TRỜI SINH LẠNH BẠC

Hiên Viên Sam đi lang thang trong cung, cước bộ chậm rãi chần chừ.

“Vương gia?” Khinh Ngũ ở một bên không thể không nhắc nhở, không phải là vương gia lâu rồi chưa tới hoàng cung nên lạc đường chứ!

Hiên Viên Sam dừng bước, nhìn về phía Đông cung. Sau một lát, dứt khoát xoay người, sải bước hướng ra ngoài cung.

“Vương gia!” Khinh Ngũ đuổi theo, cẩn thận nhìn sắc mặt chủ tử, “Về biệt uyển sao?”

Hiên Viên Sam sắc mặt ảm đạm, phất tay, “Hồi đất phong, đêm nay.”

Mặt Khinh Ngũ nhăn như quả mướp đắng, cũng không phải là hành quân đánh giặc, lại không có việc gì khẩn cấp, sao lại muốn đi ngay đêm nay chứ. Vừa nói thầm trong lòng thế, ngẩng đầu lên đã suýt mất bóng chủ tử, “Vương gia, chờ chờ ta a!” Khả năng công phu chủ tử ngày càng tốt, đi đường nhanh hơn trước kia nhiều.

“Hoàng thúc?” Đúng lúc đó, Hiên Viên Ký bước ra khỏi cửa cung, vẻ mặt kinh ngạc, “Thúc vội vàng muốn chạy đi đâu vậy?”

Mặt Hiên Viên Sam khác lạ, trong mắt có ánh sáng nhạt lóe lên, Hiên Viên Ký khó hiểu, sao hắn có cảm giác đột nhiên lạnh? Ánh mắt dời sang phía Khinh Ngũ vừa mới đuổi tới, còn đang thở hồng hộc, “Có chuyện gì?”

Khinh Ngũ thở phì phò, hành lễ, “Muốn hồi đất phong.”

“Về nhanh như vậy? Hoàng thúc, chỗ ta có rượu ngon do dân tộc Hồi Hột mới tiến cống, cùng đi uống một chén, ngày mai hãy đi?” Hiên Viên Ký đưa ánh mắt tha thiết nhìn về phía Hiên Viên Sam. Bởi vì tuổi tác tương đương nhau nên trước khi Hiên Viên Sam rời cung, hai người coi nhau là bạn.

Khinh Ngũ đang định nói từ chối, muốn nói phải đi ngay đêm nay, lại thấy Hiên Viên Sam thở ra một hơi dài, gật gật đầu.

Khinh Ngũ ngậm miệng thật lâu, chủ tử của hắn dạo gần đây quả nhiên không bình thường, cho nên hắn tốt nhất không cần lắm miệng.

Người trong Đông cung hát hay múa giỏi, món ngon rượu ngon, Hiên Viên Sam nhìn thái tử trong ánh nến, quả nhiên là phong thần tuấn lãng, nhân tuấn như ngọc, bỗng nhiên cảm thấy rượu trong miệng đổi vị.

Thái tử phi ngồi ngay ngắn một bên, thiển thiển hàm tiếu, tao nhã động lòng người.

Hàng mi dài buông xuống, Hiên Viên Sam kinh ngạc nhìn thấy xa xa, ánh mắt mê ly.

Hiên Viên Ký buông ly rượu, bỗng nhiên cười nói, “Hoàng thúc năm nay hơn hai mươi tuổi rồi, lại chưa có ai hầu hạ bên người. Không biết hoàng thúc vừa ý nữ nử thế nào, Thiên Ngữ có thể đề cử.”

Thái tử phi ôn nhu cười, sóng mắt lưu ba, “Quý nữ trong kinh Thiên Ngữ đều quen thuộc, không biết tâm ý hoàng thúc thế nào, Thiên Ngữ có thể biết được không?”

Hai người chờ mong nhìn Hiên Viên Sam. Hắn trầm mặc một lát, ngoắc Khinh Ngũ tiến lên.

Khinh Ngũ tiến lên, nhìn theo ngón tay chủ tử, “Nữ tử trong lòng ta là người không vì thân phận ta mà đối đãi khác đi, không vì vẻ ngoài của ta mà si mê, không vì thiếu hụt của ta mà chán ghét, không vì ta không thể nói mà thương hại. Quan trọng nhất là, nàng phải hiểu ngôn ngữ cử chỉ của ta mà không cần Khinh Ngũ hay ai khác thuật lại. Nữ tử như vậy, có hay không?”

Thái tử phi lộ vẻ khó xử, Hiên Viên Ký sau khi sửng sốt thì cười nói, “Việc đó cũng không khó, Khinh Ngũ có thể học được ngôn ngữ của người câm điếc, tự nhiên cũng có thể để nữ tử học. Hoàng thúc thân phận tôn quý, nào có nữ tử nào dám can đảm khinh ghét hay thương hại. Thiên Ngữ phải tìm được nữ tử được hoàng thúc bằng lòng, đó mới là khó.”

Khinh Ngũ há mồm định nói gì đó, lại bị ánh mắt trừng trừng của Hiên Viên Sam chặn lại, rầu rĩ lui ra sau. Một bên khinh bỉ thái tử điện hạ, làm bộ như hào phóng lắm, rõ ràng là ở ngay trong cung, còn nói là không tìm được. Tống Kỳ An kia chính là hợp tâm ý chủ tử.

Hiên Viên Sam cũng ngửa đầu uống một hơi. Hiên Viên Ký trong cung mỹ thiếp vô số, Tống Kỳ An kia liệu có năng lực làm hắn chú ý vài phần không.

Lúc đó có người hầu vội vàng đi tới, ghé vào tai Hiên Viên Ký nói vài câu.

Hiên Viên Ký sửng sốt, mãi sau mới lộ ra vẻ tươi cười, hướng Hiên Viên Sam gật gật đầu, “Hoàng thúc ngồi đây một lát, Ký đi một chút sẽ trở lại.” Sau đó bước nhanh đi.

Khó lắm mới gặp được thái tử phong thái luôn thong dong lại lộ rõ vẻ vui mừng, Hiên Viên Sam không khỏi tò mò nhìn về hướng Hiên Viên Ký đi tới, vừa nhìn thấy người đó, thân hình lập tức cứng đờ.

“Tiểu Thất, muộn như vậy còn tới tìm ta, có chuyện gì vậy? Sao không vào đây, Thiên Ngữ cũng ở trong này.” Hiên Viên Ký nắm tay nàng, “Tối nay trời nổi gió mà cũng không mặc thêm áo, nếu ngươi mà bị cảm thì sợ rằng ta buổi tối nằm ngủ cũng sẽ nằm mơ bị người ta mắng mất.”

Kỳ An cười cười, mặc kệ hắn lôi kéo. Nghe bên kia có tiếng đàn sáo, lại có vài bóng người, nhưng trong bóng tối nàng nhìn không rõ, liền thu hồi ánh mắt, “Ta nghe Trường Khanh nói ngươi chọn được một bảo mã ngoan ngoãn, rất thích hợp với nữ tử để tặng cho ta. Ta muốn đi xem.”

Hiên Viên Ký cười, nhéo nhéo mũi nàng, “Gấp như vậy sao?”

Kỳ An ngượng ngùng gật gật đầu. Cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần đầu tiên được chạm vào một con ngựa của chính mình, hơn nữa lại nghe Trường Khanh miêu tả, con ngựa kia trong ngàn con mới tìm được một, lại càng không thể ngồi yên.

Hiên Viên Ký cười, quay đầu lại nhìn rồi nói, “Ta kêu thị vệ đưa ngươi đi xem, đêm nay ta có khách, không đi cùng ngươi được.”

“Được, ngươi cứ đi lo việc của ngươi đi.” Kỳ An vừa đáp lời xong liền kéo áo thị vệ bên cạnh chạy đi.

Hiên Viên Ký bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào trong điện, lại phát hiện trong đó chỉ có một mình thái tử phi. Nhìn ra xung quanh bốn phía, hắn ngạc nhiên nói: “Hoàng thúc đâu?”

Thái tử phi lắc đầu cười khổ, “Sam vương gia đúng thật là quái nhân, ngươi vừa đi ra, ngồi một lúc liền nói trong phủ có việc gấp, cũng không nhìn tới cửa chính, liền nhảy lên nóc nhà đi rồi.”

Hiên Viên Ký sửng sốt, sau nửa ngày mới khôi phục, cười cười, “Ngay cả phụ hoàng cũng chịu thua tính tình của hắn. Vị hoàng thúc này của chúng ta thật là chỉ làm theo ý mình.”

Hiên Viên Sam nội lực thâm hậu, tự nhiên vẫn có thể nhìn rõ trong bóng đêm.

Nhìn thấy nét mặt vui sướng của nàng, nhìn thấy vẻ thân mật của hai người lúc đó, lại nhìn thấy Hiên Viên Ký nói năng nhỏ nhẹ, nhu tình chân thành, tự nhiên cảm thấy sự chờ đợi của mình có chút buồn cười, muốn nhìn thấy nàng, lại gặp nàng đối diện thâm tình với người khác.

Bỏ đi. Nếu không thể đoạt lấy, không bằng bỏ đi. Dù sao hắn đã quen với việc một thân một mình rồi.

Lại không biết rằng, người mà thấy cô đơn, tức là đã bắt đầu yêu rồi.

Ngựa kia một thân tuyết trắng, sắc lông tỏa sang. Kỳ An tò mò vươn tay lên. Ngựa ngẩng đầu làm Kỳ An hoảng sợ, vội vàng thu tay về.

Con ngựa lắc lắc đầu, làm như khinh thường nàng vậy.

Định phân cao thấp với nàng sao? Kỳ An trừng mắt nhìn nó một cái, nhịn nửa ngày, cuối cùng không nén được vui mừng trong lòng, nhẹ giọng nói, “Ngựa ngoan, chúng ta làm bằng hữu được không? Ngươi đừng đá ta, cũng đừng trừng mắt nhìn ta nha!” vừa nói vừa cẩn thận vươn tay ra.

Bạch mã bất an giật giật đầu, một ngụm nhiệt khí phun đến, Kỳ An có chút khẩn trương, một bàn tay vẫn giơ giữa không trung, không dám buông xuống. Bỗng nhiên có tiếng cười truyền đến, một bàn tay to bao lấy tay nàng, vững vàng đặt lên đầu ngựa.

Kỳ An nghiêng đầu nhìn lại, gương mặt tao nhã tuấn tú của Lạc Hoài Lễ đang gần ngay trước mắt.

“Không phải sợ, đây là chú ngựa con lạc mẹ, rất thuần tính, rất thích hợp với nữ tử.” Lạc Hoài Lễ nhẹ giọng nói, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng. Chú bạch mã phát ra tiếng phì phì, móng trước cào cào lên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, mặc nàng vuốt ve.

Quả nhiên là ngựa lạc mẹ, Kỳ An hừ nhẹ trong lòng.

“Tiểu Thất đặt tên cho nó đi?” Lạc Hoài Lễ chăm chú nhìn nàng.

Tia Chớp, Sấm Rền, Bạch Long Mã… trong đầu Kỳ An hiện ra một loạt cái tên, lại nhìn tới con ngựa, lại cảm thấy chúng quá tục khí.

Kỳ An nghiêng người về phía trước, nhìn vào mắt bạch mã, rất sáng, lúc nhìn thấy nàng nó tựa như có điều gì muốn nói. Kỳ An mỉm cười, “Gọi nó là Hoa Khai đi!”

“Hả?” Lạc Hoài Lễ sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng.

Kỳ An cười, “Gọi là Hoa Khai.” Diện hướng đại hải, xuân về hoa nở, thong dong bình tĩnh.

Lạc Hoài Lễ gõ đầu nàng, làm như bất đắc dĩ, “Chỉ có Tiểu Thất mới có thể tinh quái như thế, có thể nghĩ ra một cái tên như vậy. Quên đi, ngươi thích là tốt rồi.”

Kỳ An vui sướng ôm Hoa Khai, vuốt tới vuốt lui, Lạc Hoài Lễ ở bên cạnh cười cười, “Ta hơi ghen với nó rồi.”

“Cái gì?” Kỳ An ngẩng đầu, cười tươi.

“Tiểu Thất chưa từng thân cận với ta như vậy!”

Kỳ An nóng bừng mặt, bỗng nhiên nhớ ra, người này chính là trượng phu trên danh nghĩa của nàng.

Lạc Hoài Lễ lại gần, ôm lấy thắt lưng nàng. Thân mình Kỳ An cứng đờ, đã nghĩ đến việc thoát ra, nhưng hai cánh tay quanh thắt lưng lại nắm chặt làm nàng không thể động đậy.

“Tiểu Thất đối với một con ngựa lại có thể thân cận nhanh như vậy, chắc cũng sẽ quen với việc ta ôm ngươi. Dù sao, ngươi cả đời này sẽ ở trong lòng ngực ta.”

Kỳ An ngừng giãy dụa, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, “Đó không giống.” Ngựa có linh tính, một khi đã nhận chủ sẽ toàn tâm toàn ý, trung thành cả đời, còn con người, có thể trái ôm phải ấp, thay đổi xoành xoạch. Cả đời ư? Thật xa vời và châm chọc làm sao!

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc