàng đột nhiên tỉnh táo tinh thần như vậy, Mạc Nhược ngạc nhiên gật gật đầu “Ừ!”

“Vậy là ngươi biết rất rõ các nhân vật trong chốn giang hồ?”

“Đó là đương nhiên!” Mỉm cười, lộ vẻ tự tin.

Được, tốt lắm, Kỳ An đã lâu không động lòng hiếu kỳ, “Vậy có cái gì là binh khí phổ, mỹ nhân bảng, hoặc là kỳ tài trăm năm khó gặp xuất hiện trong một môn phái nổi danh trên giang hồ, hoặc là ai lưng đeo thâm cừu huyết hải, chịu nhục rất nhiều, cuối cùng tu luyện thành công tuyệt thế thần công, đại danh vang chấn?”

Mạc Nhược há to miệng, “Tiểu Thất?”

Kỳ An chậc lưỡi, “A, nhiều vấn đề quá nên nhất thời Mạc đại ca giảng không xong sao?” Rồi nàng đột nhiên cười, “Bằng không, Mạc đại ca hãy nói một chút xem hiện tại có vị thiếu niên anh hùng nào tuấn mỹ hơn người, hiệp can nghĩa đảm, võ nghệ cao cường hay không.” Nàng có thể tham khảo một chút, nói không chừng còn có thể thuận tiện tuyển được một người.

Ca ca nàng đã rời đi, nhưng Mạc đại ca thì vẫn còn cả cuộc đời dài phía trước.

Ánh mắt Mạc Nhược nhẹ liếc sang Kỳ An, lông mày nhướng cao, có chút hứng thú, “Thật ra cũng có, nghe đồn trang chủ Minh Châu sơn trang là Trác Niệm Thu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nghĩa bạc vân thiên, lại thanh tao nho nhã, có phong độ của một đại tướng; hay thiếu chủ Tụ Bảo ngân trang, trầm mặc thiển ngôn nhưng võ công cao cường, làm việc quyết đoán; còn có…” Dừng lại một chút rồi tiếp tục, “Còn có Hoa công tử của Đào Hoa ổ, cũng là võ công cái thế, nhưng chưa bao giờ ra khỏi Đào Hoa cốc, bởi có dung nhanh khuynh thế, huynh hắn sợ sẽ mang tới những phiền toái không cần thiết nên mới để sống tại thâm sơn.”

Kỳ An đau xót, hơi hơi thất thần.

Trước mắt lại hiện lên một màn lửa đỏ, sâu trong đào hoa, một huyền y nam tử xoay người lại, rõ ràng vui mừng, “Kỳ An!”

Mạc Nhược tựa như không thấy, cười nói, “Tiểu Thất thích loại nào, Mạc đại ca cướp về cho ngươi?”

Kỳ An phục hồi tinh thần lại, dùng sức lắc đầu, nhìn Mạc Nhược, “Ta sao? So ra thì ta thích loại thanh tao nho nhã, nhưng Mạc đại ca như vậy…” hẳn là ưa thích một vị trầm mặc thiển ngôn đi.

Đáng tiếc là nửa câu sau nàng không có cơ hội nói ra.

Ngay khi nàng mới nói được vài chữ “Mạc đại ca như vậy”, Mạc Nhược liền vươn một bàn tay nắm khuôn mặt nàng, sau đó cười nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa, đẩy khuôn mặt nàng hướng về một phía.

Bên kia, là Hiên Viên Sam sắc mặt không tốt lắm, là Khinh Ngũ với cái miệng há to ước chừng đút vừa một quả trứng, cùng với Trường Khanh đang cúi đầu tựa như dưới đất có vàng vậy.

Kỳ An cứng ngắc quay đầu lại, oán hận trừng mắt nhìn Mạc Nhược, hắn nhất định là cố ý.

Mạc Nhược cũng cho nàng một ánh mắt ta-chính-là-cố-ý, ngươi-có-thể-làm-gì-được-ta?

Kỳ An day day trán, nàng vẫn là quá non so với cấp bậc hồ ly như Mạc Nhược!

Mạc Nhược vỗ vỗ vai nàng, cười đắc ý, “Tiểu Thất, Mạc đại ca còn có việc đi trước.” Kéo lại quần áo, Mạc Nhược tao nhã bước chân rời đi. Lúc đi đến bên người Hiên Viên Sam còn rất lễ phép gật đầu.

Kỳ An không nói gì, ghé vào trên bàn. Cảm giác có người chậm rãi tới gần, sau đó ngồi vào vị trí Mạc Nhược lúc trước, hương tùng trúc đạm đạm theo gió đưa tới, cảm giác ấm áp khiến người an tâm.

Nàng cũng không ngẩng đầu, chỉ an tĩnh nhắm mắt.

Người đối diện cũng không có động tĩnh gì.

Cứ như vậy, cơ hồ sẽ ngủ.

Nhưng chỉ là cơ hồ. Bởi vì nàng nghe thấy tiếng ho khan của đối phương.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn, “Đưa tay lại đây.”

Hiên Viên Sam liếc nhìn nàng một cái, chậm rãi đặt tay lên bàn đá.

Ngón tay nhẹ nhàng đáp xuống, Kỳ An khẽ nhíu mày “Không phải đã nói ngươi nằm trên giường nghỉ ngơi sao? Sao lại ra ngoài?” Cứ như vậy thì khi nào mới có thể khỏe lại được.

Xem mạch xong, tay vừa muốn rút về đã bị hắn cầm lấy.

Kỳ An ngẩn ra, theo phản xạ định vùng ra, lúc nhìn thấy vẻ mặt của Hiên Viên Sam thì dừng lại.

Kỳ An nhìn tay mình, mười ngón tay trắng như ngọc, nằm trong bàn tay to của hắn lại thêm vài phần mảnh mai.

Lâu sau hắn mới buông ra, cúi đầu nhìn tay mình, trên mặt có vài phần ảm đạm.

“Ngươi làm sao vậy?”

Hắn ngẩng đầu lên, “Kỳ An, ta chưa bao giờ mong mình có thể nói chuyện như người bình thường như bây giờ.”

Đón ánh mắt Kỳ An, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, rõ ràng là đang cười mà lại làm cho người ta cảm thấy như muốn khóc.

“Lúc ngươi vất vả, có thể nhắm mắt nằm trong lòng nghỉ ngơi. Ngươi muốn nghe kể chuyện trong triều hay trên giang hồ, ta cũng có thể chậm rãi kể cho ngươi, cho đến khi ngươi ngủ.”

“Nhưng, ngay cả việc này ta cũng không làm được, thật sự, thật sự vô dụng.”

Kỳ An nhìn sâu vào mắt hắn, “Ngươi có biết, ta không cần cái đó.”

“Nhưng, ta thấy.” Ngón tay hắn hơi run run, “Mỗi một lần ngươi nhắm mắt lại, ta đều cảm thấy không thể đến gần được thế giới của ngươi, cách ngươi thật xa, bất luận ta có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.”

Có lẽ quá kích động, hắn lại ho khan.

Kỳ An vội vàng bước đến bên người hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, có chút không đồng ý nói “Đã nói ngươi nghỉ ngơi, lại không nghe lời, giờ mới khó chịu!”

Hiên Viên Sam che miệng, một hồi lâu sau mới bình ổn lại, cúi thấp đầu, không nói gì.

Khinh Ngũ rốt cục không nhịn được, nói chen vào, “Tống cô nương, tối qua rõ ràng ngươi nói hôm nay sẽ tới cùng Vương gia ăn điểm tâm. Kết quả là chính ngọ vẫn chưa thấy, Vương gia sao mà nằm nghỉ được?”

Hiên Viên Sam liếc hắn một cái.

Khinh Ngũ đỏ bừng mặt, vẫn tiếp tục nói, “Không đến thì đừng có nói. Vương gia đợi ngươi từ sáng sớm cũng không cho người đi gọi. Vương gia lo lắng nên lúc này mới…” nhưng nói đến đây thì gặp ánh mắt Hiên Viên Sam, oán hận ngậm miệng lùi sang một bên.

Hiên Viên Sam nở nụ cười, ánh mắt ôn hòa, “Ta nằm cũng lâu rồi, chỉ là muốn đi lại vận động một chút. Ngươi không việc gì thì tốt rồi.”

Kỳ An nhìn thấy hắn, trong lòng tựa hồ có cái gì đè nặng.

Tối qua lúc nàng rời đi, Khinh Ngũ thuận miệng hỏi một câu, “Ngày mai khi nào thì Tống cô nương đến?”

Nàng cũng không nghĩ nhiều lắm, nghĩ lúc mặt trời mới mọc, đi sẽ thoải mái hơn, vì thế thuận miệng đáp, “Sáng sớm đi, vừa vặn lúc các ngươi điểm tâm a!”

Kết quả là sáng nay Mạc Nhược chạy tới, nói chuyện đông chuyện tây luôn miệng. Nàng nghĩ dù sao cũng không có việc gì, buổi tối sang vương phủ nhìn xem là được.

Nàng chỉ nói một câu, hắn liền đặt trong lòng. Nàng không xuất hiện, hắn liền bắt đầu lo lắng.

Mà nàng, cũng không nghĩ nếu nàng không tới thì hắn sẽ thế nào, cũng không nghĩ tới việc cho người đi báo một tiếng. Nàng, đúng là đã quá vô tâm.

Kỳ An trong lòng rúng động, nàng trước kia, không phải như thế.

Nàng rất đúng giờ, cũng rất coi trọng chữ tín, chưa bao giờ dễ dàng hứa hẹn, chỉ cần nàng nói ra được thì nhất định sẽ làm được. Vì gia thế, nàng sợ người khác mắng nàng không có gia giáo vậy nên càng thêm cẩn thận, sợ sẽ có một tia nhược điểm sẽ bị người khác đàm tiếu.

Nhưng vì sao với Hiên Viên Sam, nàng lại trở nên tùy hứng?

Nàng sợ nhất là làm phiền người khác, bởi vì món nợ khó trả nhất trên thế gian là món nợ nhân tình. Nhưng, Hiên Viên Sam thay nàng chăm sóc Lãng nhi, nàng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, thậm chí, không lo lắng việc liên quan tới hoàng thất có thể gây ra nhiều phiền toái.

Hiên Viên Sam bất chấp nguy hiểm, lẻn vào Đào Hoa cốc cứu nàng. Nàng biết rõ nguy hiểm, lại vì Chiến Liệt mà giận hắn mấy ngày. Không lo lắng hắn sẽ tức giận, sẽ phẩy tay áo bỏ đi hay sẽ khổ sở đau lòng.

Nàng cả nửa ngày không nói chuyện, thần sắc quái dị.

Hiên Viên Sam quýnh lên, đứng dậy, vội vàng xua tay, “Ta không sao, ta không đói bụng.”

Kỳ An nhìn hắn, thở ra một hơi thật dài, quang mang trong mắt chậm rãi lưu động, nàng tiến lên từng bước, nắm chặt tay hắn.

Hiên Viên Sam đờ người, đây là lần đầu tiên nàng chủ động nắm tay hắn!

Kỳ An mỉm cười, “Ta bất quá, ỷ vào ngươi yêu ta!”

Đúng vậy, ỷ vào việc hắn yêu nàng, cho nên hắn giúp nàng, cứu nàng, nàng cảm kích lại không coi là gánh nặng; ỷ vào hắn yêu nàng, nàng nhiều lần cự tuyệt mà chưa bao giờ sợ Vương gia hắn thẹn quá thành giận; ỷ vào hắn yêu nàng, nàng mới không hỏi nguyên do đã nổi giận với hắn. Nàng đối với người khác cẩn thận bao nhiêu thì trước mặt hắn lại tùy hứng bấy nhiêu.

Đúng vậy, ỷ vào hắn yêu nàng. Trong lòng bỗng nhiên rõ ràng, hóa ra, nàng đã sớm tin tưởng rằng hắn yêu nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc